Mục lục
Mối tình âm dương vĩnh cửu (full) – Quan Thanh Tiêu (Truyện tác giả: Kiến Tự Như Diện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở u ám đằng sau cánh cửa kinh động tới mấy người đại sư đang ở dưới nhà, trợ lý của Tề đại sư chạy lên hét với chúng tôi: “Đừng mở cửa! Sư phụ tôi nói sẽ có thứ gì đó xông ra ngoài đó!"

Anh tôi rút hai thanh kiếm lấy từ chỗ đáy quan tài chỗ cụ cố từ balo ra: "Thanh Tiêu, em cầm lấy cái này."

Anh ấy đưa cho tôi thanh kiếm gỗ đào thất tinh chạm rỗng, còn anh ấy thì cầm thanh pháp kiếm Càn Khôn, ngậm lấy bùa đồng chuẩn bị đi mở cửa.

Tên trợ lý đó lo lắng, xông đến chặn anh tôi lại nói: "Sư phụ tôi nói không thể mở! Thứ ở trong đó rất nguy hiểm! Đợi đến khi sư phụ ba trí xong pháp trận rồi sẽ đến xử lý!"

"Được rồi, thử ở bên trong chúng tôi đã nhìn thấy rồi, sư phụ cậu nếu như muốn tóm lấy nó thì mau lên đây đi, đừng lấy lí do bày pháp trận gì nữa, đến khi đó tôi đã xử lý xong rồi, lại nói bọn tôi không giữ thể diện cho ông ta." Anh tôi rất bất mãn với sứề đại sư, không muốn giữ thể diện cho ông ta.

Tôi kéo Hứa Mặc Hàn về một góc hành lang, chắn ngay trước mặt anh ra để nhìn la bàn, cây kim nhỏ trên la bàn liên tục chỉ về phòng làm việc, Hứa Mặc Hàn không chịu đứng sau người tôi, mà lại quay lại chắn trước mặt tôi. Mời đọc truyện trên truyện88.

Tôi không kiên nhẫn kéo anh ta lại một bên: "Hứa tiên sinh, đừng làm loạn thêm gì nữa, đứng sau người tôi đi."


Biểu cảm của anh ta cứng đờ, bên miệng khẽ co rút: “Những lời như vậy nên để tôi nói với cô mới đúng."

Anh ta giơ tay, bốn người vệ sĩ đã vay quanh hai chúng tôi, còn rút cả súng ra.

Súng... tôi kinh ngạc nhìn Hứa Mặc Hàn, anh ta rốt cuộc là người như thế nào chứ, vệ sĩ lại có thể dùng súng!

Nhìn mấy người vệ sĩ đó, biểu cảm lạnh nhạt, hai mắt sắc như dao canh chừng tất cả người có mặt ở đây, gồm cả tôi.

"Tôi chỉ cầm có một thanh kiếm bằng gỗ cây đào, không cần phải đề phòng tôi như vậy..." tôi khẽ kháng nghị lại với người vệ sĩ đó.

Người vệ sĩ đó chính là người đêm đó bị Tô Mộng chọc ghẹo, anh ta mặt mày sáng sủa, hai mắt sắc bén, lạnh nhạt nói với tôi: “Cô gái, la bàn trên tay cô rất sắc bén, đưa cho tôi bảo quản, để tránh làm thương người khác.”

Vậy cũng bị anh ta nhìn thấy sao?! Khi anh tôi đưa la bàn cho tôi, đã nhắc nhở tôi sử dụng cẩn thận, đừng để bị cứa vào tay.

"Không sao, có thể tin tưởng Quan tiểu thư." Hứa Mặc Hàn hờ hững căn dặn, quay đầu nói với tôi: “Tôi không biết hai người lo lắng điều gì, nếu như sau cánh cửa đó có gì nguy hiểm, Quan tiểu thư trốn sang một bên vẫn tốt hơn."



Tôi... tôi đến để đối phó với lệ quỷ mà, nói tôi trốn sang một bên sao?

Anh tôi tranh đấu với người trợ lý đó cũng đủ bực mình rồi, đẩy hắn ta ra rồi nói: “Chúng tôi tiếp xúc với mấy thứ hung dữ đó đã quá nhiều rồi, đừng đến làm phiền tôi, Tề đại sư có bản lĩnh thì tự mình đến xử lý đi..."

Cầu thang vang lên tiếng cười lạnh nhạt, Tề đại sư cho hai tay ra sau lưng đi đến: “Thế hệ con cháu sinh ra đúng là không biết tốt xấu! Sau cánh cửa đó là lệ quỷ được luyện hóa, cậu cho rằng dùng những cách thức bình thường là có thể thu hồi được nó sao?! Nhà họ Quan chẳng qua chỉ là gia đình chuyên bán đồ âm, các cậu đối phó với những hồn ma bình thường còn được, lệ quỷ như này các cậu đừng có làm càng làm bậy?!”

Anh tôi cười khinh bỉ, thu lại thanh kiếm pháp càn khôn: “Được, nhường cho người lớn tuổi như ông làm trước, đừng nói nhà họ Quan chúng tôi lại cướp đi phần của ông.”

Kiếm pháp càn khôn là pháp khí quan trọng của mỗi người pháp sư, có ba loại là to trung bình và nhỏ, số lượng tiền xu cũng khác nhau.

Tiền vàng trên thanh pháp kiếm càn khôn này của cụ cố đều là tiền cổ, đã lâu đời rồi hơn nữa mỗi một đồng đều không giống nhau, có thể làm ra được một thanh kiếm có đến một trăm linh tám đồng tiền vàng, không biết cụ cố đã tổn bao tâm tư.

