Trước đây tôi không hiểu, luôn cho rằng trong lòng có tín ngưỡng, không cần cúi lậy tượng đất, nhưng bây giờ tôi mới biết cúng bái là loại tâm tình gì…..
Thiên địa mênh ʍôиɠ, trần gian mù mịt
Chỉ có một bức tượng tôn thần bằng đất sét vàng, là có thể gửi gắm những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cùng tâm tư bất lực.
Chí tâm quy mệnh lễ, Thanh hoa Trường Nhạc giới, Đông Cực Diệu Nghiêm Cung, Thất bảo phương khiên lâm, chín sắc hoa sen tòa. Vạn thật hoàn củng nội, chục tỷ thụy quang trung, Ngọc thanh linh bảo tôn, ứng hóa huyền nguyên thủy. Hạo kiếp rũ từ tế, đại ngàn cam lộ môn. Diệu nói chân thân, tử kim thụy tướng. Tùy cơ Phó cảm, thề nguyện vô biên. Đại thánh đại từ, đại bi đại nguyện. Thập phương hóa hào, phổ độ chúng sinh. Trăm triệu trăm triệu kiếp trung, độ người vô Lượng. Tìm theo tiếng phó cảm Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn thanh huyền chín dương thượng đế.
Ba cái dập đầu.
Cái trán chạm vào nền gạch xanh, thành tâm niệm tụng Tôn Thần bảo cáo.
Những vị đại tôn thần này ở tiên gia được gọi là Thái Cực Thần, đông cực của Thanh Hoa Đại Đế, trong thế tục được các tín đồ tôn xưng là Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn.
Ngài ấy đã nhiều lần giúp đỡ tôi, trong lòng tôi vẫn luôn cảm kϊƈɦ ngài ấy, lúc này tinh thần của tôi hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy pháp thân của ngài ấy ở thế gian, nhịn không được mà đỏ vành mắt, chỉ có thể quỳ dưới đệm hương bồ thành kính mà dập đầu.
Cảm ơn Tôn Thần đã ban trà tiên gia cho ta, vì con của ta là phân định hồn phách, lại ban cho chúng đồng phù hộ thân.
Truyền thuyết nói tiếng gầm sư tử chín đầu của Thần Thái Cực, có thể mở ra cánh cửa Cửu U địa ngục
” Chín” ở Đạo giáo là một số ảo, tượng chưng cho “nhất”, Cửu U địa ngục là tầng sâu nhất của địa ngục, thành trì màu đen uy nghiêm hùng vĩ kia, hẳn là huyết trì tầng Cửu U sâu nhất.
” Thiên tôn….. Ngài cứu độ ba giới chúng sinh, khai sáng thập phương tịnh thổ….. Có thể khai sáng ma chướng của ta không….. Nếu không nhìn thấy anh ấy nữa, ta sợ bản thân mình sẽ đi theo con đường tà môn ma đạo….”
Tôi cười khổ thở dài, tâm tư phân loạn như vậy, vị tôn thần tiên gia nào cảm nhận được?
Niệm đi niệm lại Tịnh Tâm Chú, cũng không thể tịnh được tình yêu say đắm dành cho anh ấy
Tôi nên làm gì, chỉ có ba ngày xa nhau, tôi đã không chịu nổi, nếu nó diễn ra lâu dài thì phải làm sao?
Chi bằng tự sát quay về Minh Phủ? Nhưng hai tiểu bảo bảo còn nhỏ quá, hơn nữa hiện giờ âm dương đang bị ngăn cách, lại còn xảy ra vấn đề lớn, du hồn không thể quay về Minh Phủ, âm khí ở dương gian trở nên nặng nề, bảy ngày có lẽ là giới hạn của đầu thất hoàn hồn, nếu cái đầu thất thứ nhất tiến đến, sẽ có bao nhiêu quỷ hoàn hồn nhiễu loạn thế gian?
Tôi nên làm gì.
” Tôn thần, ta nên làm gì bây giờ?” Tôi lẩm bẩm trong miệng, trong lòng trào ra cảm giác tuyệt vọng thê lương.
Bên tai vang lên tiếng chuông của Thanh Ngọc Đạo Quán.
Anh tôi và Long Tiểu Ca đang đi trợ giúp tiêu độc, tôi tránh ở đại điện trang nghiêm lạnh lẽo này, cầu nguyện trong vô vọng
Tiếng chuông du dương, như sóng biển đánh từng đợt, lọt vào tai, khiến cho xao động dần dần trở về bình tĩnh.
Tôi ngơ ngác nghe được tiên nhạc phiêu phiêu, đừng láo loạn, bây giờ làm gì còn có tiên nhạc tốt lành, chỉ có mây đen sương mù, quỷ khóc sói gào thôi.
Tôi không muốn mở mắt nhìn tượng đất lạnh băng và đại điện này, chỉ quỳ gối xuống đệm hương bồ chắp tay trước ngực, ngón cái cầm Tím Tiêu Như Ý, niệm đi niệm lại Tôn Thần bảo cáo.
“Tiểu Nương Nương… Tiểu Nương Nương … Tiểu Nương Nương!”
Cái gì?
Ai đang gọi tôi?
Tôi mở mắt ra, phát hiện bên cạnh tất cả đều trắng xoá, không có người ở đây, không có cái gì cả
“Tiểu Nương Nương, người không nhớ ta sao? Hì hì…”
Ai đây? Âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng người đang ở đâu?
” Mau nghĩ lại đi, trong lòng người có phải có sở niệm, tôi mới có thể hiện hoá”. Thanh âm kia cười nói với tôi.
Tiểu nương nương….. Ai sẽ cười hì hì gọi tôi là tiểu nương nương, ngoại trừ hai tiểu quỷ sai kia thì còn có ai?
Tôi sửng sốt trong chốc lát, tôi đang niệm tôn thần bảo cáo, sao lại toát ra một tiểu nương nương ở đây …..
Đầu óc tôi vốn đã hỗn loạn mấy ngày hôm nay, bỗng nhiên loé lên, hình như có một tiểu đồng tử xưng hô với tôi như vậy.
Là khi Bạch Vô Thường đưa tôi đến Mật Phong Lâm Thi Sở, lúc từ nơi đó đi ra, Giang Khởi Vân đến đó đón tôi, đi theo sau anh ấy là tiểu đồng tử.
Tiểu đồng tử này ôm một cái hồ lô thật lớn, còn cười hì hì nói, đây là tiểu nương nương của đế quân sao, thoạt nhìn trông thật nhỏ bé nha
Đúng rồi, đúng rồi! Nhất định là hắn
Trong đầu tôi vừa mới xuất hiện bộ dáng của tiểu đồng tử, hắn liền cười hì hì bước ra khỏi ánh sáng.
” Tiểu nương nương, sao giờ người mới đến? Thiên Tôn chờ người đã lâu”
Trêи lưng hắn cõng một cái hồ lô thật lớn, hắn cười tươi nhìn tôi
Tôi đứng dậy đi về phía hắn, nhưng xúc tua này chỉ là một mảnh hư vô.
” Haha, tiểu nương nương, người vẫn là thân thể có âm dương nhị khí, giữa chúng ta có khoảng cách, không thể chạm vào nhau”. Tiểu đồng tử cười hì hì nói:” đi hướng bên kia”
Bên kia? Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn giơ ngoan tay chỉ về phía đông
“Tiểu Nương Nương, thân quy y, tâm quy y, ắt sẽ thấy thổ tịnh….. Thiên Thôn đang ở cổng núi chờ người”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thân hình của hắn đã bị ánh sáng trắng bao phủ. Tôn thần tiên gia đều nói chuyện thần thần bí bí như vậy sao……
Hắn chỉ hướng đông là một mảnh hư vô, tôi nên đi bao xa để đạt được ‘thổ tịnh’?
