Ông lão cười hì hì với Tần Giang nói: “Không có gì, chỉ là nhìn quen quen thôi.”
“Cứ gọi tôi là Ông Hồng!” Ông lão tự giới thiệu.
Tần Giang nhìn nhìn ông lão.
Sau đó, Tần Giang đi vào ngân hàng bên cạnh rút ra mười ngàn, đưa cho ông lão và nói.
“Biết rồi, tôi biết ông là ông Hồng.”
“Chẳng qua, Hàng Long Thập Bát Chưởng này tôi ra giá mười ngàn, ông muốn bán thì bán, không muốn bán thì đừng bán, tặng miễn phí tôi không cần!”
Tần Giang luôn cảm thấy ông lão không bình thường, cộng thêm đòn đánh trượt mục tiêu vừa rồi của ông ta, quả nhiên ông lão thật sự có chút tài năng, hắn phải cẩn thận.
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp.
Hắn không muốn nợ ân tình ai cả.
Ông lão nhìn Tần Giang nói: "Được, nếu đã như vậy thì tôi đành chấp nhận.”
Tần Giang cầm lấy Thập Bát Long Chưởng, hơi thở du long trong cơ thể cũng bình tĩnh lại.
Ông lão cười với Tần Giang nói: “Về sau, nhiệm vụ giải cứu thế giới giao lại cho cậu rồi!”
Tần Giang cười, lại là cái lời thoại lạc hậu này.
Hắn có chút chán nản nhìn nhìn Hàng Long Thập Bát Chưởng, xót lòng vô cùng! Mất tổng cộng mười ngàn để mua nó.
Hắn nói trong lòng, hy vọng mày là một bảo vật.
Tuy nhiên, ngay khi Tần Giang mở sách ra đọc trang đầu, chiêu thức thứ nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng - Kháng Long Bất Hối đã in sâu trong tâm trí hắn.
Hắn nhắm mắt lại, dồn khí xuống đan điền, tự ngẫm về những động tác trong đầu.
Trong nháy mắt, một tiếng rồng gầm vang vọng.
Trên mặt Tần Giang tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó Tần Giang siết chặt nắm đấm, một tầng khí vàng đã bao bọc nắm tay của hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức chiến đấu của mình tăng vọt.
Chẳng lẽ…
Tần Giang đột nhiên quay đầu lại tìm ông Hồng để hỏi rõ, nhưng ông Hồng đã biến mất từ lâu.
Tần Giang sửng sốt vài giây, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy ông lão nào vội vàng rời khỏi hiện trường xung quanh chỉ có một đám người nhìn hắn như kẻ ngốc.
Càng đi sâu vào chợ đồ cổ, Tần Giang cũng gặp một số cây thuốc tốt, có linh lực nồng đậm, khi đến gần những cây thuốc đó, từng đợt linh lực sẽ ập vào mũi.
Tuy nhiên, khi hỏi giá thì bị doạ chết khiếp.
Đều là mấy trăm ngàn, thậm chí hàng triệu.
Điều này không khỏi khiến Tần Giang bất lực, tu tiên thật sự rất tốn tiền.
Phải tranh thủ kiếm tiền thôi, Tần Giang đưa ra kết luận.
Trước khi đi, hắn hít sâu hai hơi linh lực nơi đây rồi rời đi.
Tần Giang bước vào một cửa hàng bán đá thô ngọc bích, bên trong trưng bày các loại đá thô, hắn nhắm mắt lại để cảm nhận, nhanh chóng chọn ra vài viên đá thô.
Tuy nhiên khi nhìn thấy giá thì cảm thấy mắc một cách quá đáng.
Trong lúc Tần Giang đang do dự có nên mua hay không thì một nhóm người vội vã bước vào.
Cầm đầu chính là Hoàng Phi Hổ, hắn ta đi đầu, theo sau là mười mấy tên đàn em, khí thế hừng hực.
Một số người chơi đồ cổ nhìn thấy Hoàng Phi Hổ vội vàng tránh đường.
"Đường chủ Hoàng muốn làm gì? Vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?" Người bên cạnh thấp giọng nói.
"Nghe nói Đường chủ Hoàng và Nhị bang chủ của bang Long Hổ cược đá, cho nên mới đến đây.”
“Hai bang này định xử nhau à? Ai mà không biết Thiết Huyết Minh với Bang Long Hổ là đối thủ không đội trời chung!”
"Suỵt, nếu không muốn chết thì đừng nói nữa. Nếu Đường chủ Hoàng nghe được, chúng ta đều sẽ chết."
Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng bàn luận.
Tần Giang nhìn thấy Hoàng Phi Hổ liền chủ động chào hỏi: "Đường chủ Hoàng, thật trùng hợp."
Hoàng Phi Hổ dừng bước, nhìn thấy Tần Giang đi tới liền hỏi: "Ngài Tần, sao cậu lại tới đây?"
Tần Giang cười cười nói: “Tôi đang đi dạo quanh đây, thử tìm bảo vật.”
"Sao các vị cũng tới đây?" Tần Giang hỏi.
Hoàng Phi Hổ liếc nhìn xung quanh rồi nói với Tần Giang: “Tôi tới đây để cược đá với Nhị bang chủ của bang Long Hổ. Thiết Huyết Minh và bang Long Hổ luôn là kẻ thù không đội trời chung. Một tháng trước, Tô Chiến Long - Nhị bang chủ của bang Long Hổ thua tôi 300 triệu, Tô Chiến Long không phục, hẹn hôm nay cược lại một lần nữa, nên tôi tới nhận lời khiêu chiến."
Tần Giang gật đầu nói: "Được, vậy tôi không quấy rầy Đường chủ Hoàng."
Tần Giang quay đầu định rời đi, nhưng lúc này Hoàng Phi Hổ đã giữ chặt Tần Giang.
Hắn ta hỏi Tần Giang: “Cùng đi xem không?”
Tần Giang lắc đầu, dù sao đây là cuộc chiến giữa hai bang phái lớn, hắn không muốn tham gia vào.
Hoàng Phi Hổ mỉm cười, hắn ta hiểu sự lo lắng của Tần Giang, nói: "Ngài Tần cậu yên tâm đi, Tô Chiến Long chỉ nhằm vào tôi, sẽ không làm khó cậu."
"Đi thôi, cùng nhau đi xem một chút đi!" Hoàng Phi Hổ lại mời.
Mà lúc này, bên cạnh Hoàng Phi Hổ, một thanh niên mặc vest, đi giày da lạnh lùng liếc nhìn Tần Giang, sau đó nói: "Anh bạn Tần, đi xem thử đi. Đi xem các thế lực lớn cược đá như thế nào, coi như cho bản thân mở mang tầm mắt đi!”