Khi nãy anh tôi lấy kiếm ra, khí âm u lọt ra từ khe hở của cửa rõ ràng đi bị yếu thế hơn, lúc này anh ấy rút kiếm về, khí đen đó lại bắt đầu lan tràn.

Tề đại sư này không biết là chỉ biết bắt nạt những người trẻ tuổi như chúng tôi, hay thực sự thực sự có bản lĩnh, ông ta có nhìn thấy được những khí âm u đó không? Bộ dạng vẫn bình thản như nắm trước phần thắng đứng ở trước cửa.

Hứa Mặc Hàn không hề coi tôi là “chiến lực", anh ta nhìn thấy Tề đại sư đi lên, rất tự nhiên giao lại trách nhiệm nặng nề này cho Tề đại sư.

“Tề đại sư, sau cánh cửa có vấn đề gì sao?" Hứa Mặc Hàn hỏi ông ta.

Thấy bản thân đã được coi trọng, Tề đại sư gật đầu nói: “Khí âm u tràn ngập, nhất định đã có tà linh ác quỷ xông vào trong nhà, người có số mệnh âm nhiều dương ít, hãy ra khỏi căn nhà này, tôi đã bày ba pháp trận ở khắp nơi trong căn nhà này, bảo đảm cho thứ đó không thể ra ngoài, đợi đến khi tôi và mấy người đạo hữu nữa thu hồi được nó, thì có thể hủy pháp trận ra."

Giọng nói của ông ta vang dội, mang theo phong cách quý phái, anh tôi kéo tôi từ chỗ vệ sĩ lại, lưng chúng tôi dựa vào tường, đợi xem uy phong của Tề đại sư.

Tề đại sư khá là chính phái, niệm thần chú rồi dán bùa, ông ta làm y như thật, còn tôi, tôi chỉ biết đọc Pháp Cao đều triệu hồi quỷ sai và Hắc Bạch Vô Thường.

Tề đại sư chuẩn bị xong mọi thứ, ngón tay kẹp kiếm lại rồi mở cánh cửa phòng làm việc ra.

Bên trong giống như rất yên lặng, không có lệ quỷ nào xông ra, nhưng tôi luôn cảm thấy được một luồng không khí u ám quỷ dị.



Tôi không nhịn được hét lên: “Tề đại sư, đừng..."

Tề đại sư lườm tôi, hét lên: “Một khôn đạo tép riu như cô, đừng có mà làm ảnh hưởng đến tôi làm phép!"

Ông ta tưởng rằng tôi chặn đường phát tài của ông ta sao? Lúc nào cũng đánh giá thấp chúng tôi.

.Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa..

"Để ông ta đi vào trải nghiệm xem thế nào, hừ, xử lý được coi như ông ta có bản lĩnh, nếu không được, để coi mặt mũi ông ta để đâu!" Anh tôi tức giận hai tay bắt chéo lại.

Tề đại sư vào chưa được bao lâu, chúng tôi đã nghe thấy tiếng hét của ông ta.

Tim tôi đập thình thịch, bóng đen này có một đôi mắt màu đỏ, ban đầu chỉ bò lên người Hứa Mặc Hàn để hút đi tinh khí, nhưng tối qua Lệ Lệ bị nó cắn trả lại, lệ quỷ này đã bị ám máu lên người, nhìn cảnh chết thê thảm của Lệ Lệ có thể biết được nó điên cuồng như thế nào.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gào thét, trợ lý của Tề đại sư nóng vội, chạy đến cạnh cửa muốn hỏi tình hình trong đó, vừa mở cửa đã bị một luồng khí âm hút vào! Vệ sị của Hứa Mặc Hàn định xông lên, tôi vội vàng hét lên: “Đừng cử động! Đừng lại mở cửa!”

Hứa Mặc Hàn nhíu mày, sự nguy hiểm không thể nhìn thấy này khiến anh ta không biết làm gì, lúc này đây, súng có tác dụng gì chứ? Không thể dùng súng để bắn chết đối phương được.

"Hừ... đại sư cũng chỉ có như vậy mà thôi! Thanh Tiêu, chúng ta vẫn nên ra tay đi." Anh tôi cười trên nỗi đau của người khác.

Tôi gật đầu, gọi tiểu quỷ sai ra, tiểu quỷ sai run rẩy dựa vào tường: “Tiểu nương nương... sao người cứ kêu chúng tôi vậy... lệ quỷ như này, tôi sợ đạo hành của mình không đủ để thu phục nó.."


"Sợ gì chứ, không đủ thì còn có chúng tôi mà, cậu phụ trách khóa chặt lại, để tôi chém nó là được rồi, đúng lúc thử uy lực của thanh kiếm này." Anh tôi ngậm lấy bùa đồng trên cổ, đi vào trước.


Tôi quay đầu nhìn Hứa Mặc Hàn: “Hứa tiên sinh, anh đừng đi đâu cả! Đứng ở đây thôi, đừng đi vào khiến mọi chuyện rắc rối hơn!”


Gương mặt Hứa Mặc Hàn u ám lại, đang định kêu tôi lại, thì tôi đã đóng của lại - tôi bây giờ làm gì có thời gian lề mề với anh ta chứ.


Anh ta chắc hẳn cảm thấy tôi mới chính là người cản trở mọi chuyện, anh ta còn muốn bảo vệ tôi, thật đúng là nực cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK