• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Sở Hoài Ngọc và cả Chu Nhiên vô cùng nhăn nhó, họ cũng không ngờ tình thế lại nghịch chuyển như vậy.

“Giám đốc Lục, thư ký Liễu, tại sao lại vậy? Các cô tới tham gia lễ đính hôn của chúng tôi, sao lại giúp Tần Giang đối phó với bọn tôi? Tại sao lại đối xử với bọn tôi như vậy?” Sở Hoài Ngọc đau lòng nói, Tần Giang chỉ là một thằng tội phạm, tại sao lại được Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan giúp đỡ.

Mọi người cũng nhìn Lục Hồng Diên. Lục Hồng Diên chỉ lạnh lùng nói: “Ai quy định bọn tôi tới dự hôn lễ của hai người thì không được đối phó với hai người?”

Sở Hoài Ngọc há mồm nhưng không nói được câu gì.

Chu Nhiên đứng bên cạnh nắm chặt hai tay: “Giám đốc Lục, lý do gì mà cô giúp Tần Giang? Hắn không tiền không nhà, bối cảnh cũng không có, đời này cũng coi như không có hy vọng gì. Hơn nữa hắn vô dụng, sẽ chả có ai thèm giúp hắn, tại sao cô lại giúp?”

“Bởi vì, tôi tán thưởng anh ấy!”

Lúc Chu Nhiên đang nói xấu Tần Giang thì Lục Hồng Diên bỗng đứng dậy nói. Nghe thấy lời này của Lục Hồng Diên thì cả Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên đều sững sờ, hai người trợn tròn mắt vẻ mặt khó tin. Quan khách cũng sững sờ theo.

Lục Hồng Diên là một nhân vật tiếng tăm cỡ nào ở Trung Hải vậy mà lại tán thưởng một tên tội phạm? Vậy Tần Giang phải tài đức cỡ nào mới được Lục Hồng Diên tán thưởng? Chỉ có Liễu Chi Nhan đứng bên cạnh là nở một nụ cười, Tần Giang tài đức ra sao đương nhiên cô hiểu rõ.

Lúc này Tần Giang cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Hồng Diên vì hắn không ngờ Lục Hồng Diên sẽ ra mặt ủng hộ mình như vậy. “Hồng Diên, cám ơn cô!” Hắn cảm kích nở một nụ cười, phần ân tình này hắn sẽ mãi ghi nhớ.

Lục Hồng Diên nhìn Tần Giang rồi khẽ gật đầu. Chu Nhiên thấy hai người như vậy thì sắc mặt tái nhợt, cô ta vừa nói Tần Giang bất tài vô dụng khiến mọi người khinh thường Tần Giang, vậy mà giây tiếp theo Lục Hồng Diên lại tuyên bố bản thân tán thưởng Tần Giang.

Cách nói này của Lục Hồng Diên tương phản hoàn toàn với lời cô ta nói, chả khác nào nói cô ta bị mù không thấy được ưu điểm của Tần Giang, còn Lục Hồng Diên thì thấy được ưu điểm của hắn.

Từ đó giới nhà giàu Trung Hải cũng nhận ra Tần Giang không phải một kẻ vô dụng, bởi vì bọn họ tin tưởng lời Lục Hồng Diên nói.

Chu Nhiên tái mặt, Lục Hồng Diên nói đỡ cho Tần Giang làm cô ta cực kỳ mất mặt. Cô ta chỉ vào Tần Giang nói lớn: “Tần Giang, anh mau nói cho giám đốc Lục biết, anh chỉ là một thằng tội phạm, một thằng vô dụng, không có chút ưu điểm gì để giám đốc Lục phải tán thưởng, tất cả đều là vì giám đốc Lục nhìn nhầm anh thôi.”

Chu Nhiên hình như không chịu được cảnh Lục Hồng Diên nói đỡ cho Tần Giang, cô ta nghĩ mình hiểu rõ Tần Giang, và hơn hết cô ta bỏ rơi Tần Giang để ở bên Sở Hoài Ngọc là bởi vì Tần Giang hèn kém không có bối cảnh, cô ta không thấy bất cứ ưu điểm nào của Tần Giang.

