• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Giang cầm tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Chu Nhiên đã chấm dứt triệt để rồi. Sau này con và cô ta chỉ là người xa lạ, con trai mẹ đã lớn rồi, sẽ không ôm tình cảm với cô ta đâu.”

“Con nghe lời mẹ, ngày mai sẽ đi kiếm việc làm. Chỗ tiền này mẹ cứ giữ lại, muốn ăn gì thì ăn, mua gì thì mua. Đợi lúc con đi làm rồi tiền lương tháng nào cũng đưa cho mẹ.” Tần Giang cầm số tiền Lâm Thu Lan vừa đưa nhét lại vào tay bà.

Tấm thẻ Hoàng Phi Hổ đưa vẫn còn hơn 100.000 vạn tệ, hắn cũng muốn đưa mẹ hắn tấm thẻ này nhưng sợ mẹ hắn hiểu nhầm đây là tiền phi pháp cho nên Tần Giang quyết định vẫn là nên đi tìm việc trước đã. Sau đó đợi khi có tiền lương sẽ đưa cho mẹ nhiều chút.

Lâm Thu Lan đưa tay vuốt mặt Tần Giang: “Sao được, con phải đưa tiền lương cho vợ con chứ, mẹ đợi tới lúc được ôm cháu.”

Tần Giang bật cười: “Mẹ, con tiêu tiền linh tinh, mẹ giữ vẫn yên tâm hơn.”

Cả hai mẹ con đều cười vui vẻ.

Lúc này Tần Giang mới kéo tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, mẹ đi chuẩn bị một chút, con đưa mẹ đi ăn nhà hàng lớn gặp hai người bạn của con.”

Một ngày sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình và cha mẹ hai người ướt như chuột lột bò lên bờ. Bọn họ mệt mỏi ngã bên đường thở hồng hộc, miệng cũng không ngừng chửi rủa.

“Tên Tần Giang chết giẫm, làm sao lại được Lục Hồng Diên tán thưởng? Lục Hồng Diên nhìn thấy ưu điểm gì của hắn?”

“Hắn chỉ là một thằng tội phạm, một thằng phế vật? Tại sao….” Bọn họ phẫn nộ.

“Tôi không cần biết Lục Hồng Diên thấy hắn có ưu điểm gì, tên khốn nạn Tần Giang vứt chúng ta xuống biển, cục tức này tôi không nuốt nổi, tôi và hắn chưa xong đâu.” Sở Hoài Ngọc hét lên.

“Đúng thế!” Chu Chí Bình cũng cắn răng nói: “Em và Tần Giang không đội trời chung, tên phế vật cho chúng ta ngâm biển nguyên ngày, vết thương của em đều nhiễm trùng rồi.”

Người nhà họ Chu mặt ai cũng nhăn nhó, Sở Hạ Sơn và Hàn Phương cũng gật đầu: “Đằng nào chúng ta cũng bị xử ép, vậy thì cá chết lưới rách, quyết sống còn với Tần Giang.”

“Đúng vậy, sau này Tần Giang chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta, hắn đối xử tàn nhẫn với chúng ta vậy chúng ta cũng không để hắn sống yên.” Chu Nhiên nắm chặt tay.

Cô ta không cho phép, không cho phép thứ rác rưởi bị mình vứt bỏ lại có thể đạp lên đầu cô ta. Những thứ Tần Giang làm ngày hôm nay, sau này nhất định cô ta phải lấy lại gấp 10.

Những người khác cũng cắn răng gật đầu tán thành.

“Chu Nhiên, có phải em đang nghĩ một đường nói một nẻo không?” Sở Hoài Ngọc lạnh lùng nhìn Chu Nhiên, lúc ở trên đảo Elizabeth còn nói mấy lời tâm tình với Tần Giang.

“Hoài Ngọc, anh nói gì thế?” Chu Nhiên khó tin nhìn Sở Hoài Ngọc.

“Tần Giang phá nát lễ đính hôn của chúng ta, còn ném chúng ta xuống biển, em và hắn không đội trời chung. Sao anh lại nói em nghĩ một đằng nói một nẻo?”

Sở Hoài Ngọc đưa tay bóp cổ Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Đừng có tưởng tôi không biết, cô thấy giám đốc Lục khen Tần Giang nên cô muốn nối lại tình cũ đúng không?”

Mặt Chu Nhiên đỏ bừng đập vào tay Sở Hoài Ngọc để hắn bỏ tay ra, Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng vội vã chạy tới giật tay Sở Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, đây là hiểu nhầm thôi.”

“Hiểu nhầm?” Sở Hoài Ngọc đẩy Chu Nhiên ra: “Tôi thấy cô ta có ý này.”

Chu Nhiên vội vã chạy lại: “Hoài Ngọc, là kế hoãn binh, nếu em không nói vậy Tần Giang có thả chúng ta đi không?”

“Anh hiểu nhầm em rồi!” Chu Nhiên ôm lấy Sở Hoài Ngọc, đầu cô ta chui vào ngực hắn.

Sở Hoài Ngọc cũng dịu đi vài phân nhìn Chu Nhiên hỏi: “Thật chứ?”

“Em thề, nếu lời em nói mà là giả em sẽ bị ông trời đánh chết.” Chu Nhiên giơ tay lên trời thề độc.

Cũng cùng lúc đó…Chu Chí Bình đột nhiên hét lớn: “Kia có phải là mẹ con tiện nhân Tần Giang không?”

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Chu Chí Bình chỉ. Quả nhiên ở chỗ cổng vào của Ngự Phẩm Hiên, Tần Giang và Lâm Thu Lan từ trên taxi bước xuống.

Chu Văn Xương và Trương Cầm vừa nhìn thấy hai người đã hét lên: “Đúng là Tần Giang và Lâm Thu Lan đó.”

Sở Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào Tần Giang, Tần Giang phá hỏng lễ đính hôn của hắn còn ném hắn xuống biển, cục tức này hắn nhất định phải tính sổ.

“Tần Giang, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp mày ở đây. Phá hỏng lễ đính hôn của tao, còn vứt tao xuống biển, món nợ này bây giờ tao phải tính rõ ràng.”

Chu Nhiên cũng tức giận nhưng ít nhất cô ta còn một chút lý trí: “Hoài Ngọc, Tần Giang có phải tới đây dùng bữa với giám đốc Lục không? Chúng ta có nên quan sát một chút, miễn lại gặp phải Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan?”

Tuy nhiên lời này của Chu Nhiên lập tức bị Chu Chí Bình đứng bên cạnh phản bác. “Chị, chị có muốn báo thù không? Tần Giang vứt em xuống biển ngâm nguyên một ngày, vết thương nhiễm trùng sắp có giòi rồi đây, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng giải quyết hắn rồi em còn đi bệnh viện.”

Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng nói: “Đúng vậy, mặc dù Lục Hồng Diên tán thưởng Tần Giang nhưng Tần Giang vẫn chỉ là tên phế vật làm gì có tư cách dùng bữa với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan?”

“Nếu đúng là Tần Giang tới đây dùng bữa cùng Lục Hồng Diên thì Lục Hồng Diên đã để xe chuyên dụng đi đón Tần Giang rồi, nhưng Tần Giang lại đi taxi tới, điều này nói rằng hắn không đi ăn cùng Lục Hồng Diên.”

“Còn nữa, Tần Giang đưa theo mẹ hắn đi, càng chứng minh hắn không đi ăn với Lục Hồng Diên. Mọi người nghĩ thử xem, Lục Hồng Diên khen Tần Giang, Tần Giang làm sao có thể để Lục Hồng Diên biết hắn có một bà mẹ tầm thường được? Thế thì quá là tự đào hố chôn thân, làm cho Lục Hồng Diên thất vọng về hắn?”

Mọi người đều gật đầu tán thành, cảm thấy Chu Văn Xương và Trương Cầm nói rất đúng. Chu Nhiên cũng thấy lời này có lý.

Lúc cả đám người chuẩn bị xông tới chỗ Tần Giang thì Sở Hoài Ngọc đột nhiên cười lớn: “Sự tán thưởng của Lục Hồng Diên chắc chắn sẽ giảm bớt nếu cô ta nhìn thấy mẹ của Tần Giang, vậy tôi muốn Lục Hồng Diên nhìn thấy cảnh này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK