• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phi Hổ và Tần Giang đi song song với nhau, còn người đàn ông mặc vest đi giày da kia đi đằng sau họ.

Trong đáy mắt của người đàn ông kia lóe lên một ánh sáng lạnh, hắn ta nhìn chăm chú vào Tần Giang không rời mắt dù chỉ một giây.

Hoàng Phi Hổ vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngài Tần đây còn chưa biết hết, sự thật là ở Trung Hải này không chỉ một mình bang Thiết Huyết Minh của chúng tôi, ngoài ra trong đó còn có bang Long Hổ và Cái Bang là lớn nhất. Vả lại xung quanh đó còn có rất nhiều bang phái lớn nhỏ không thể đếm xuể, đương nhiên những bang mạnh và xuất sắc nhất vẫn là ba bang Thiết Huyết Minh, Long Hổ và Cái Bang.”

“Trong Thuyết Huyết Minh của tôi thì chia cấp bậc, một đại minh chủ lớn nhất và ba đường chủ. Tôi là một trong số ba người đường chủ đó, còn hai người khác thì khi nào có dịp, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

“Còn bang Long Hổ này có một bang chủ tên là Lưu Tam Đao, người đời gọi là Lưu Long Đế. Còn nhị bang chủ là người lát nữa sẽ đánh cược thạch với tôi, người này tên là Tô Chiến Long, người đời hay gọi hắn ta là Tô Hổ Đế. Từ xưa đến nay, bang Long Hổ với Thiết Huyết Minh là kẻ thù không đội trời chung với nhau, họ luôn đấu tranh với Thiết Huyết Minh của chúng tôi rất kịch liệt và gắt gao. Nhưng từ đó đến giờ, hai bên chả làm được gì cho nên cuộc chiến này cứ âm thầm diễn ra cho đến ngày hôm nay.”

Hoàng Phi Hổ cười trừ.

Sau đó, hắn ta lại tiếp tục nói: “Còn Cái Bang thì rất là bí ẩn, họ có bao nhiêu người, mạnh mức nào thì chỉ có họ biết, chứ chả ai biết cả. Những mỗi năm khi Trung Hải mở ra võ đài tranh đoạt bảng Tiểu Hổ, số người trên bảng của Cái Bang luôn nhiều nhất, thêm vào đó người trong họ sáng lập ra Hồng Khất Cung cũng là một nhân vật rất giỏi và tài ba được ghi trên bảng Hổ đấy.”

Tần Giang nghe hắn ta nói thế lại rất ngạc nhiên, hỏi lại: “Bảng Tiểu Hổ? Bảng Hổ? Hồng Khất Cung?”

Hoàng Phi Hổ gật đầu

Mà lúc này, một tiếng “cạch” vang lên!

Cửa lớn của đại sảnh bị người ta đẩy ra.

Chào đón họ là một đám người đã ngồi trong phòng, đang đợi họ.

Người đứng đầu của đối phương là một người đàn ông đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu. Trên đầu của người đàn ông vạm vỡ này có một vết sẹo dài năm tấc, nhìn vẻ ngoài của nó như một con rết đang bò trên đó, trông mà rợn người.

Hắn ta là Tô Chiến Long, người đời gọi là Tô Hổ Đế của bang Long Hổ.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc thấy Hoàng Phi Hổ bước vào đã lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng ông không dám đến đây đấy Hoàng Phi Hổ.”

Hoàng Phi Hổ liếc Tô Chiến Long, rồi quay đầu nói với Tần Giang: “Khi nào có dịp, tôi sẽ giải thích về bảng Long, bảng Hổ và bảng Tiểu Hổ và Hồng Khất Cung cho cậu.”

Tần Giang nghe vậy chỉ gật đầu.

Lúc này, Hoàng Phi Hổ mới nhìn sang Tô Chiến Long nói: “Ông quên một tháng trước tôi thắng ông như thế nào rồi à Tô Chiến Long?”

“Một đám thua cuộc dưới tay tôi mà còn đám đứng đây khích tướng sao?”

Tô Chiến Long nghe Hoàng Phi Hổ nói thế tức giận đến mức đập vỡ ly trà trên bàn rồi gầm lên: “Chẳng qua lần trước do ông may mắn mới thắng được tôi thôi Hoàng Phi Hổ, hôm nay tôi phải rửa nỗi nhục hôm đó, lật mình và để cho ông thua trắng tay mới thôi.”

Hoàng Phi Hổ bật cười ha hả nói: “Được, nghe hay đấy. Ông đừng có bốc phét nữa, chẳng phải tôi chỉ thắng ông bằng một tay thôi sao?”

“Ông…” Tô Chiến Long tức giận trừng Hoàng Phi Hổ.

Ngay sau đó, Tô Chiến Long lại nhìn sang ông cụ đứng bên cạnh mình, ông cụ này vẫn đang nhắm hai mắt, hốc mắt của hắn ta lún xuống thật sâu như một cái ao. Người này mặc một bộ đạo bào màu đen, râu dài, trông vẻ bề ngoài rất quái dị.

Ông cụ kia mở to mắt ra nhìn Hoàng Phi Hổ, rồi lắc đầu với Tô Chiến Long, ý ông cụ này muốn nói là Tô Chiến Long hãy tạm bình tĩnh trước đã.

Tô Chiến Long liếc ông cụ kia rồi buông lời đe dọa với Hoàng Phi Hổ: “Mẹ nó, mồm mép lươn lẹo quá đó Hoàng Phi Hổ. Nhưng trên chiếu bạc, ai biết đâu bất ngờ.”

Hoàng Phi Hổ nghe hắn ta nói thế lại bật cười thật to: “Nói nhiều thế làm cái gì?”

“Kết quả đã định sẵn rõ ràng, ông sẽ lại thua dưới tay tôi thôi. Còn tôi sẽ cầm ba trăm triệu của ông, hiên ngang rời khỏi nơi này, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Tô Chiến Long siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chú vào Hoàng Phi Hổ rồi ngồi xuống.

Hoàng Phi Hổ cười trừ, dẫn người của mình đến bên khác và ngồi xuống.

Lúc này, người đàn ông mặc vest đi giày da đứng bên cạnh Hoàng Phi Hổ vẫn luôn tươi cười với hắn ta, giờ lại cười lạnh nói với Tô Chiến Long: “Lần đó tôi thắng ông ra sao, lần này tôi cũng sẽ cho ông lỗ sạch như hôm đó đấy Tô Chiến Long.”

Người đàn ông mặc vest đi giày da này tên là Diệp Bất Phàm, lần trước nhờ người này chọn cho Hoàng Phi Hổ một viên đá thô, sau khi đập vỡ viên đá này ra mới phát hiện đó là loại đá Glassy Species Jadeite, cho nên Hoàng Phi Hổ thắng trận đó.

Diệp Bất Phàm kiêu ngạo đi đến đứng bên trái của Hoàng Phi Hổ, dù sao bên trái đã đại diện cho vị trí cao và được nhiều người nở trọng, vậy nên khi tên này ngồi ở cánh trái của hắn ta cũng chứng minh tầm quan trọng của mình. Nhưng khi Diệp Bất Phàm chuẩn bị ngồi bên trái của Hoàng Phi Hổ muốn giúp hắn ta thắng tiếp.

Hoàng Phi Hổ lại vẫy vẫy tay với Diệp Bất Phàm nói: “Bất Phàm ngồi bên phải đi, để cho ngài Tần ngồi bên này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK