Nhìn Tần Giang như vậy Sở Hoài Ngọc tự nhiên dựng tóc gáy, hắn có vẻ không ngờ Tần Giang lại cứng tới vậy. Hơn nữa, lúc trước Chu Chí Bình còn dẫn theo 5 vệ sĩ nhà họ Sở mà còn bị Tần Giang đánh cho tơi bời.
Hắn đánh giá tình hình hiện tại, có lẽ Đan Khiêu và Quần Ẩu không thể đánh thắng Tần Giang trong trận này, muốn chọn cao thủ từ trong gia tộc ra cũng cần phải có thời gian.
Sở Hoài Ngọc nhìn Tần Giang nói: “Chỉ có kẻ nghèo mới phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nhưng tao không giống vậy, tao có tiền, tao trước giờ thích dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề.”
Hắn nhìn đống dược liệu được Tần Giang để trên quầy rồi đưa tay chỉnh lại bộ vest trên người, sau đó quay ra nói với người phụ trách quầy: “Xin chào, những dược liệu Tần Giang muốn mua tôi sẽ mua lại tất cả, với giá gấp 10 lần, có ý kiến gì không?”
“Hơn nữa tất cả các dược liệu hắn cần trên cả cái thị trường thuốc Trung Hải này tôi cũng sẽ mua tất, có ý kiến gì không?”
Người bán thuốc nghe thấy mua lại với giá gấp 10 lần thì khách sáo nói: “Không ý kiến, đương nhiên không ý kiến.” Cùng lúc lấy máy tính ra bắt đầu tình tiền.
Nhìn thấy cảnh này Sở Hoài Ngọc đắc ý nhìn Tần Giang nói: “Mày nhìn đi, đây là những gì tao có thể làm.”
“Những thứ mày muốn, tao chỉ cần một câu là có thể cướp được, kể cả nữ nhân của mày!”
Chu Nhiên cũng thuận thế dựa vào người Sở Hoài Ngọc dịu dàng nói: “Hoài Ngọc, anh là tốt nhất.”
Sau đó Chu Nhiên lạnh lùng nhìn Tần Giang nói: “Tần Giang, loại nghèo hèn như anh lấy gì tới để có được tôi?”
Tần Giang cười nhạt hỏi lại: “Các người thật sự muốn mua hết mấy dược liệu đó?”
“Đúng thế, bọn tao sẽ mua hết! Tần Giang, những dược liệu mày cần đều là dùng để chữa bệnh cho mẹ mày đúng không? Tao nói cho mày biết, tao không chỉ mua hết dược liệu trên thị trường thuốc Trung Hải, tao sẽ mua hết dược liệu này trên thị trường thuốc toàn quốc, để cho mày mãi mãi không mua được thứ mày cần.”
“Anh rể tao rất có tiền, bây giờ tao hỏi mày có phục hay không? Đương nhiên mày có không phục thì cũng chỉ có thể nhịn mà thôi, bởi vì mày sẽ không bao giờ là đối thủ của bọn tao đâu.” Chu Chí Bình đắc ý nói.
Sở Hoài Ngọc đứng ở bên cười nhưng không nói gì, hiển nhiên hắn cũng rất đắc ý.
Tần Giang cũng bật cười theo bọn chúng.
Lúc này người bán hàng ở quầy thuốc đã tính tiền xong: “Thưa ba vị, tổng giá trị chỗ dược liệu này trong cửa hàng chúng tôi là 232.160. Tôi sẽ bớt số lẻ cho các vị vậy còn là 232.000.”
“Xin hỏi ba vị trả bằng thẻ hay tiền mặt ạ?” Người phụ trách cười hoan hỷ, đơn hàng này có thể giúp bọn họ ăn cả đời cũng được ấy chứ.
Đương nhiên giá tiền này là do làm theo lời dặn của Sở Hoài Ngọc, nhân lên gấp 10.
232.000 vạn tệ? Nghe thấy lời của người bán hàng của Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên và Chu Chí Bình đều há hốc mồm.
Chu Chí Bình nhảy dựng lên mắng người: “Mẹ kiếp, các ngươi đi ăn cướp à?”
“Tần Giang nghèo kiết xác như vậy không có tiền đưa mẹ đi bệnh viện mới phải tự đi mua thuộc, một tiệm thuốc rách mà cũng đòi 232.100 vạn tệ. Có tình cả cái tiệm rách này cũng chả đáng từng đấy tiền, các ngươi vậy mà dám quá đáng như vậy, phải gọi quản lý thị trường mới được.”
Chu Nhiên gật đầu phụ họa: “Không cần khoan dung với lũ người này, trực tiếp báo cảnh sát cho tiệm này đóng cửa luôn.”
Sở Hoài Ngọc thì bước lên trước túm cổ áo người bán hàng: “Các người biết tôi là ai không? Tôi là đại thiếu gia nhà họ Sở đấy. Các ngươi định ăn chặn của tôi hả, không muốn sống nữa rồi đúng không?”
Người bán hàng vội vã giải thích: “Sở thiếu gia, chúng tôi nào có ăn chặn gì, chỗ dược liệu này thực sự rất đắt tiền.”
“Còn dám bốc phét?” Sở Hoài Ngọc nhìn người bán hàng không trung thực thì nghiêm giọng lại: “Xem ra các người muốn tôi báo cảnh sát thật đúng không?”
Người bán hàng uỷ khuất nói: “Sở thiếu gia, là cậu bảo sẽ mua lại số thuốc này với giá gấp 10 mà.”
Sở Hoài Ngọc phẫn nộ nói: “Đúng là tôi có nói vậy nhưng đống thuốc Tần Giang mua có thể đắt được thế sao?”
Người bán hàng nhỏ giọng: “Cậu ta mua là thuốc trị giá 40.000 vạn tệ, nhân 10 lên thì chả là 400.000 vạn tệ rồi còn gì.”
“Hơn nữa cậu còn bảo sẽ mua tất cả thuốc cùng loại trong cửa hàng của tôi với giá nhân 10, tôi tính thì tất cả thuốc còn lại trong cửa hàng khoảng 190.000 vạn tệ, cộng thêm 40.000 vạn tệ nữa, bằng 230.000 vạn tệ.”
Nghe người bán hàng nói thế thì cả Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình đều ngỡ ngàng.
Chu Nhiên là người đầu tiên lên tiếng: “Anh nói Tần Giang mua thuốc trị giá 40.000 vạn tệ?”
Người bán hàng gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ấy mua Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng…cộng lại cũng là 40.000 vạn tệ.”
Ba người càng thêm kinh ngạc.
“Không thể nào, hắn vừa trong tù ra làm gì mua được mấy loại thuốc này.”
“Anh nhất định là bị hắn lừa rồi, hắn làm gì có nổi 40.000 vạn tệ.” Chu Chí Bình nói.
Sở Hoài Ngọc sau khi nghe rõ ngọn ngành mọi chuyện thì thả người bán hàng xuống, quay người lại nhìn Tần Giang: “Tần Giang, tao ngược lại muốn nhìn xem mày lấy đâu ra 40.000 vạn tệ để trả đống dược liệu này.”
Chu Nhiên, Chu Chí Bình hai người này cũng đứng khoanh tay, bộ dạng như muốn nhìn xem Tần Giang sẽ không trả nổi số tiền này. Tần Giang không vội vã trả tiền ngay, hắn chỉ nở một nụ cười thâm thuý rồi nhìn chằm chằm vào đám người Sở Hoài Ngọc.
“Các ngươi không phải nói là trả gấp 10 lần để mua đống dược liệu này sao?”
“Sao thế, 230.000 vạn tệ mà cũng không trả nổi hả?”
Thái độ của Sở Hoài Ngọc từ âm trầm trở lên tức giận, mặc dù hắn là đại thiếu gia nhà họ Sở nhưng đâu phải phá gia chi tử.
Tần Giang nhìn chằm chằm Sở Hoài Ngọc: “Không phải mày vừa nói, muốn mua hết thuốc ở Trung Hải sao, còn muốn mua hết Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng trên toàn quốc nữa? Sao bây giờ lại biến thành loại thùng rỗng kêu to thế?”
Sắc mặt Chu Chí Bình cực kỳ khó coi, hắn cứ tưởng Tần Giang chỉ mua mấy loại dược liệu rẻ tiền, không ngờ rằng lại là Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng, đây là mấy loại dược liệu dùng cho hoàng thất đó.
Tần Giang lại nhìn sang Chu Nhiên nói: “Còn cô, không phải vừa khen Sở Hoài Ngọc là tốt nhất sao?”
“Vậy thì bảo hắn trả tiền đi chứ, 230.000 vạn tệ đối với Sở Hoài Ngọc có là bao nhiêu đâu…Kể cả có mua hết dược liệu trên toàn quốc cũng chỉ bằng mấy chục cái hợp đồng nhỏ lẻ thôi, sao không trả nổi.”
Sắc mặt Chu Nhiên bây giờ cực kỳ nhăn nhó, cô ta cắn răng nói: “Tần Giang, đừng có kiêu ngạo, để tôi xem anh làm thế nào trả nổi tiền, không trả nổi 40.000 vạn tệ đúng không?”
“Nếu anh quỳ xuống liến chân cho ba người bọn tôi, tôi có khi lại giúp anh trả số tiền này đấy.”
“Đúng vậy, chỉ cần mày liếm chân bọn tao, rồi để tao đánh một trận, 40.000 vạn kia bọn tao sẽ trả cho mày!” Chu Chí Bình nói.
Sở Hoài Ngọc gật đầu: “Mau quỳ xuống đi, tao sẽ trả giúp mày 40.000 vạn.”
Tần Giang quét mắt nhìn ba kẻ kia rồi bật cười lớn: “Thay tôi trả tiền! các người cũng xứng!”