Hai vợ chồng nhà họ Chu và Chu Chí Bình không dám tin vào chuyện trước mắt, ngày thường bọn họ thường chỉ vào mặt chửi mắng Tần Giang, vậy mà Lục Hồng Diên lại tán thưởng hắn.

Bốp! Lục Hồng Diên dùng lực tát lên mặt Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Xin hãy tôn trọng Tần Giang, không là tôi tát vỡ mồm cô.”

Sau đó Lục Hồng Diên nhìn Chu Nhiên nói: “Cô không thấy điểm gì tốt ở Tần Giang, không có nghĩa anh ấy không có điểm tốt. Một nam nhân tốt như Tần Giang bởi vì yêu cô mà đồng ý đi tù thay cho em trai cô 3 năm, mà cô thì phản bội tấm chân tình của anh ấy, Tần Giang ra tù cô lại vứt bỏ anh ấy tới với Sở Hoài Ngọc.”

“Nếu năm đó Tần Giang không đi tù thay em trai cô, Sở Hoài Ngọc đã ép chết cả nhà cô rồi! Người ta định ép chết cả nhà cô còn cô lại thèm muốn đính hôn với người ta, cô nói xem cô có khác gì con cá thối không?”

“Tôi không phải con cá thối, tôi yêu Hoài Ngọc, tôi yêu ưu điểm của anh ấy.” Chu Nhiên gào lên.

“Cô không thấy ưu điểm của anh ta đâu, cô chỉ thấy tiền tài, bối cảnh của nhà anh ta thôi. Cô chính là loại cá ươn, cô không xứng với Tần Giang!” Lục Hồng Diên từ từ nhả ra từng chữ mang đầy tính sát thương.

Chu Nhiên mặt mũi đỏ ửng nhưng không cãi lại nổi, quan khách giới nhà giàu bây giờ hiểu ra mọi chuyện đều tỏ vẻ khinh thường Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc, nhất là loại đào mỏ như Chu Nhiên xứng đáng bị chửi.

Lục Hồng Diên tiến lên một bước, khí thế mạnh mẽ trấn áp Chu Nhiên: “Cô nói Tần Giang vô dụng chút ưu điểm cũng không có, nhưng tôi nói cho cô nghe này, Tần Giang là người đàn ông xuất sắc nhất thế giới này. Trên thế giới này không có người đàn ông nào có thể so sánh với Tần Giang.”

“Chắc là chỉ mình cô không nhìn ra ưu điểm của Tần Giang thôi, đợi đến khi cô nhận ra được ưu điểm của anh ấy có hối hận tới khóc cũng không kịp đâu.”

Lời nói của Lục Hồng Diên tràn đầy khí thế, tới cả Liễu Chi Nhan cũng chưa bao giờ thấy Lục Hồng Diên kích động như vậy, quan khách phía dưới sân khấu lại càng phải há hốc mồm. Lúc này mọi người lại đổ dồn nhìn về phía Tần Giang, ánh mắt thêm mấy phần tôn kính.

Còn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên hết lần này tới lần khác hạ nhục Tần Giang, đúng là chán sống. Mà càng đáng kinh tởm hơn là hai bọn họ dám lừa mọi người, để mọi người hùa theo nhục nhã Tần Giang.

Cục tức này sao nuốt được, bọn họ thề rằng sẽ khiến Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên trả giá. Không, bọn họ phải cắt đứt cả mối quan hệ với nhà họ Sở và nhà họ Chu nữa.

“Hừ, cái loại cá ươn!”

“Cái đồ mắt mù, mắt chỉ thấy tiền và gia cảnh!”

Mọi người xôn xao bàn luận, từng câu nói như cái tát thẳng vào mặt Chu Nhiên, mặt cô ta tím đỏ như gan heo, chân tay run rẩy.


Sở Hoài Ngọc dường như bây giờ đã hiểu ra tất cả, hoá ra Tần Giang cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì, chỉ là Lục Hồng Diên cố ý giúp hắn để đối phó với bọn họ. Sau khi xâu chuỗi tất cả sự việc vào hắn hiểu ra rằng, có thể lúc đó Tần Giang đến tập đoàn Tứ Hải để ứng tuyển làm bảo vệ, Tần Giang và Lục Hồng Diên đã quen nhau từ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK