• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, mồm Sở Hoài Ngọc hoàn toàn biến dạng.

Mọi người vây xem trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Chu Nhiên lẫn người của nhà họ Chu, nhà họ Sở cũng đều ngây ngẩn.

Họ nhìn chằm chằm vào Tần Giang.

Tần Giang lúc này như một sát thần đến từ địa ngục, thế không thể đỡ.

“A……”

Chu Nhiên hét lên một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Tần Giang giận dữ hét lên: “Tần Giang, mày sẽ không được chết tử tế, mày giết Sở Hoài Ngọc, mày phải ngồi tù!”

Cảm xúc của Tần Giang mất không chế, hắn đứng dậy quay đầu lại đi tới chỗ Chu Nhiên, một cái tát trời giáng đánh xuống.

Bốp!

Tựa như tiếng sấm vậy.

Chu Nhiên quay một vòng 360 độ trên không rồi ngã xuống dưới đất.

Giống như một con chó chết không dám đứng dậy nữa.

Tiếp theo, là Chu Chí Bình!

Tần Giang túm lấy đầu hắn ta, đập thật mạnh xuống mặt đất.

Máu đổ ra cũng không biết là do đầu bị thương hay là do mũi đã gãy nữa.

Trương Cầm run run rẩy rẩy nhìn Tần Giang, không thể tin được rằng Tần Giang trước kia từng bị mình chỉ vào mũi mà bắt nạt, bây giờ lại trở nên mạnh như vậy.

Bang một tiếng!

Trương Cầm cũng bị đánh ngã trên mặt đất.

Sở Hạ Sơn, Hàn Phong và Hạ Văn Xương cùng nuốt nước bọt, một chút ý nghĩ muốn báo thù cũng không có.

Mỗi người đang đứng xem càng là lặng ngắt như tờ, vội vàng dời mắt, không dám nhìn Tần Giang.

Hắn vội nâng mẹ dậy, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”

Lâm Thu Lan chạm lên mặt Tần Giang, cười nói: “Tần Giang, mẹ không sao, không phải lo lắng cho mẹ.”

Tần Giang không thể tha thứ cho chính mình, hắn ôm Lâm Thu Lan, nói: “Mẹ, con xin lỗi, đều là do con không tốt!”

“Nếu con không đi mất thì mẹ sẽ không bị sao cả.”

“Mẹ, đều do con, đều do con…”

“Tại sao con lại đi chứ?”

Tần Giang nện nắm đấm lên bàn hết lần này đến lần khác, nếu không phải hắn đi trả tiền, mẹ cũng sẽ không bị bọn Sở Hoài Ngọc ức hiếp.

Đều do hắn!

Tần Giang không thể kiềm được giọt nước mắt rơi xuống, trong ngục giam khốn khổ ba năm hắn cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng giờ khắc này lại đổ lệ.

Hắn tự trách, hắn hối hận, hắn thực sự có lỗi với mẹ.!

Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu một chút khổ nào nữa, nhưng hắn không làm được.

Hắn thật đáng chết, thật vô dụng.

Lâm Thu Lan cầm lấy tay Tần Giang đang muốn tiếp tục hạ xuống, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Tần Giang: “Tần Giang, không phải tự trách, việc này không trách con được.”

“Mẹ không sao hết, mẹ chỉ là hơi mệt nên muốn nằm trên sô pha nghỉ một chút.”

Nói rồi, Lâm Thu Lan nhẹ nhàng ngã xuống sô pha.

“Mẹ, mẹ đừng ngủ, mẹ không thể ngủ!”

“Chúng ta còn phải chụp ảnh, cùng nhau ăn uống nữa!”

Nhưng mí mắt Lâm Thu Lan đã hơi hơi khép lại.

“Mẹ, mẹ đừng ngủ, con sẽ chữa bệnh cho mẹ.”

Tần Giang vội vàng nắm tay Lâm Thu Giang, vận công hơi thở du long trong người, bắt đầu trị những đau đớn trên người mẹ cùng với những vết bầm tím kia.

Lúc này, Sở Hạ Sơn, Hàn Phong, Hạ Văn Xương mới phản ứng lại, vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình.

Cũng may bọn họ đều chỉ bị thương nhẹ, rất nhanh đã có thể đứng dậy.

Chỉ có Sở Hoài Ngọc là đầy một mồm bột phấn thủy tinh, hoàn toàn biến dạng, vốn dĩ phải đi bệnh viện nhưng Sở Hoài Ngọc sống chết không đồng ý, không thấy Tần Giang chết, hắn ta không cam tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK