- Việc này hẳn muốn nói là cuộc đàm phán hôm nay đi, ta vốn đã cảm thấy việc này có chút không đúng, cẩn thận vẫn tốt hơn, hay là chúng ta rời khỏi Cự Giang thành đi, tuy không sợ Thiên Địa minh, nhưng miễn rơi vào cạm bẫy của bọn hắn!
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Lam Linh, muội ở trong Vạn Thú tông có nghe được Thiên Địa minh có kế hoạch gì không?
Vân Hồng Lăng hỏi.
- Ta chỉ nghe nói có kế hoạch đàm phán, mặt khác không biết.
Lam Linh lắc đầu, gần đây trong tông hình như luôn có một số việc giấu diếm nàng.
- Nếu Thiên Địa minh thật sự có động tác gì, ta sẽ khiến bọn hắn hối hận!
Lục Tâm Đồng cắn răng nói.
- Lâm Thiên, huynh thấy thế nào?
Bắc Cung Vô Song hỏi.
- Đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào, bản thân ta muốn xem Thiên Địa minh còn có thủ đoạn gì!
Trong mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe hàn mang, nếu hắn sợ hãi cũng đã không tới Cự Giang thành.
- Chủ nhân, người các đại sơn môn đang chờ bên ngoài.
Tuyết Sư hô.
- Xuất phát!
Lục Lâm Thiên phất tay, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Kim Huyền, Hắc Hùng, Huyết Mị cùng rời đi, trong bốn thiếu nữ cũng chỉ có Vân Hồng Lăng đi theo, dù sao nàng là người Vân Dương tông, mà Lam Linh thì không tiện lộ mặt.
- Các đại sơn môn Thiên Địa minh tới!
- Các đại sơn môn Đế Đạo minh tới!
Bỗng nhiên, ngay khi mặt trời dâng lên đỏ rực, hai thanh âm truyền khắp cả quảng trường.
Dòng người bắt đầu khởi động, trong ánh mắt chờ mong của muôn người, hai đoàn người cùng bay tới, cuối cùng đều xuất hiện trên bầu trời, đông đảo chân khí hùng hồn khuếch tán, làm cả thiên địa đều rung chuyển.
Ngay sau đó từng thân ảnh đều rơi xuống quảng trường.
Đứng ở phía trước, Lục Lâm Thiên nhíu mày, ánh mắt đảo qua người Thiên Địa minh, đứng đầu chính là minh chủ Thiên Địa minh Nguyên Nhược Lan, từng đạo chân khí hùng hồn lan tràn. Lục Lâm Thiên cười nhạt, nếu là lúc trước những cường giả kia chẳng khác gì ngọn núi lớn đặt trước mặt hắn không cách nào lay động, mà hiện giờ thì khác hẳn.
- Lục minh chủ, sớm a!
Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp.
- Nguyên cô nương, Thiên Địa minh có sự tình thì nói nhanh đi!
Lục Lâm Thiên lướt mắt nhìn người Thiên Địa minh, mặc dù Nguyên Nhược Lan là minh chủ Thiên Địa minh, địa vị không thấp, nhưng nếu nói muốn chân chính làm chủ sự tình trong minh, nàng tuyệt đối còn chưa có địa vị như thế, quyền quyết định chân chính còn nằm trong tay những đầu lĩnh các đại sơn môn.
- Lục minh chủ, hôm nay là ngày đàm phán của hai minh, mời vào trong nói chuyện đi, hết thảy nếu có thể hòa bình giải quyết thì tốt nhất rồi!
Nguyên Nhược Lan nói, trong lời nói tựa hồ cũng có thâm ý.
- Vậy vào bên trong nói chuyện đi!
Lục Lâm Thiên thản nhiên đi vào tòa đại điện phía trước.
- Chư vị, người tu vi tôn cấp cùng các vị đứng đầu sơn môn mời đi vào, dưới tu vi tôn cấp ở ngoài đợi là được!
Thao Ưng nói.
- Các ngươi lưu lại đi!
Nhóm người Vân Tiếu Thiên phất tay cho đệ tử, sau đó đi vào, nhóm người Khuất Đao Tuyệt đành ở lại bên ngoài chờ đợi, tuy Dạ Vị Ương, Tiêu Diêu vương cùng Thiên Ưng công tử chưa tới tu vi tôn cấp, nhưng ba người đứng đầu ba sơn môn, vì vậy cũng đi theo vào bên trong.
Tính theo nhân số, đệ tử Đế Đạo minh còn lưu lại trên quảng trường ít hơn Thiên Địa minh, mà trong thế lực nhất lưu, Thiên Địa minh có Phi Hạc môn, Ngũ Độc môn, Kim Xà môn tổng cộng tới mười mấy thế lực, Đế Đạo minh chỉ có Thánh Linh cốc, Tiêu Diêu bang cùng Thiên Ưng lâu mà thôi.
Đệ tử hai minh lưu lại quảng trường chờ đợi, không ai để ý ai, nhưng trong ánh mắt không chút thiện ý, cừu hận giữa hai bên đã sâu sắc, không phải dễ dàng hóa giải.
- Lục Lâm Thiên, để xem ngươi còn có thể hung hăng càn quấy bao lâu!
Gia Cát Tử Vân oán hận nhủ thầm.
- Đi vào đàm phán không biết có đánh nhau hay không!
- Vậy thì không biết, nhưng ở trong Cự Giang thành hẳn là không đâu.
Người trên quảng trường nhìn thấy cường giả hai minh tiến vào đại điện, ánh mắt đều tập trung, toàn bộ cử động bên trong đại điện sẽ quan hệ tới bố cục trên toàn đại lục.
Vừa đi vào đại điện, ánh mắt Lục Lâm Thiên chớp động, đại điện không nhỏ, có thể cất chứa hơn ngàn người, hai bên có không ít ghế ngồi, đủ cường giả hai minh ngồi xuống.
- Lục chưởng môn, mời ngồi!
Nguyên Nhược Lan đi tới nói.
Những người của Thiên Địa minh cũng không nói gì, dù sao là ngày đàm phán, có mặt hai minh chủ đương nhiên do họ nói chuyện, mà những kẻ cậy già lên mặt lại cảm giác nếu mình ngang vai ngang vế nói chuyện với Lục Lâm Thiên là tự hạ mình, vì vậy để cho Nguyên Nhược Lan làm chủ.
Lục Lâm Thiên cũng không khách khí, sải bước đi tới ghế trên ngồi xuống, Vân Hồng Lăng ngồi bên cạnh hắn, mà các cường giả đứng đầu sơn môn Đế Đạo minh đều ngồi xuống bên dưới tay hắn.
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan khẽ động, cũng ngồi xuống ghế trên bên trái, cường giả Thiên Địa minh lần lượt ngồi xuống, bên trong đại điện có chừng một trăm năm mươi người, bất kỳ ai ở trên đại lục đều là nhân vật quan trọng.
- Chư vị tiền bối Đế Đạo minh, tiểu nữ tử có lời thăm hỏi, hôm nay là ngày hai minh đàm phán, cho nên hi vọng hết thảy ân oán giữa hai minh tạm thời gác qua một bên, bất cứ chuyện gì cũng sẽ tìm được phương án giải quyết!
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan chợt lóe, đứng dậy thi lễ nói.
Cường giả Đế Đạo minh gật đầu, hành động của Nguyên Nhược Lan cũng khôn khéo tròn trịa, đương nhiên sẽ không ai đi khó dễ cho một hậu bối làm gì.
- Lục minh chủ, ngươi thấy thế nào?
Nguyên Nhược Lan nhìn qua Lục Lâm Thiên.
- Nguyên cô nương nói rất đúng, cần đàm phán thế nào thì nói đi, ta nghe là tốt rồi!
Ngón tay Lục Lâm Thiên gõ nhẹ lên bàn, cảm giác có điểm cà lơ phất phơ, tựa hồ không hề xem trọng cuộc đàm phán hôm nay.
Ánh mắt người Thiên Địa minh đều hiện tia lãnh ý.
Đôi mắt Nguyên Nhược Lan khẽ biến, ngồi xuống nói:
- Kỳ thật Lục minh chủ hẳn đã biết, lần này đàm phán chủ yếu là vì hai chuyện, thứ nhất là Khôn Dương đảo Tật Phong tôn giả hẳn là rơi vào trong tay Lục minh chủ, hi vọng Lục minh chủ có thể thả Tật Phong tôn giả!
Vừa dứt lời, Nguyên Nhược Lan nhìn động tĩnh của Lục Lâm Thiên, tựa hồ muốn quan sát thái độ của hắn, nhìn thần sắc của hắn khiến cho nàng không cách nào cảm giác được trong lòng hắn suy nghĩ điều gì.
Vừa nghe nhắc tới chuyện này, ánh mắt mấy cường giả Khôn Dương đảo nhìn qua Lục Lâm Thiên, mà ánh mắt Tật Mộc tôn giả chợt lóe lên, bởi vì Tật Phong là sư huynh của hắn.
- Nói tiếp!
Lục Lâm Thiên cũng không có ý kiến, vẫn bình tĩnh gõ lên bàn, miệng còn hừ ra âm điệu.
Sắc mặt Nguyên Nhược Lan có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói:
- Chuyện thứ hai là hi vọng hai minh có thể hóa giải ân oán!
- Không biết Nguyên cô nương hi vọng làm sao hóa giải đây?
Rốt cục Lục Lâm Thiên liếc nhìn Nguyên Nhược Lan, cười nhạt hỏi.
Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt của hắn làm cho nàng có chút bất an, cắn cắn môi, nói:
- Đế Đạo minh làm cho cường giả Thiên Địa minh tổn thất không ít trong Tử Vong thâm uyên, cho nên Thiên Địa minh thương nghị, hi vọng Lục minh chủ có thể tự phế tu vi, giao ra Đế Linh Tấn Thần đan cùng ba kiện thần khí, tới lúc đó Thiên Địa minh tuyệt đối không làm khó dễ Lục minh chủ!