Cổng núi ở đâu?
Thân quy y, từng bước dập đầu, từng bước quỳ lạy
Tâm quy y, một niệm một ca một tụng, một lòng thành kính niệm tụng
Những tăng nhân khổ hạnh đó, những đạo sĩ thanh tu, có phải sẽ có tâm tư như vậy không?
Không sa vào ăn nhậu chơi bời, thanh sắc khuyển mã, tìm kiếm niềm vui vô bến bờ, ɖu͙ƈ vọng sẽ làm hao tổn nguyên khí tinh thần, kết quả, thân thể và tâm linh đều tích lũy bệnh tật.
(Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cách sống thối nát ɖâʍ loạn của giai cấp thống trị trước đây.)
Muốn bản thân mình tĩnh tâm, phải tích đức làm việc thiện, hiểu đạo minh huyền, mọi việc đều có nhân duyên, lấy thanh tịnh để gột rửa tinh thần và thể xác, bao dung vạn vật
Đạo lý này quá lớn, tôi cái hiểu cái không, theo từng bước dập đầu, dần dần lắng xuống, thậm chí cả đôi mắt cũng dần dần ướt sũng, từng giọt nước mắt rơi xuống vạt áo
Phàm nhân muốn trở thành tiên, phần lớn đều là theo đuổi, hoặc là tìm kiếm sức mạnh thần thông, hoặc là cầu trường sinh bất tử, còn tôi, chỉ cầu có thể ở bên cạnh người mình yêu thương.
Tôi dùng đầu gối để đo khoảng cách giữa tôi và anh ấy, tôi không biết đã trải qua bao lâu rồi, đầu gối và khuỷu tay tôi bắt đầu rỉ máu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi,bởi vì tôi nhìn thấy một toà nhà sừng sững thẳng đến phía chân trời, không biết núi cao bao nhiêu.
Núi của tiên gia đều nghịch thiên như vậy sao? Tựa như Âm Sơn, La Phong Sơn cũng không nhìn thấy đỉnh
Những bậc đá xanh ngọc trắng đi xuyên qua đỉnh núi, tôi vẫn như vậy, mỗi bậc bước đi đều dập đầu, cái trán đã sưng đỏ…. Ngốc ngếch như vậy, nếu bị anh ấy nhìn thấy, nhất định anh ấy sẽ chê cười tôi
Mộ Tiểu Kiều, em leo núi cũng khóc sao?
Đúng vậy, leo núi cũng khóc, xa anh càng khóc to hơn
Khói nhẹ lượn lờ, Trùng Tiêu thụy khí.
Phiến đá lạnh băng dần trở nên ấm áp hơn, tôi nhìn khói trắng lơ lửng bên người —- tôi đã bái lễ bao lâu rồi?
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cánh cổng bằng ngọc trắng của một toà nhà nguy nga, điềm lành lượn lờ, ánh sáng vạn trượng, tôi nhìn thấy trong ánh sáng thần thánh kia có một đài sen chín sắc, nhưng lại không thấy pháp tướng trang nghiêm của thiên tôn đâu
Có lẽ vì tôi chưa có đủ Luyện Hoá Khí Thần, Luyện Thần Hoàn Hư, còn chưa có thể lĩnh ngộ pháp môn gia tiên.
Tôi quỳ sát dưới cổng núi, trong ánh sáng thần thánh kia có một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, bàn tay này tôi cảm nhận được sự rộng lượng và từ bi, có thể cảm nhận được ….. Rất rõ ràng, nhưng lại không thể chạm vào, tôi bất lực lại ủy khuất, nước mắt lại trào ra
Thiên thượng bạch ngọc kinh, lầu 12 ngũ thành.
Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.
Dịch: vi vu
———————