- Vô Song tỷ!
Lam Linh gật đầu, trên người Bắc Cung Vô Song có cỗ khí tức khiến cho nàng không thể cự tuyệt.
- A!
Đúng lúc này Lục Lâm Thiên lại kêu thảm một tiếng, vừa rồi hắn kêu thảm thiết là giả vờ, nghĩ kêu to vài tiếng lại vô sư, ai biết Vân Hồng Lăng không đau lòng, càng xoay càng đau đớn.
- Tạo phản hay sao, nếu còn không buông tay, ta sẽ không khách khí với muội!
Lục Lâm Thiên cúi đầu uy hϊếp Vân Hồng Lăng, nha đầu này càng ngày càng kêu hoành bạt hỗ.
- Ai u, còn dám mạnh miệng mắng, muội muốn xem huynh làm sao không khách khí!
Với tính tình của Vân Hồng Lăng sao lại e ngại uy hϊếp của Lục Lâm Thiên, nhất thời căm tức càng thêm dùng sức.
- Hừ, làm phản hay sao!
Lục Lâm Thiên cũng khơi dậy tính tình, hôm nay không phấn chấn phu cương, ngày tháng sau này chỉ sợ không cách nào trôi qua, nhất thời xoay người trầm xuống, vung tay ôm lấy hai chân Vân Hồng Lăng.
Vân Hồng Lăng nhất thời mất thăng bằng, thân hình liền té xuống, sắc mặt đại biến theo bản năng buông tai Lục Lâm Thiên định ổn định thân hình, chân khí vừa run liền bị Lục Lâm Thiên cấm chế.
Ngay lập tức thân thể Vân Hồng Lăng mềm nhũn bị Lục Lâm Thiên ôm vào lòng.
- Lục Lâm Thiên, huynh dám cấm chế muội, huynh muốn làm gì?
Vân Hồng Lăng hoảng sợ lớn tiếng hô.
- Còn hỏi ta muốn làm gì, hôm nay cần chấn phu cương!
Lục Lâm Thiên hừ nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ xuống.
Ba!
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, Vân Hồng Lăng hô to, đột nhiên miệng há hốc không hô thành tiếng, toàn thân sửng sốt, trên mông truyền tới cảm giác rát bỏng, một bên mông đã bị tê rần.
Nhìn thấy một màn này Bắc Cung Vô Song cùng Độc Cô Cảnh Văn đều mỉm cười, mà Lam Linh thì sững sờ.
- A!
Chỉ thoáng chốc Vân Hồng Lăng mới mở miệng kêu to, lớn tiếng mắng:
- Lục Lâm Thiên, huynh còn dám đánh mông muội, muội sẽ không bỏ qua huynh!
- Đánh muội thì thế nào!
Lục Lâm Thiên vẫn chưa dừng tay, lại vỗ lên bờ mông đầy đặn.
Lại một tiếng vang thanh thúy, lòng bàn tay Lục Lâm Thiên có chút tê dại, xúc cảm không sai.
- Lục Lâm Thiên, muội sẽ không bỏ qua huynh!
Vân Hồng Lăng nhìn qua Độc Cô Cảnh Văn cùng Bắc Cung Vô Song cầu cứu:
- Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ, hai tỷ còn không giúp muội!
- Còn dám cầu cứu!
Lục Lâm Thiên ôm Vân Hồng Lăng, một mùi hương xông vào mũi làm hắn chợt ngẩn ra, thân hình lả lướt nảy nở đang nằm trong tay hắn, hắn chợt xoay chuyển ánh mắt, lập tức đem Vân Hồng Lăng vác lên vai, đi thẳng vào trong nội đường.
- Lục Lâm Thiên, tiểu tặc, rốt cục huynh muốn làm cái gì!
Vân Hồng Lăng bị Lục Lâm Thiên vác trên vai nhưng đành bất lực, căn bản không thể nhúc nhích.
- Gia pháp hầu hạ!
Lục Lâm Thiên tà tà cười, đi thẳng vào nội đường.
Đi vào phòng, hắn ném Vân Hồng Lăng lên giường, Vân Hồng Lăng vẫn lớn tiếng mắng:
- Lục Lâm Thiên, muội sẽ không bỏ qua cho huynh, chờ muội nói với Tiểu Linh sẽ cho huynh biết tay!
Lục Lâm Thiên không để ý tới lời nói của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể nàng, lập tức bổ nhào lên giường, gắt gao ôm nàng vào lòng, Vân Hồng Lăng đã bị cấm chế, không cách nào chạy thoát.
- Tiểu tặc may buông tay, Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ, mau cứu mạng a!
Vân Hồng Lăng la hoảng lên, nhưng Lục Lâm Thiên đã thuần thục cởi bỏ quần áo trên người mình, Vân Hồng Lăng trơ mắt nhìn quần áo mình cởi sạch, không đợi nàng kịp phản ứng một bàn tay đã vươn vào dưới mông cùng trước ngực nàng liên tục xoa nắn.
- Ân!
Vân Hồng Lăng không nhịn được rên một tiếng, bên dưới mông bị Lục Lâm Thiên xâm phạm khiến nàng cảm thấy hai chân như nhũn ra, ánh mắt có chút mê ly, tiếng mắng ngày càng nhỏ.
- Vô Song tỷ, Lâm Thiên sẽ không làm gì Hồng Lăng đi?
Lam Linh có chút lo lắng nói.
- Không đâu!
Độc Cô Cảnh Văn nói, nhưng nghe được tiếng mắng của Vân Hồng Lăng ngày càng nhỏ hơn, cũng có chút kỳ quái, với tính tình của Hồng Lăng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lam Linh thoáng do dự, cảm thấy việc này vì mình mà gây nên, có chút không yên tâm, vì thế chậm rãi đi vào nội đường, bởi vì cửa phòng không đóng cho nên khi nàng đi vào liền nhìn thấy Vân Hồng Lăng trần trụi, mà hai tay Lục Lâm Thiên đang vuốt ve trên thân thể nàng.
Lam Linh kinh ngạc, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, tâm thần hoảng hốt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, quan trọng nhất là đôi mắt Vân Hồng Lăng đang nhìn nàng khiến cho nàng muốn tiến lui đều khó khăn.
- Lâm Thiên, Lam Linh…
Tiếng kêu của Vân Hồng Lăng ngày càng thấp, nhìn thấy Lam Linh đi vào, trên mặt có chút thẹn thùng, nhưng toàn thân lại tê dại, khiến cho nàng không ngừng run rẩy, lời còn chưa nói xong lại cảm giác trong thân thể có thêm một vật cứng, thân hình nàng liền run lên, biết Lục Lâm Thiên đã đi vào.
- Ân…
Vân Hồng Lăng chỉ cảm thấy một loại cảm giác kỳ diệu đột nhiên lan tràn khắp thân thể mình, loại cảm giác này khiến cho nàng mặc kệ cả Lam Linh đang đứng xem, nhắm nghiền mắt thừa nhận Lục Lâm Thiên va chạm tới.
Lam Linh ngơ ngác đứng ngay cửa phòng, khuôn mặt kinh hoảng, ngây người nhìn động tác của hai người, mặc dù tính cách nàng vui tươi nhưng nàng cũng chỉ là lần đầu tiên trải qua việc như vậy mà thôi, làm sao từng gặp qua loại trường hợp như thế.
Lục Lâm Thiên không ngừng tấn công, nhìn thấy Vân Hồng Lăng không tiếp tục giãy dụa, cũng cởi bỏ cấm chế cho nàng, Vân Hồng Lăng tuy có thể nhúc nhích nhưng không tiếp tục phản kháng, chỉ tận hưởng kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể, bắt đầu nghênh đón động tác của Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên ôm lấy Vân Hồng Lăng, đưa tay nâng lên thân hình mềm mại để nàng ngồi trên người mình, bản thân hắn dựa vào trên giường, mà vào lúc này Lục Lâm Thiên cũng phát hiện Lam Linh đang đứng thất thần ngay cửa phòng.
- Lam Linh!
Lục Lâm Thiên thoáng lặng người, lúc này mới sực nhớ mình đã quên đóng cửa phòng.
Lục Lâm Thiên vừa thoáng dừng lại, Vân Hồng Lăng mới quay đầu nhìn Lam Linh, thấy nàng mặc áo tân nương đứng ở cửa phòng, khuôn mặt chợt đỏ ửng, cắn răng đứng dậy, thân hình trần trụi chợt lóe, trực tiếp đi tới bên người Lam Linh.
Khuôn mặt Lam Linh kinh hoảng, vừa rồi chỉ ngơ ngác nhìn động tác của hai người, thân hình như nhũn ra, không cách nào nhúc nhích, một màn đầy lửa nóng khiến nội tâm nàng chấn động, mà thân ảnh chợt lóe trước mắt khiến cho nàng vừa kịp phản ứng thì nàng đã rơi vào trong phòng, cửa phòng liền bị Vân Hồng Lăng đóng sập lại.
- Lâm Thiên, Hồng Lăng, muội không phải cố ý, muội đi ngay đây!
Lam Linh hoàn toàn thanh tỉnh lại, nhìn hai thân thể trần trụi trong phòng, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.
- Lam Linh, muội đã xem lâu như vậy, ta đã bị muội xem hết, ta cũng phải xem muội mới được!
Vân Hồng Lăng không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, nàng cũng không chịu thiệt thòi, bằng không sau này sẽ bị người trêu chọc, ánh mắt xoay chuyển muốn cởϊ qυầи áo của Lam Linh.
- Hồng Lăng, đừng mà!
Lam Linh hoảng sợ muốn né tránh.
Xuy!
Nhưng khi nàng còn chưa kịp phản ứng, bởi vì nàng giãy dụa mà áo của nàng lập tức bị Vân Hồng Lăng xé nát, lộ ra bộ áσ ɭóŧ bên trong.
Làn da màu tiểu mạch lộ ra, lộ ra mị hoặc thành thục ngỗ ngược mười phần, diễm lệ không gì sánh được, mỗi tấc da thịt đều tràn ngập hấp dẫn, là trời sinh vưu vật tuyệt đối.