• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoài Ngọc vừa nghe những lời nói này thì đã nổi điên, hét lên: “Cái thằng ăn mày như Tần Giang đó có thể vào trong, tại sao bọn tôi không vào được?”

Người phục vụ nhìn thái độ của hắn ta mà im lặng, trong lòng thầm nghĩ theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, chỉ cần khách đã trả tiền thì có thể vào ăn rồi. Thêm vào đó, anh ta trông Tần Giang không giống ăn mày.

Ngược lại, theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, đám người ướt như chuột lột này mới không thể cho vào.

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười tươi đầy chuyên nghiệp của mình, giải thích: “Xin lỗi quý vị! Ngại quá, đó là quy định của Ngự Phẩm Hiên vậy nên mong mọi người phối hợp.”

Chát!

Sở Hoài Ngọc tức xịt khói, tát vào mặt người phục vụ một bạt tai rồi gầm lên: “Thằng có mắt như mù, mày biết tao là ai không?”

Chu Nhiên cũng lạnh lùng chen vào giải thích: “Bọn tôi là khách hàng lớn của Ngự Phẩm Hiên, còn có thẻ hội viên Ngự Phẩm Hiên của anh đấy.”

“Chẳng lẽ, thái độ này là cách đối xử của Ngự Phẩm Hiên với khách VIP sao?”

Khi Sở Hoài Ngọc theo đuổi Chu Nhiên, hắn ta liên tục dẫn Chu Nhiên vào Ngự Phẩm Hiên ăn cơm, vậy nên hai người họ đã làm một thẻ hội viên ở nơi này.

Sở Hoài Ngọc đắc chí móc một tấm thẻ ra, vỗ lên mặt người phục vụ quát: “Tao nói lại lần nữa, Tần Giang kia đang ngồi lầu mấy? Tao muốn đặt một cái bàn lớn ở bên cạnh hắn ta.”

Người phục vụ đen mặt rất tức giận, nhưng khi hắn ta thấy thẻ hội viên Sở Hoài Ngọc đưa ra cũng không dám nói nhiều, tiếp tục giữ thái độ tôn trọng và mời họ vào: “Tôi sẽ trả lời thưa quý khách, ngài Tần ở lầu ba!”

Tần Giang và Lâm Thu Lan đi lên tầng ba chọn vị trí gần cửa sổ.

Tầm nhìn ở đó khá tốt, có thể thấy mặt biển ở bên ngoài cùng với những vòng quay nước khổng lồ, vô cùng đẹp đẽ, Tần Giang muốn mẹ cũng được nhìn thấy cảnh sắc đẹp đẽ ở nơi này.

Say khi hai người Tần Giang ngồi xuống, hắn gọi mười món hải sản, có cá có thịt có tôm, mặc dù giá cả có đôi chút đắt đỏ nhưng Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan giúp đỡ anh nhiều như vậy, cho dù bữa ăn này đắt đến chừng nào đi nữa thì cũng xứng đáng.

Làm xong mấy việc đó, Tần Giang định lén thanh toán, dù sao đi nữa hắn cũng nói với mẹ là mấy người Lục Hồng Diên mời, lỡ tí nữa lòi vì chuyện thanh toán thì không hay cho lắm.

“Mẹ, mẹ ngồi ở đây nha, con vào nhà vệ sinh một lát, sau khi quay về con sẽ chụp cho mẹ hai bức ảnh để làm kỉ niệm.” Tần Giang nói.

Lâm Thu Lan gật đầu nói: “Tần Giang, con nhanh lên nhé, mẹ ở đây một mình không được tự nhiên lắm.”

Tần Giang cười nói: “Mẹ không cần căng thẳng như vậy đâu, muốn làm gì thì làm ạ, không cần cẩn trọng như thế đâu, con sẽ về ngay.”

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Lâm Thu Lan vào nhà hàng sang trọng như thế này cho nên vô cùng mất tự nhiên.

……

Sau khi Tần Giang đi, Lâm Thu Lan ngắm phong cảnh bên ngoài, miệng khen ngợi không ngừng.

Thế hệ của bà ta phải gánh vác quá nhiều rồi thứ, xe, nhà, khoản nợ, gia đình, con cái, những thứ này giống như sợi roi da, nghiêm khắc thúc giục chúng ta không ngừng rời xa lãng mạn và mơ mộng, cuộc sống càng dày vò chúng ta thay đổi hoàn toàn, nếu như cảm thấy cuộc sống mệt mỏi và bất lực, không bằng nghỉ chân, hát một khúc nhạc tình ca, xem một bộ phim, ăn một bữa ăn thật ngon, tụ tập, uống chút rượu, bạn sẽ phát hiện cuộc sống thật ra không hề khinh khủng như thế.

“Lâm Thu Lan, con đĩ này!” Đúng lúc đó, giọng nói bén nhọn của Chu Nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Thu Lan.

Tim bà ta đập lộp bộp hoảng sợ quay đầu lại.

Đúng lúc đó nhìn thấy đám người Chu Nhiên, Sở Hoài Ngọc, Chu Chí Bình đi về phía mình.

Bị đánh đập ba năm khiến cho Lâm Thu Lan sợ hãi theo bản năng, cơ thể của bà ta không nhịn được run rẩy.

“Cô Chu, cậu Sở, gia chủ Chu, phu nhân Trương..., sao các người lại ở đây?” Nhìn thấy bọn họ Lâm Thu Lan run lẩy bẩy nói.

Bốp!

Chu Nhiên tiến lên phía trước tát lên mặt Lâm Thu Lan một bạt tai.

“Mụ đê tiên, đồ phế vật, tại sao tôi ở đây cần bà quản sao?”

“Con trai của bà phá hoại nhà họ Chu, khiến cho tôi trắng tay, tôi muốn bà phải trả giá!” Nói xong. Chu Nhiên bóp cổ Lâm Thu Lan, đè Lâm Thu Lan lên trên sofa.

“Cô Chu tiểu thư, tôi không biết cô đang nói gì, cô đừng đánh nữa! Tôi cầu xin cô đừng đánh nữa.” Lâm Thu Lan đau xé ruột gan phát ra âm thanh xin tha thứ.

Người bên cạnh nhìn về hướng này, nhưng nhìn thấy người bị đánh chỉ là một người mặc quần áo bình thường cho nên chỉ bày ra bộ dạng hóng hớt.

Chu Chí Bình cũng đi lên phía trước đạp Lâm Thu Lan hai cái rồi nói: “ Con đĩ, vết thương trên đầu tao chính là do con trai mày gây ra, tao nói mày nếu như có ấu trùng ruồi nhặng, tao sẽ không tha cho bọn mày.”

Bốp bốp!


Chu Chí Bình cắn chặt răng tiếp tục đánh Lâm Thu Lan hai cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK