• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Cầm giống như như một bà điên nhào lên nắm lấy Lâm Thu Lan phẫn nộ chửi: “Con đĩ, bọn tao có bộ dạng ướt như chuột lột như này đều là do con trai của mày làm ra.”

“Con trai của mày hủy hoại bọn tao, tao cũng không cho mày sống tốt.”

Nói rồi Trương Cầm giống như con chó, không ngừng cắn lên người Lâm Thu Lan.

Cùng lúc đó, trình diễn ra một cuộc ẩu đả ba đánh một, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Đồng thời, cũng hấp dẫn không ít những người xung quanh đến xem kịch, thậm chí ảnh hưởng đến công việc của nhân viên trong Ngự Phẩm Hiên.

Sở Hoài Ngọc đem thẻ hội viên đập lên đầu của nhiên viên Ngự Phẩm Hiên: “Tao là hội viên ở đây, cút đi cho tao.”

Nhìn thấy Sở Hoài Ngọc lấy thẻ hội viên ra, nhân viên trong Ngự Phẩm Hiên cũng xem như không nhìn thấy gì.

Đánh liên tục ba phút, Sở Hoài Ngọc mới ra hiệu cho đám người Chu Nhiên dừng lại.

Tiếp theo đó, Sở Hoài Ngọc cười đi đến bên cạnh Lâm Thu Lan, nâng cằm Lâm Thu Lan lên: “Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con trai bà, hắn không nên chống đối chúng tôi.”

Nói xong, “roẹt” một tiếng, Sở Hoài Ngọc trực tiếp xé rách ống tay áo của Lâm Thu Lan, lộ ra một phần khá lớn có thể thấy cả áo lót.

Sau đó, Sở Hoài Ngọc cầm cốc nước lên hất lên mặt của Lâm Thu Lan.

Trong nháy mắt, Lâm Thu Lan ướt như chuột lột, vô cùng thê thảm.

Mà Sở Hoài Ngọc nhìn thấy Lâm Thu Lan ướt như chuột lột lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa nếu như chủ tịch Lục nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mẹ Tần Giang, nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tần Giang từ đây.”

“Ha ha ha ha……”

Tần Giang trả xong tiền liền đi lên tầng ba, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Sở Hoài Ngọc đang hắt cốc nước vào mẹ hắn.

“Sở Hoài Ngọc, tao đcm mày…”

Nói xong, Tần Giang phẫn nộ như một con mãnh hổ, xông về phía Sở Hoài Ngọc.

Giờ phút này, máu toàn thân Tần Giang như chảy ngược, trong đầu không còn một chút lý trí nào, chỉ có lửa giận vô tận.

Rầm rầm …

Bàn ghế trước mặt trực tiếp bị đạp bay tứ tung, có cái vỡ hẳn ra tan tành.

Sở Hoài Ngọc nhìn thấy Tần Giang như con trâu nổi điên xông vào cũng sợ tới mức trắng bệch mặt.

Hắn ta vội vàng chụp lấy một cái ghế, nện mạnh lên đầu Tần Giang.

Nhưng mà, chỉ nghe thấy một tiếng “bang”.

Cái ghế đã gãy tan nát.

Còn Tần Giang chẳng mảy may bị thương một chút nào.

Sở Hoài Ngọc cứng đờ cả người.

Tiếp đó, hắn ta liền nhận thấy hai chân mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, hắn ta bị Tần Giang nhấc lên cao.

Ầm ầm ầm!

Tần Giang dùng sức ném Sở Hoài Ngọc ra ngoài, nện mạnh lên bàn.

Rầm!

Cả cái bàn cũng ngay lập tức vỡ nát.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Sở Hoài Ngọc cũng không ngừng lăn lộn trên mặt đất với vẻ thống khổ, hắn cắn răng nói: “Tần Giang, mày dám đánh tao!”

Vừa mới dứt lời, Tần Giang liền cầm cái cốc thủy tinh trên bàn, cưỡi lên người Sở Hoài Ngọc, sắc mặt lạnh băng.

Sở Hoài Ngọc nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Tần Giang.

“Tần Giang, mày muốn làm gì?”

Lời vừa thốt ra!

Tần Giang dùng sức nhét cái cốc thủy tinh trong tay vào mồm Sở Hoài Ngọc.

“Tần Giang, mày muốn làm gì? Mau dừng tay lại!” Chu Nhiên và cha mẹ Sở Hoài Ngọc vội vàng quát lên.

Tần Giang quay đầu lại nhìn thoáng qua mẹ mình đang ngồi trên sô pha, khóe mắt mẹ hắn còn vương giọt nước mắt, bất lực ngã trên sô pha.

Đau!

Tần Giang đau lòng như cắt.

Hắn nắm đầu Sở Hoài Ngọc, một quyền nện thẳng vào miệng.

Bang!

Chiếc ly thủy tinh trực tiếp nổ tung trong mồm Sơ Hoài Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK