Hòa thượng Hối Thanh đã thay đồ hòa thượng, đứng một bên niệm kinh siêu độ, hình ảnh này hài hòa đến buồn cười.
Một tăng một đạo* đang siêu độ cùng nhau.
*: Một hòa thượng một đạo sĩ.
Khi chúng tôi xong việc, Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lướt tới, lúc hắn kéo tôi vào nhà, tôi phát hiện mọi người đều ở trong lều, cả ngôi nhà này chỉ có hai chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Nhụy trắng mắt liếc tôi một cái, ánh mắt những người khác thì đầy mong đợi và tò mò.
"Chỗ này lớn như thế sao bọn họ không vào ở?" Tôi thắc mắc.
“Bởi vì ta đã bao lại chỗ này.”
Phong Ly Ngân kéo tôi vào phòng khách riêng của tòa nhà, nơi này treo toàn rèm trắng, nhìn thần bí mông lung.
Trong sảnh có một cái đài ngọc hình chữ nhật, trên ngọc đài lót vải trắng, Phong Ly Ngân kéo tôi đến cạnh ngọc đài, trầm giọng nói: “...Quan Thanh Tiêu, em có nghĩ ra được yêu cầu gì chưa?"
Hả?
Tôi khẽ gật đầu nói: “Nghĩ xong rồi, nhưng chưa nói bây giờ đượ."
Hắn nhíu mày nhìn tôi, không hiểu: “Bây giờ không nói thì khi nào mới nói?"
".Em thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì." Tôi cụp mắt tránh đi ánh mắt của hắn.
Tôi sợ nhìn vào ánh mắt đó.
Con ngươi thăm thắm tựa vực sâu đó sẽ làm tôi vô thức choáng váng, mà màu vàng nhạt trong đó lại như dung nham trong vực sâu, chỉ cần đến gần sẽ bị đốt cháy đến tận xương cốt.
Phong Ly Ngân nhẹ nhàng thở dài, bàn tay lạnh lẽo xoa gáy tôi: "Em đó, có khi cố chấp đến mức làm ta bất lực... Yêu cầu của em là con đúng không?"
Trán tôi tì vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn, lồng ngực này sẽ không bao giờ trở nên ấm áp đúng không?
Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lật tấm vải trên ngọc đài lên, xoay người tôi lại.
Tôi thấy một thứ như một đóa hoa sen thất tâm bằng ngọc và một cái... một cái củ sen?
Cái này dùng để làm gì vậy?
".Em có biết đại đế Thanh Hoa không? Thái Nhất tôn thần."
Tôi gật đầu, chỉ cần là người có đi học thì sẽ biết, Thái Nhất tôn thần, đại đế Thanh Hoa, ở tại cực đông của Diệu Nghiêm cung... Những thứ này đều là miêu tả kinh điển về ông, ông của là vị thần đứng đầu minh giới đời đầu, coi như là lãnh đạo của Phong Ly Ngân rồi, chẳng phải lần trước Phong Ly Ngân đã bị ông phạt đến huyết trì để trồng sen sao?
“Trước kia đại đế Thanh Hoa từng dùng hoa sen để biến ra một vị thần, ta nghĩ rất lâu, dùng cách này có thể hạn chế thấp nhất sự thương tổn lên em..."
“Ban đầu ta định dùng thuật thế thân, thay thế linh thai bằng con rối gỗ đào, để vào mắt trận."
"Nhưng mà..." Hắn thở dài, lắc đầu nói: “Thôi, không nói cũng được."
“Vì sao không nói?" Tôi ngước mắt nhìn hắn.
Trong mắt hắn hiện lên sự bất đắc dĩ, nhíu mày nắm lấy cằm tôi nói: “Nhưng mà, có một nhóc con không chịu, vì chuyện này mà suốt ngày giận dỗi với ta? Mỗi lần nói đến đứa nhỏ thì khóc sướt mướt, nửa đêm cũng khóc trộm, trong lòng em hận ta lắm đúng không?"
".Em chỉ là một người bình thường, không nhân từ đến nỗi đi hy sinh con mình, em không làm được.” Tôi buồn bã nói: “Hơn nữa còn là hai đứa, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế?”
Hắn dần ôm chặt tôi vào lồng ngực: “Ta nhẫn tâm... Nhưng không muốn nhìn thấy em lo lắng, cho nên lúc ở huyết trì ta đã nghĩ rằng nếu như đem ba hồn bảy vía nhập vào hoa sen rồi để vào mắt trận để phá tan toàn bộ tà khí, sau đó lập tức rút về... Như vậy thì không cần làm tổn thương cơ thể em, cũng không cần hi sinh linh thai, cho dù hoa sen có bị tà khí phá hoại cũng có thể dùng pháp khí triệu hồi hồn vía về, để hồn phách đó trở lại chỗ cũ."
Hoa sen thế thân sao... Đây là câu chuyện thần tiên đã truyền lưu bao nhiêu năm rồi?
Trừ tôn thần ra, còn người nào có thể tạo vật tạo người như vậy?
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy, hai đứa nhỏ, anh lấy đi hồn vía như vậy chúng nó sẽ chết sao?"
"Trên đời này không có gì là vẹn toàn, mọi việc đều có thể là ngoài ý muốn, nếu như có gì bất trắc... sẽ chết." Phong Ly Ngân cụp mắt nhìn tôi.
Tôi vừa nghe thấy có thể chết thì mắt đã đỏ hoe.
"Quan Thanh Tiêu.” Hắn thở dài bất đắc dĩ: "Nếu em muốn có con, sau này chúng ta sẽ còn có... Nhưng linh thai này đã có sứ mệnh của chúng nó."
“Nếu em trách ta vô tình..."
“Thì ta nhận.”
Tôi chôn đầu trong ngực hắn, khan giọng nói: "Đây là con anh mà, em không muốn mất đứa nào cả, có phải như vậy là tham lam không?"
"Không tham." Hắn than nhẹ: “Nhưng ta đã đánh giá thấp sự kiên trì của em, lo em sẽ làm chuyện ngốc nghếch."
Lo tôi sao?
Tôi ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng nhíu mày nhìn tôi.
"Anh mà cũng lo cho em sao?”
“Em nói đi, Quan Thanh Tiêu? Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện em muốn chạy trốn, em có thể trốn đi đâu được?"
Đổ mồ hôi... Cái này mà hắn cũng biết nữa!
“Em, em không.." Tôi lắc đầu, ngốc mới thừa nhận chuyện này!
Hắn hơi nghiêng đầu, cánh môi mỏng áp xuống..
“Không có cái gì? Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, em có thể chạy đi đâu hả? Ngốc.."
Hắn cắn môi tôi, tách hai cánh môi tôi ra để dễ dàng xâm nhập.
Nhưng mà tư thế này khó chịu quá, tôi ngưỡng cổ đến phát đau, phải né ra đằng sau mãi, làm cho hắn không vui nheo mắt lại.
Chênh lệch chiều cao mà cũng trách tôi sao? Ai bảo hắn cao như thế làm chi.
Phong Ly Ngân không vui hừ lạnh một tiếng, ôm lấy eo tôi, bế tôi ngồi lên đài ngọc.
Cái độ cao này có hơi... hơi không ổn cho lắm...
"Đừng.. Ưm.. Lên giường được không... Như thể này đau quá."
"Chỗ này không có giường”
"Cái đài này cứng quá."
"Cũng đâu khác lắm so với bàn học của em?”
"Nhưng mà cái này lạnh."
“Nói nhiều quá vậy? Nóng lên ngay thôi.”
Người này, để tôi bị thương một chút cũng không được sao?
Hành động mất thể diện như vậy, hắn chỉ làm lúc đầu để áp chế sự chống cự của tôi mà thôi.
Tôi sợ cảnh tượng tình dục trực tiếp như vậy lắm, hắn có thể giữ tỉnh táo, nhưng tôi thì không, đầu óc tôi sẽ bị thiêu đến mơ màng.
"Em muốn gì? Nói.” Kêu tôi nói, còn chặn miệng tôi lại thì nói kiểu gì?
"Um." Tôi cố mở ra một khe hở, thở gấp chặn vai hắn lại.
"Em muốn... hai cái tên." Tôi cắn môi, cố gắng giữ tỉnh táo nhìn hắn.
Phong Ly Ngân hơi dừng lại, ngước đôi mắt khiến tôi tự nguyện dâng hiến lên.
"Tên?" Hắn hơi kinh ngạc trong phút chốc đó.
Tôi cười bất đắc dĩ: “Ừ, tên, chắc anh chưa từng nghĩ đến chuyện này đúng không."
Hắn trầm ngâm một lát, cúi đầu ngậm lấy môi tôi..
"Chi tử vu quy, u u nam sơn*.. Đặt là Quan Vu Quy và Quan U Nam đi.”
*: Hai câu thơ trong Kinh Thi, ý nghĩa là một cô nương xuất giá, vùng núi Nam yên tĩnh.
“Quan?”
“Ừ, Quan."
"Tại sao... Ứm. Anh dừng lại đã.."
"Tại sao?" Hắn cười khẽ, cắn môi tôi nói rằng: "Thanh Tiêu, vợ của ta... Tự đoán đi..."