• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Giang đưa Lâm Thu Lan vào Ngự Phẩm Hiên.

Hình ảnh trước mặt làm hắn ngây ngốc, đứng đờ ra. Ngự Phẩm Hiên tọa lạc tại trung tâm khu thương mại sầm uất của Trung Hải, đối diện với ở hai bên bờ bán đảo Elizabeth, cao tám mươi tám mét, có hai mươi mốt tòa nhà, diện tích của kiến trúc hơn hai mươi hai nghìn sáu trăm mét vuông. Với kiến trúc như thế, trông tòa nhà thật tráng lệ, thậm chí cách trang trí lộng lẫy càng tăng lên vẻ đẹp của nó.

Lâm Thu Lan cũng bị hoảng sợ khi bắt gặp hình ảnh trước mắt mình.

“Chẳng lẽ, chúng ta sẽ ăn cơm ở đây sao Tần Giang?”

Tần Giang không nói, chỉ gật đầu.

Tiếp đó, Lâm Thu Lan lại lo lắng, bà ta túm bộ đồ đã bị giặt đến trắng bệch, nhìn Ngự Phẩm Hiên lộng lẫy kia, cảm giác chênh lệch nảy sinh trong lòng bà ta.

“Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, mà ăn chỗ này phải xài hết bao nhiêu tiền hả Tần Giang? Thôi thôi, mẹ con mình về nhà đi!” Lâm Thu Lan lo lắng khuyên.

“Mẹ con mình về nhà, mua thức ăn cho hai người, sau đó mẹ sẽ xuống bếp nấu. Con cứ việc gọi bạn bè đến nhà ăn cơm là được rồi.”

Tần Giang kéo tay của Lâm Thu Lan lại để mẹ mình có cảm giác an toàn. Hắn biết rất rõ, bà ta lo lắng phải bỏ ra số tiền lớn cho bữa ăn phần ít, sợ địa vị của mình thua kém quá xa so với một nơi sang trọng như Ngự Phẩm Hiên mới là phần lớn, cho nên mới không dám vào.

Có lẽ từ sâu trong nhận thức của Lâm Thu Lan đã suy nghĩ, cả đời này của mình không thể nào đến một chỗ sang trọng này được, hoặc là bản thân hoàn toàn không xứng đến nơi lộng lẫy này. Vậy nên, khi bà ta đứng trước Ngự Phẩm Hiên lại có cảm giác thấp thỏm và lo sợ như thế.

Ngược lại, Tần Giang lại thấy suy nghĩ đó sai rồi. Hắn cảm thấy trước kia là bản thân yếu kém nên không thể mang lại cuộc sống đầy đủ vật chất và hạnh phúc cho mẹ mình, nhưng bây giờ hắn đã có năng lực đó, hắn cũng nên báo hiếu rồi.

Từ nay về sau, những chỗ nào mẹ mình từng muốn đến xem hay tham quan một lần mà từ bỏ do điều kiện thì Tần Giang sẽ dẫn mẹ đi hết.

“Hai người bạn của con đã cố ý dặn con phải dẫn mẹ đến chỗ nay ăn cơm, mà mẹ cũng đừng thấy áp lực làm gì. Mẹ cứ đợi sau này con trai có tiền, con sẽ dẫn mẹ đến đây ăn mỗi ngày.” Tần Giang an ủi.

Tất nhiên, hôm nay hắn bỏ tiền túi mời khách. Nhưng Tần Giang không muốn để mẹ thấy áp lực về tiền bạc nên mới nói dối như vậy.

Lâm Thu Lan im lặng nhìn Tần Giang, thái độ của hắn chắc chắn như thế nên bà ta không thể từ chối được nữa.

Bà ta đành bước vào Ngự Phẩm Hiên với Tần Giang, sau khi vào đây, hình ảnh đập vào mắt bà là rất nhiều nhân viên đang đi qua lại khắp nơi.

Tất cả những vị khách ở đây có vài người mặc đồ vest, đi giày da, rất ra dáng người thành công. Bên cạnh đó là những phụ nữ có gương mặt phúc hậu được trang điểm đậm. Khi hai người vừa bước vào, đám người kia lập tức nhìn Tần Giang và Lâm Thu Lan hơi lâu.

Đặc biệt, khi đám người kia nhìn họ đang mặc quần phai màu thì lập tức tránh thật xa mẹ con họ. Sau khi tránh đi, họ còn chỉ trỏ xầm xì, bàn tán sau lưng cái gì đó.

Lâm Thu Lan nhìn thấy thế, sự tự ti dưới đáy lòng càng dâng cao đến mức bà ta bắt đầu khúm núm, khom người khi đi đường.

Tần Giang nắm tay mẹ mình rồi cười khuyên: “Mẹ đừng quan tâm đến ánh mắt của người ta làm gì.”

“Bọn họ đến được đây ở ăn cơm thì chúng ta cũng vậy. Bọn họ cũng không phải người cao gì, thế nên chúng ta cũng chẳng thua kém.”

“Còn nữa, chỗ này là nơi ăn cơm. Chúng ta cứ ăn no thôi, không cần để tâm đến suy nghĩ của người dưng.”

Lâm Thu Lan nghe con trai mình nói thế cũng nở nụ cười thật tươi, vô cùng điềm đạm. Bà ta hiểu ra, gương mặt lập tức vui vẻ hơn rồi kéo tay Tần Giang cùng đi vào nhà hàng.

Mẹ con họ đi đến cửa bắt gặp một người phục vụ đứng đó, người này rất tôn kính nói: “Xin chào quý khách, cho hỏi hai người đã đặt trước chưa?”

Tần Giang gật đầu: “Chào anh, tôi có đặt trước rồi. Tên tôi là Tần Giang…”

Khi đang trên đường về nhà, Tần Giang đã gọi điện cho Ngự Phẩm Hiên để đặt bàn trước rồi.

Người phục vụ kiểm tra máy tính một lúc rồi gật đầu nói với Tần Giang: “Tôi đã kiểm tra xong, mời hai vị đi bên này…”

Tần Giang nghe người này nói thế cũng gật đầu, nắm tay mẹ mình cùng đi theo người phục vụ kia đi vào trong.

Hai phút sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình với bố mẹ của hai bên đi vào sân của Ngự Phẩm Hiên với bộ dạng ướt như chuột lột.

Sở Hoài Ngọc nhìn người phục vụ đối diện hỏi: “Người tên Tần Giang đang ở lầu mấy? Tôi muốn đặt một cái bàn ăn bên cạnh hắn ta.”

Người phục vụ nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá họ một lượt rồi thể hiện vẻ đầy hối lỗi: “Xin lỗi thưa quý khách, thật ngại quá. Theo quy định của chúng tôi, mọi người ướt đẫm như thế không thể vào Ngự Phẩm Hiên được.”


“Nhưng nếu mọi người thật sự muốn vào Ngự Phẩm Hiên, xin mời quý vị thay quần áo giúp ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK