“Chỉ là 40.000 vạn thôi mà, ai nói tôi không trả được?” Nói Xong Tần Giang lấy tấm thẻ Hoàng Phi Hổ đưa cho đặt lên trên quầy, sau đó dưới ánh nhìn của Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình hắn đưa thẻ vào máy thanh toán thẻ.
Xoẹt! thanh toán thành công 40.000 vạn tệ.
Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình ngơ ngác. Vậy mà Tần Thiên thực sự có được 40.000 vạn tệ, làm sao có thể, hắn vừa trong tù ra, sao lại có nhiều tiền tới vậy được? Rốt cuộc có chuyện gì?
“Tần Giang, tại sao mày lại có nhiều tiền tới thế?” Chu Chí Bình nhìn Tần Giang hỏi: “Nói thật đi, tiền này có phải là do mày bán mấy món đồ cổ kia không? Mẹ mày ở nhà tao ba năm, có phải bà ta trộm đồ nhà tao rồi đem đi bán, vậy nên mày mới có tiền.”
“Tao nói cho mày biết, mày thế này là phạm pháp mày biết không?” Nói xong Chu Chí Bình còn giựt chiếc thẻ của Tần Giang.
Bốp! Tần Giang đạp Chu Chí Bình một cái nói: “Chỉ dựa vào lời mày nói thì xe cộ và nhà cửa của nhà họ Chu cũng là dùng tiền ăn trộm đồ cổ của quốc gia để mua đúng không, vậy tao cũng sẽ đi báo cảnh sát.”
“Mày…” Chu Chí Bình không cãi nổi.
Chu Nhiên đi lên trước nhìn vào Tần Giang nói: “Tần Giang, ăn trộm chính là ăn trộm, chỉ cần anh trả lại thẻ cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
“Hahaha…” Tần Giang cười lớn, sao đó nhìn Chu Nhiên nói: “Chu Nhiên ơi là Chu Nhiên!”
“Em trai cô không có não thì thôi, cô cũng ngu như lợn vậy hả? Cô có bằng chứng gì về việc mẹ tôi ăn trộm đồ nhà cô?”
Tần Giang giơ thẻ lên: “Chỉ vì trong thẻ này có hai triệu tệ, liền khẳng định tôi ăn trộm đồ nhà cô?”
Hai triệu tệ? Sở Hoài Ngọc giật mình nhìn qua, hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ. Bởi vì hình như hắn nhận ra tấm thẻ này. Không lâu trước đây, hắn có đưa một tấm thẻ cho Hoàng Phi Hổ, mà tấm thẻ đó hình như đang trong tay Tần Giang, chỉ tiếc là hắn không nhìn rõ được số thẻ nên không dám chắc.
Tần Giang quay lại nhìn Chu Nhiên và Chu Chí Bình: “Hơn nữa, Chu gia nhà các ngươi có đồ cổ trị giá hai triệu tệ sao?”
Hai người im lặng.
Tần Giang quay sang nhìn người bán hàng nói: “Tính thêm 1 vạn đi.”
Người bán hàng lịch sự nói: “Thưa cậu, chỗ thuốc này chỉ hết 40.000 vạn thôi.”
Tần Giang nhìn sang Sở Hoài Ngọc nói: “Thiếu gia tâm tình tốt, trả thêm 1 vạn coi như cho cậu.”
Xoẹt! Thanh toán thành công 1 vạn.
Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình lại lần nữa ngơ ngác, Tần Giang rốt cuộc từ đâu mà có nhiều tiền tới vậy?
Tần Giang cầm theo thuộc nghênh ngang đi qua mặt ba kẻ kia.
“Chỉ là 40.000 vạn tệ thôi mà, đối với tôi mà nói chả đáng chút gì.”
“Ngược lại thì các người nói là muốn mua hết Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng ở Trung Hải và toàn quốc…thế sao lại không chịu trả tiền? Đúng là bốc phét!”
Sở Hoài Ngọc bây giờ đã tức xanh cả mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Giang: “Tần Giang, nếu mày có gan thì ngày kia tao ở đảo Elizabeth đợi mày tới.”
“Được rồi, đôi cẩu nam nữ chúng mày đính hôn tao nhất định sẽ đi. Hơn nữa sẽ chuẩn bị quà đặc biệt.” Tần Giang cười nhạt sau đó không thèm nhìn mặt ba kẻ kia mà đi ra khỏi tiệm thuốc.
Cùng lúc đó một chiếc xe Maserati màu đỏ đỗ ngay trước tiệm thuốc. Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống trước mặt Tần Giang. Người này khuôn mặt thanh tú như ngọc, đôi mắt yêu kiều cùng với đôi môi đỏ mọng kép hờ. Bộ ngực đầy đặn làm tôn lên vòng eo thon gọn phía dưới. Chiếc váy ngắn làm cho chân dài trắng non càng thêm quyến rũ.
Tần Thiên vừa nhìn liện nhận ra đây chính là Lục Hồng Diên, người sáng lập ra tập đoàn Tứ Hải. Sao cô ta lại ở đây?
Tần Giang còn đang hoài nghi thì Lục Hồng Diên đã đi tới gần Tần Giang. Thông qua camera giám sát gần cửa ra vào của tập đoàn Tứ Hải cô ta vừa nhìn liền nhận ra Tần Giang. Cô ta đánh giá Tần Giang một lượt từ trên xuống dưới, ngoại hình cũng đẹp trai, so với trên camera thì ở ngoài đẹp trai hơn nhiều. Chỉ có điều không biết nhân phẩm thế nào thôi.
“Anh đẹp trai, có cần tôi giúp anh giải quyết bọn họ không?” Lục Hồng Diên hỏi.
Tần Giang quay đầu nhìn ba người kia rồi lắc đầu, chuyện của hắn thì nên tự hắn giải quyết, kể cả là báo thù: “Không cần, cám ơn.”
Lục Hồng Diên cau mày nở nụ cười, cô biết trong lòng hắn uất hận nhưng lại muốn tự mình giải quyết, người này có chút thành thật.
Cô quay đầu nhìn đám người Sở Hoài Ngọc sau đó nhướng mày lên, nghiêng người dựa sát vào ngực Tần Giang rồi nói: “Được rồi, lên xe đi tôi đưa anh tới chỗ này.”
Cô không cho Tần Giang bất cứ cơ hồi từ chối nào, Lục Hồng Diên kéo tay Tần Giang lên xe.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
……
Thấy cảnh này Chu Nhiên không dám tin vào mắt mình, cô ta định đuổi theo ra ngoài để nhìn rõ xem người phụ nữ kia là ai. Tuy nhiên…chiếc Maserati lao đi như một con mãnh thú. Chu Nhiên cuối cùng vẫn không nhìn được bộ dạng người phụ nữ kia là thế nào, chỉ nhìn thấy bóng người cao ngạo của người ta. Vừa nhìn đã cảm thấy ghen ghét, cô cảm thấy bản thân mình không thể so với người phụ nữ này.
Trong lòng cô ta có chút thất vọng, lại thêm chút đố kị. Chu Chí Bình và Sở Hoài Ngọc cũng theo ra ngoài, vẻ mặt hắn còn khó tin hơn khi nhìn thấy Tần Giang ngồi lên chiếc xe Maserati rồi đi mất. Tần Giang vậy mà ngồi lên một chiếc Maserati phiên bản giới hạn cùng một người phụ nữ mà đi mất.
Sở Hoài Ngọc không dám tin vào mắt mình, chiếc xe phiên bản giới hạn kia là chiếc mà hắn cực kỳ thích nhưng lại không đủ tiền mua.
Chu Nhiên quay đầu nhìn hai người hỏi: “Người kia là ai vậy? Người phụ nữ đi với Tần Giang là ai?”
Sở Hoài Ngọc và Chu Chí Bình lắc đầu, bởi vì khoảng cách khá xa nên bọn họ cũng không nhìn rõ. Chu Nhiên trầm mặc không nói gì nữa.
Mắt thầy Tần Giang đã đi mất, Chu Chí Bình chua chát nói: “Khó trách Tần Giang lại có tiền, từ con chó biến thành vịt, treo lên người quý bà giàu có nào đó.”
“Mẹ kiếp, không biết xấu hổ. May mà chị đã chia tay với hắn, không thì thật mất mặt.”
Sở Hoài Ngọc cũng tán thành: “Nhiên Nhiên, đừng nhìn nữa. Mặc dù bây giờ Tần Nhiên có chút phô trương, đợi lúc phú bà kia chơi chán rồi sẽ vứt hắn đi ngay, lúc đó hắn sẽ rất thảm hại, mấy kẻ như thế anh gặp nhiều rồi.”
Sau đó hắn nắm tay Chu Nhiên đặt lên môi: ”Đi thôi Nhiên Nhiên, chúng ta sắp đính hôn rồi, từ giờ anh sẽ yêu thương em, để em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.”
“Còn có, nếu Tần Giang dám đến hôn lễ của chúng ta anh sẽ cho hắn biết khoảng cách của anh và hắn lớn tới thế nào, chỉ có anh mới xứng với người phụ nữ như em.”
Chu Nhiên gật đầu, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chỗ mờ mịt, giác quan thứ 6 của phụ nữ nói với cô ta rằng, người phụ nữ kia không phải là quý bà bao nuôi Tần Giang.
……
Sau khi xe đi được một quãng đường Tần Giang mới nhìn Lục Diên Hồng rồi hỏi: “Cô Lục, lúc nãy cảm ơn cô.”
Lục Diên Hồng nghiêng đầu nhìn lại Tần Giang, khoé môi nở một nụ cười quyến rũ: “Anh thật là muốn cảm ơn tôi?”
Tần Giang bị ánh mắt của cô nhìn thấy, hơi hơi gật đầu: “Đương nhiên!”
“Được rồi, vậy anh lấy thân báo đáp, cưới tôi thế nào?” Lục Hồng Diên nhìn Tần Giang, trong mắt ánh lên một chút giảo hoạt.
Tần Giang lắc đầu, hắn có thể nhìn ra Lục Hồng Diên cố ý tiếp cận hắn. Trong khoảng thời gian ba năm ở tù, hắn đã phải chịu sự lừa dối nghiêm trọng vì vậy bây giờ hắn đã mất hết niềm tin với tình yêu.
“Cảm ơn cô Lục!” Tần Giang nói
“Tôi không đủ đẹp sao?” Lục Hồng Diên hỏi tiếp.
“Chân tôi chưa đủ trắng sao?” Lục Hồng Diên kéo váy lên lộ ra cả một đoạn đùi trắng dài.
“Dáng tôi chưa đủ chuẩn sao?” Lục Hồng Diên vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Giang, chưa có người đàn ông nào chống lại được sự mê hoặc của cô. Nếu Tần Giang cũng vậy thì anh với những người đàn ông bình thường cũng chả khác gì nhau. Nếu có thể chống lại được thì cô sẽ nghe theo sự mai mối của lão Cố, gả cho Tần Giang.
“Cô Lục, vừa rồi rất cảm ơn cô, phiền cô thả tôi ở chỗ ngã tư.” Tần Giang nói.
Lục Diên Hồng bật cười, may sao Tần Giang không làm cô thất vọng, cô hài lòng gật đầu: “Anh đúng là đồ đầu gỗ, nhưng cũng rất thú vị.”
“Được rồi, không trêu anh nữa, tìm anh vì có việc.” nói xong Lục Hồng Diên đạp chân ga, chiếc Maserati lao vút đi.