• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc lúc hắn nhận ra đã rơi vào bẫy của Lục Hồng Diên và Tần Giang. Tần Giang cũng đã phá tan lễ đính hôn của hắn ta, mà hắn ta lại chả thể làm gì được Tần Giang.

Lục Hồng Diên dùng ánh mắt không chút biểu tình vỗ vai Tần Giang nói: “Hôm nay anh là nhân vật chính, sân khấu bây giờ giao cho an

h.”

“Anh muốn làm gì thì làm, có chuyện gì tôi phụ trách!”

Tần Giang nhìn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, nếu hắn nói muốn giết hai kẻ này thì Lục Hồng Diên nhất định sẽ nghe theo. Nhưng hắn không làm vậy bởi vì hắn không muốn mắc nợ Lục Hồng Diên quá nhiều. Còn có mẹ hắn nữa, nếu bản thân lại vướng tù tội ai sẽ chăm sóc cho mẹ hắn.

Bị Tần Giang nhìn, Sở Hoài Ngọc giật thót một cái không dám nhìn lại, hắn ta nuốt khàn nói: “Tần Giang, tao cảnh cáo mày, mày đừng có làm chuyện trái pháp luật, bây giờ là xã hội pháp trị. Giám đốc Lục có thể bảo vệ mày nhưng không phải tất cả mọi chuyện, tao nhắc nhở mày, mày vừa ra tù đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”

“Có gì từ từ nói, nhất định không được làm chuyện ngu ngốc, người xưa có câu oan oan tương báo bao giờ mới dứt, mày không được kích động, làm việc gì cũng phải suy nghĩ.”

Tần Giang có Lục Hồng Diên chống lưng hắn ta đành phải thay đổi thái độ với Tần Giang. Chu Nhiên đứng bên không ngừng run rẩy, cô ta biết địa vị của Lục Hồng Diên, cô ta bây giờ không những không làm gì được Tần Giang, ngược lại Tần Giang có thể ép chết cô ta bất cứ lúc nào.

“Tần Giang, coi như bao năm chúng ta đã cùng nhau, mà những chuyện kia cũng đã qua. Tôi hy vọng anh có thể nhìn về tương lai, quên đi những chuyện không vui trong quá khứ.”

“Nếu anh đồng ý, tôi vẫn có thể hồi tâm chuyển ý?” Đương nhiên mấy lời này chỉ là cách kéo dài thời gian của Chu Nhiên.

Tần Giang nhìn toàn cảnh lễ đính hôn của cô ta, cô ta chắc chắn hận hắn tới tận xương, chỉ mong hắn chết ngay tức khắc. Tần Giang cười nhạt, hắn đương nhiên biết mấy lời này là giả.

Hắn nhìn Chu Nhiên rồi lắc đầu: “Chu Nhiên, cô nói xem ba năm trước tại sao tôi yêu cô tới vậy?”

Chu Nhiên sững sờ vài giây, cô ta nghĩ hắn đã mềm lòng. Cô ta nói: “Thực ra, lúc đó tôi cũng rất yêu anh.”

Nghe thấy lời này Sở Hoài Ngọc đứng bên cạnh đen cả mặt lại, hắn ta thật muốn bịt cái mồm Chu Nhiên lại, nhưng Tần Giang lại đang nhìn hắn ta nên hắn chả dám động tay động chân. Hắn ta chỉ có thể đứng yên nghe mấy lời tâm tình từ tận đáy lòng này của cô ta, rồi sẽ có lúc hắn tính sổ với Chu Nhiên.

Tần Giang bật cười: “Chu Nhiên, tôi bây giờ tự nhiên thấy cô thật đáng thương.”

“Tần Giang, tất cả lời tôi nói đều là thật, thực ra lúc đó tôi thực sự yêu….” Còn chưa đợi cô ta nói xong Tần Giang đã cắt lời.

“Đừng giả bộ nữa, cô giả bộ yếu đuối không phải vì muốn tôi tha cho cô một mạng hay sao?”

Mặt Chu Nhiên tái nhợt, không ngờ Tần Giang lại nói toẹt ra kế hoạch của cô ta.

“Tôi có thể tha cho cô, đồng thời có thể tha cho bọn họ nữa!” Tần Giang nói.

“Thật chứ?” Chu Nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Tần Giang gật đầu: “Ba năm trước, lúc đó mắt tôi bị mù nên mới coi trọng loại rác rưởi như cô. Các người có thể đi được rồi…” Tần Giang xua tay.

Chu Nhiên ghét từ rác rưởi này nhưng nghe thấy Tần Giang cho bọn họ đi thì lập tức kéo Sở Hoài Ngọc và Chu Chí Bình, còn có cha mẹ họ hàng chuẩn bị rời đi.

Lúc này Tần Giang quay đầu nhìn Trình Đại Hải nói: “Tôi chỉ nói để mấy người rời đi, chứ đâu nói để mấy người dùng hai chân rơi đi.”

“Bảo bọn họ bơi mà rời khỏi đây…” Tần Giang lạnh lùng.

Đám Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên vừa đi được vài bước thì giật mình quay lại nhìn chằm chằm Tần Giang: “Tần Giang, mày đứng quá đáng.”

Tiếp đó, tủm, tủm, tủm…

Tiếng rơi xuống nước lần lượt vang lên, đám người đi sau Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên lần lượt bị Trình Đại Hải ném xuống biển. Đến cả cha mẹ của Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc cũng bị ném xuống.

Chu Nhiên ngâm mình trong nước biển, lớp trang điểm nhoè nhoẹt đầu tóc rối bù như quỷ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tần Giang, cô ta phẫn nộ hét lên: “Tần Giang, tôi và anh không đội trời chung.”

“Được rồi, đợi mấy người các cô bơi lên bờ rồi hãy tính.” Nói xong Tần Giang còn ném mấy cái phao cứu sinh xuống biển.

Tuy hắn muốn trừng phạt Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên nhưng không muốn bọn họ chết, đây là xã hội pháp trị, dù có người chống lưng nhưng hắn không muốn mạo hiểm.

Đám nhà giàu Trung Hải thấy Tần Giang tàn nhẫn như vậy đều bị dọa cho sợ run rẩy, lúc nãy bọn họ giúp Sở Hoài Ngọc bắt nạt hắn. Tần Giang nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Trong đám người đã bắt đầu có người lên tiếng cầu tình: “Ngài Tần, chúng tôi bị Sở Hoài Ngọc lừa, nếu không phải do hắn ta lừa chúng tôi sẽ không nhắm vào ngài, hy vọng ngài không chấp tiểu nhân.”

Tần Giang chả thèm nhìn bọn họ mà lập tức rời khỏi đảo Elizabeth, thực tế là hắn cũng chả sợ mấy kẻ kia, mấy câu nhục mạ của bọn họ chả ảnh hưởng gì tới hắn. Đồng thời hắn cũng không muốn dựa vào Lục Hồng Diên để tính sổ với những kẻ này. Bởi vì sẽ có một ngày thực lực của hắn lớn mạnh, mấy kẻ đã từng coi thường hắn, xua đuổi hắn hắn sẽ tự mình trả lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK