Người đi ngang qua nhìn thấy tôi một tay khẽ nới ra, nghiêng đầu tự nói tự trả lời đi ngoài bờ tường bệnh viện, thì nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái “cô gái xinh đẹp như vậy mà đầu óc lại có vấn đề."
Tôi cũng đã quen rồi, coi tôi như người bị bệnh tâm thần cũng không sao cả, hiếm khi Phong Ly Ngân mới nói chuyện bình thường với tôi như vậy.
“Ngũ đức chi cầm là gì?"
“Chính là nhắc đến phía trên nó còn có mào, là Văn Đức; sau chân có cựa, còn có mỏ nhọn sắc như dao, là Võ Đức; kẻ địch trước mắt dám liều mình, là Dũng Đức; có đồ ăn gọi đồng loại tới, là Nhân Đức; canh giữ suốt cả đêm, khi đến sáng báo sáng, là Tín Đức... vậy nên có người dùng những cách đặc biệt để nuôi ra loại gà trống này, là một dụng cụ để tránh ta."
Thì ra mấy con gà trống này là pháp khí đo mấy pháp sư hiểu biết đạo này nuôi, bọn chúng ăn rết, mà rết sau khi hòa trộn với thuốc có thể ngăn cơn co giật, làm phân giải độc tố, kinh lạc giảm đau, do đó những con gà trống này không hề sợ âm độc và thi thể độc hại.
Đến khi tôi đến phòng bệnh của ba tôi, anh tôi và Trình Bán Tiên đã bày trí mọi thứ rồi.
“Hai người ra ngoài ngồi đi, nếu như có y tá đi vào, thì ngăn lại, nếu như để y tá biết chúng ta làm những chuyện mê tín dị đoan này trong bệnh viện, nói không chừng sẽ kêu bảo vệ ném chúng ta ra ngoài đấy” Anh tôi la rầy.
Phong Ly Ngân hờ hững nói: “Làm một kết giới là được rồi, hai người cần thời gian bao lâu?"
“Một tiếng đồng hồ là đủ rồi."
Tôi ngồi ở ghế bên ngoài, nhìn Phong Ly Ngân vẽ bùa chú sau cánh cửa, anh tôi và Trình Bán Tiên đang bận rộn, chỉ có mình tôi nhàn rỗi, muốn giúp cũng không giúp được gì.
Trình Bán Tiên kéo ra một chiếc vali to, lấy ra mấy tấm gương được bọc gọn gàng trong nhung tơ ra, để dưới giường bệnh của ba tôi.
Sau đó ông ta lấy ra một túi người nộm, cái nào cũng có hình dáng ngồi xếp bằng, trên mặt được dùng máu đỏ để vẽ lông mày và miệng, nhìn giống như đang cười, mặt mày hiền hòa.
Những hình nộm đó bày ra thành một vòng quanh giường bệnh của ba.
Ông ta lại lấy ra một túi người nộm nữa, tạo hình giống như mấy cái trước, nhưng trên mặt lại là màu đen, khóe mắt và môi để bĩu xuống, nhìn giống như đang tức giận, còn có bộ dạng hung dữ.
Ông ta đặt những con người nộm mau đen lên những chiếc gương trên giường, mỗi cái đều được đứng đối diện với những hình nộm đó, giống như bóng hình phản vào gương.
Tôi nhìn những hình nộm màu đen đó với bộ mặt hung dữ đang khẽ chuyển động, đột nhiên sởn cả da gà, da đầu tê liệt lùi về sau mấy bước.
Trình Bán Tiên ngước đầu nhìn tôi, cười thâm thúy nói: “Thể chất của cô quả nhiên đặc biệt, có thể cảm nhận được luồng khí hung dữ ở phía trên này...”
"Ông, không phải ông muốn đuổi tà sao? Sao lại còn dùng những thứ ghê sợ như vậy nữa chứ?” tôi lo lắng hỏi.
“Lát nữa cô sẽ biết thôi." Trình Bán Tiên lấy ra một tấm gương đồng tám mặt, mở giá đỡ phía sau gương ra, đặt một vòng quanh giường, đặt một ít nến trắng trước gương đồng.
“OK, có thể bắt đầu rồi, mọi người đều ra khỏi phòng cả đi, ở ngoài đó, tuyệt đối không được vào làm gián đoạn làm pháp." Ông ta vô ngực nói: "Tôi là người lão luyện trong nghề, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”
Tôi có thể nói gì chứ? Hy vọng duy nhất chỉ có ông ta, chỉ hy vọng ba tôi có thể khôi phục lại thần thức, cho dù không đứng dậy được cũng không sao, chúng tôi đón ba về nhà rồi chăm sóc cho ông ấy là được rồi.
Trình Bán Tiên bấm tay đọc thần chú, tôi nhìn thấy những hình nộm đó khẽ cử động, nhất là những hình nộm màu đen để ngã xuống gương, rung động đến mức giống như sắp rớt xuống luôn vậy, cùng với lúc đó, những cây nến trước gương đồng đột nhiên bừng lên ngọn lửa xanh.
Tôi kinh sợ, căn phòng này đột nhiên tràn ngập quỷ khí âm u, làm tôi sợ hãi đến mức vô thức lùi xuống.
Phong Ly Ngân giơ tay giữ lấy vai tôi: “Đừng sợ... đó là bộ dạng thực sự của ông ta."
Tôi nhìn Trình Bán Tiên, da thịt trên mặt ông ta dần dần biến thành bộ dạng xù xì xanh đen, trên trán mọc lên hai cái sừng nhỏ.
Tôi nghe thấy anh tôi nuốt nước bọt xuống, anh ấy cũng bắt đầu căng thẳng - trước mặt là một con quỷ "chính cống".
Phong Ly Ngân đỡ lấy eo tôi, để tránh tôi sợ hãi đến mức ngã xuống thềm nhà.
Tôi nhìn thấy chiếc gương ở dưới gầm giường từ từ có khí đen tích tụ lại, từng chút từng chút một gộp lại thành hình một đầu người, trong chiếc gương đó đấu đa lung tung, quằn quại tùy ý.
Lúc bày, những chiếc gương đồng tám mặt ở xung quanh đột nhiên xuất hiện một bóng hình mờ mờ.
Tôi nhìn thấy bóng hình của ba tôi, ông ấy dùng lực ôm lấy vai của một người phụ nữ, một chiếc gương khác lại là cảnh ông ấy tranh cãi với một người phụ nữ, còn có một chiếc khác nữa có người phụ nữ ôm lấy một đứa trẻ.
Những hình ảnh sinh động đó cứ trùng lặp lại mãi, hình như là những ký ức trong sâu thẳm trái tim ba, nhờ đó mới kêu tỉnh thần thức của ông ấy được.
Bóng đen trong gương bắt đầu hét lên: “Người phụ nữ như em! Tại sao anh lại yêu em đến như vậy! Anh hận không thể ăn em đi! Ngay cả xương cốt cũng ăn sạch!"
Tôi hoàn toàn bị chấn động - đây là giọng nói của ball
"Á... á.. ồn ào quá! Đứa trẻ này ồn áo quá! Tôi muốn giết nó!"
"Em sắp chết rồi mà còn sinh con gì nữa chứ! Con cái quan trọng hơn tôi sao? Tôi sẽ giết hết chúng nó để chúng nó đi cùng em, có được không?"
Tiếng hét thảm thiết đó khiến tôi khiếp sợ, đây là ba tôi sao? Người hét điên cuồng đáng sợ đó lại là ba tôi sao?
Sao ông ấy lại muốn giết chết mẹ chứ?
Sắc mặt anh tôi u ám, tôi thì không ngừng run rẩy.
“...Đừng sợ” Phong Ly Ngân ôm lấy tôi: “Đây chỉ là hợp thể của tất cả những suy nghĩ độc ác tận sâu trong nội tâm mà thôi."
“Rất nhiều người từng nghĩ rằng chỉ cần chết là kết thúc hết mọi chuyện, hắn ta tại sao vẫn chưa chết, còn ngươi tại sao không đi chết đi... những điều này đều là nghiệp chướng, cho dù là câu nói nói ra khi kích động, cũng là tạo nghiệp, tên Ma Vương trước đó, chính là trùng hợp rung hòa vào ác niệm của tôi vứt bỏ đi khi sâu trong Âm Sơn, mới trở nên có pháp lực lớn mạnh như vậy."
Tôi vùi đầu vào lồng ngực hắn, không dám nhìn cảnh tượng ở trong phòng, Phong Ly Ngân nói chuyện với tôi để phân tán sự chú ý của tôi: "Thanh Tiêu, em có từng có ác niệm gì không?"
Tôi suy nghĩ, buồn bực nói: “...Ghen tuông có tính không?"
Hắn khẽ cười, không trả lời.
Trong phòng, Trình Bán Tiên đột nhiên nhảy lên giường của ba tôi, từ từ bò lên người ông ấy... Anh tôi nắm chặt nắm đấm, bộ dạng hung dữ muốn xuống vào kéo ông ta ra.
Bởi vì ông ta đang hít khí của ba tôi! Mũi của ba tôi có hai luồng khí đen từ trong bay ra, ông ta hít lấy nó rồi từ từ lùi về sau.
Khí đen càng lúc bay ra càng nhiều, khí đen của chiếc gương dưới giường thì càng ngày càng ít.
Cuối cùng ông ta nhổ khí đen đó xuống thềm nhà, nó biến thành từng đoạn nhìn như ruột vậy.
Tôi thấy ghê tớm nên không dám nhìn, bên tai nghe thấy tiếng gà kêu, những con gà trống đó giống như nhìn thấy đồ ăn ngon xông đến tranh nhau ăn.
Không lâu sau, khí âm u trong phòng đã tiêu tán rồi.
“Được rồi..." Giọng nói ồm ồm vang lên.
Tôi nhìn Trình Bán Tiên, da trên mặt và tay ông ta đều bị khô giống như đất khô cằn bị nứt nẻ.
"Ông, ông làm..." Tôi sợ hãi nhìn ông ta.
Ông ta cười đau khổ: “Đã nói rất ảnh hưởng đến thể xác rồi mà... Haizzz, tôi phải nhanh chóng trở về con ngõ góa phụ để trốn, để được hấp thụ âm khí..."