Một tiếng sau! Tần Giang, Lục Hồng Diên, Liễu Chi Nhan đến hòn đảo nhỏ kia. Ở đây bốn bề là biển, bãi cát trải dài, thực vật trên đảo cũng vô cùng phong phú làm hòn đảo tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là chỗ giữa đảo, nơi này được nhiều cặp đôi chọn làm địa điểm chụp ảnh cười, tổ chức sinh nhật…
“Đẹp không?” Lục Hồng Diên hỏi.
“Đẹp!” Tần Giang gật đầu.
Lục Hồng Diên cười híp cả mắt: “Có muốn làm chủ hòn đảo này không?”
Tần Giang nghĩ một lát rồi chuẩn bị lắc đầu từ chối.
Lục Hồng Diên nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Đừng từ chối, hòn đảo này tên là Elizabeth.”
Tần Giang lúc này mới ngỡ ngàng. Đảo Elizabeth? Là nơi mà Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên tổ chức lễ đính hôn…
Tần Giang qua qua nhìn Lục Hồng Diên thì thấy cô cũng đang nhìn mình chăm chú, sau sự việc Tần Giang dùng châm cứu mạng cô, cô cũng đã điều tra về Tần Giang. Đồng thời cũng biết chuyện bạn gái cũ của Tần Giang sắp đính hôn trên đảo Elizabeth cho lên mới đưa hắn tới đây.
Lục Hồng Diên cười: “Chỉ cần anh gật đầu một cái hòn đảo này sẽ là của anh.”
Tần Giang nhìn Lục Hồng Diên, anh biết cô đang giúp anh, giúp anh đối phó với Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, anh hỏi: “Tại sao giúp tôi.”
Lục Hồng Diên cười nhạt một tiếng: “Muốn gả cho anh.”
Liễu Chi Nhan cau mày, cô cũng cực kỳ hiểu rõ lối làm việc của Lục Hồng Diên nên không ý kiến gì.
“Cô Lục, cô thật biết nói đùa.” Lục Hồng Diên là người sáng lập của tập đoàn Tứ Hải, còn hắn chỉ là một kẻ tầm thường, hắn nào có xứng với Lục Hồng Diên.
“Tôi không nói đùa.” Lục Hồng Diên nghiêm túc.
Tần Giang trầm mặc.
Lục Hồng Diên cười nói: “Được rồi, không trêu anh nữa.”
“Coi như là báo đáp ơn cứu mạng đi, sau này hòn đảo này thuộc về anh.”
Tần Giang lắc đầu nói: “Một ngày thôi, tôi chỉ làm chủ nhân của hòn đảo này một ngày thôi, chỉ cần một ngày thôi.”
Lục Hồng Diên nghĩ một lát rồi gật đầu, cô cũng không nói gì thêm chỉ gọi một người đàn ông mặc vest tới dặn dò: “Trình Đại Hải, vị này tên Tần Giang, ngày mai anh ấy chính là chủ nhân của hòn đảo này, tất cả những người làm trên đảo đều nghe theo lệnh của anh ấy, biết chưa?”
“Vâng!” Trình Đại Hải đáp.
Trình Đại Hải đi tới trước mặt Tần Giang đưa tay ra nói: “Chào ngài Tần, có việc gì xin cứ nói.”
Tần Giang gật đầu rồi hai người bắt tay.
Sau khi sắp xếp việc ở đảo Elizabeth xong, trước khi rời đi Lục Hồng Diên đặc biệt dặn Tần Giang ngày mai hãy đến tập đoàn Tứ Hải. Tần Giang gật đầu đồng ý.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
……
Sau khi rời khỏi đảo Elizabeth, Tần Giang tới nhà Tống Thời, lúc này Tống Thời và mẹ hắn đều có mặt ở đây.
Tần Giang bảo Tống Thời đi đun thuốc, còn hắn chuẩn bị thuốc để bó.
Tống thời đun thuốc xong thì Tần Giang lấy kim châm đâm vào cạnh tai dì Vương đang mê mang: “Dì Vương, con bắt đầu đây.”
Dì Vương nhắm mắt, yếu ớt gật đầu. Tần Giang rút kim châm ra sau đó lại đâm thêm chín cây kim châm lên đùi dì Vương. Lâm Thu Lan và Tống Thời yên lặng đứng một bên quan sát.
Tần Giang lại ghé vào tai dì Vương nhắc nhở: “Dì Vương bây giờ sẽ hơi đau một chút, dì cố gắng chịu đựng.”
Dì Vương vẫn như cũ mệt mỏi gật đầu.
Tần Giang khống chế lực ấn ở kim, kim bạc cắm xuống hơn hai phần ba, dì Vương cũng hừ nhẹ một tiếng. Tần Giang tiếp tục đâm 9 cây kim còn lại xuống, nhưng lần này dì Vương không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Có lẽ bệnh tật đã hành hạ bà quá lâu, chút đau đớn này không là gì cả.
Năm phút sau, Tần Giang rút kim ra, theo đó máu và mủ cũng cùng thoát ra ngoài, vô cùng hôi thối. Tống Thời nhìn thấy vậy thì vành mắt đỏ ửng, hắn nhớ tới nỗi đau hàng đêm mẹ hắn phải chịu đựng. Bây giờ tất cả đã thoát hết ra ngoài, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm thay cho mẹ mình.
Mười phút sau, Tần Giang dùng dược liệu đã chuẩn bị sẵn để bó vào vết thương cho dì Vương, sau đó hắn lại bảo Tống Thời cho dì Vương dùng thuốc mỗi ngày ba lần không được bỏ quên bất kỳ lần nào. Trong vòng một tháng dì Vương chắc chắn có thể xuống giường đi lại được.
Tống Thời nhìn Tần Giang nói: “Anh Giang, cám ơn anh!”
Tần Giang vỗ vai Tống Thời nói: “Đều là anh em, nói cái này làm gì.”
Tống Thời cười hì hì nói: “Anh Giang, sau này anh đi đâu em sẽ theo anh đi đây, kể cả anh có làm chuyện nguy hiểm em cũng sẽ theo.”
Tần Giang cười lớn: “Nếu có làm gì nguy hiểm tôi nhất định sẽ kéo cậu chạy đầu tiên.”
Hai người cứ vô tư nói về tương lai như vậy nhưng không ai biết rằng sau này Tống Thời thật sự trở thành vị tướng quân đầu tiên dưới trướng của Tần Giang, tướng quân Tống Thời uy phong lẫm liệt.
……
Sau khi chữa bệnh cho dì Vương, Tần Giang quay về nhà cũ sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện. Lão Cố giao chuyện lớn cho hắn, hắn cảm thấy cái hẹn nửa năm này không hề đơn giản, cho nên hắn cần cố gắng luyện tập mới có thể ứng phó được với trận khiêu chiến này.
Hắn nhắm mắt lại, linh khí từ tứ phía không ngừng đổ về người hắn.
……
Trong tập đoàn Tứ Hải, Lục Hồng Diên ngồi trên chiếc sofa da cừu từ từ duỗi cơ thể quyến rũ mê người của mình ra. Cô ta cầm lấy ly rượu vang quay qua hỏi Liễu Chi Nhan: “Là anh trai tớ hạ độc tớ đúng không?”
Liễu Chi Nhan đóng máy tính lại, trầm mặc gật đầu: “Trà hoa nhài đúng là do anh trai cậu gửi tới.”
Lục Hồng Diên dừng lại một lát rồi lại đưa ly rượu lên môi: “Như tớ dự đoán.”
Liễu Chi Nhan bối rối hỏi: “Hồng Diên, tớ không hiểu, sao anh cậu lại làm thế? Hai người là anh em ruột mà.”
Lục Hồng Diên bình tĩnh nói: “Trong thế giới đại bàng, chỉ có 1 con mạnh nhất mới được sống.”
“Năm năm trước, cha tớ chọn lựa người thừa kế, cha tớ yêu cầu mỗi người tự thành lập công ty riêng, sau 5 năm ai có nhiều tài sản nhất sẽ được làm người thừa kế.”
“Bây giờ đã đến cái hạn 5 năm, tập đoàn Tứ Hải đã vượt xa công ty của anh và chị tớ. Nhìn thấy quyền lực nhà họ Lục sắp rơi vào tay đứa em thứ 3 là tớ đây, đương nhiên họ không chấp nhận.”
Liễu Chi Nhan im lặng, luật sống còn thật tàn khốc, nội chiến gia tộc còn tàn khốc hơn.
Lục Hồng Diên nói tiếp: “Đây mới chỉ là mở đầu thôi, với tính của anh tớ, anh ấy chưa đạt được mục đích chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.”
“Bác Lục chả nhẽ không quan tâm sao?” Liễu Chi Nhan hỏi.
“Cha tớ là một con đại bàng, ông ấy có thể ở trên vị trí này cũng chính là đã trải qua biển máu. Ông ấy bằng lòng đứng nhìn ba anh em chúng tớ tranh giành quyền lực. Có nói chuyện này với cha tớ cũng không có tác dụng gì, phải tự dựa vào chính mình.” Lục Hồng Diên nói.
Liễu Chi Nhan càng im lặng, Lục Hồng Diên đương nhiên hiểu rõ tính bác Lục.
Lục Hồng Diên nhìn Liễu Chi Nhan nói: “Nhưng tình hình cũng đâu tới mức tệ lắm.”
“Năm đó tới cứu lão Cố một mạng, lão Cố hứa sẽ đưa tới một vận may, bây giờ vận may tới rồi đó.”
Liễu Chi Nhan ngẩng đầu nhìn Lục Hồng Diên: “Lão Cố định ra tay?”
Sau khi Liễu Chi Nhan đọc xong thư lại càng kinh động, cô không dám tin hỏi: “Tần Giang vậy mà là đệ tử chân truyền của lão Cố?”
Lục Hồng Diên gật đầu.
Liễu Chi Nhan hỏi tiếp: “Lão Cố cố ý mai mối cho cậu và Tần Giang?”
Lục Hồng Diên lại gật đầu.
“Cậu chọn thế nào?” Liễu Chi Nhan hỏi.
Lục Hồng Diên nâng ly rượu lên uống cạn: “Trong số những con đại bàng, chỉ có một con được sống, tớ muốn làm con sống sót kia.”
Liễu Chi Nhan trầm lặng, nếu Tần Giang là đệ tử của lão Cố thì hắn đúng là có thể xoay chuyển được tình thế. Nhưng…
“Hồng Diên, nếu cậu chọn Tần Giang thì vị nhà họ Hàn thế nào? Hắn sẽ ra sao?” Liễu Chi Nhan hỏi.
Lục Hồng Diên đưa mắt nhìn ra xa nói: “Đó là ảo tưởng của hắn, chả liên quan gì tới tớ!”
Liễu Chi Nhan: “……”