Vù vù vù vù vù!
Lúc này Thiên Mộc Thần Thụ khổng lồ khẽ rung, cành lá rung rinh, ánh sáng màu lục lấp lánh ánh sáng chớp tắt làm không gian rung rinh theo, khí thế hùng hồn tràn ra.
Lục Lâm Thiên kéo Bắc Cung Vô Song:
- Cẩn thận chút.
Bên ngoài áo giáp Thanh Linh Lục Lâm Thiên lại bày một vầng sáng không gian thuộc tính kim bao phủ hai người vào trong.
Lục Lâm Thiên mới bày xong không gian thuộc tính kim thì Thiên Mộc Thần Thụ siêu to trên bầu trời, vô số cành lá lấp lánh ánh sáng màu lục tụ thành bvầng sáng xanh chói lòa to lớn bao phủ Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song vào trong.
Hai người biến sắc mặt, đột nhiên bị ánh sáng bao phủ làm họ giật mình. Lục Lâm Thiên đang định rục rịch thì kinh sợ phát hiện chân khí trong người như biến mất, không gian thuộc tính tim cũng biến mất.
Bắc Cung Vô Song kinh kêu:
- Nguy rồi!
Bắc Cung Vô Song cũng xuất hiện tình huống giống Lục Lâm Thiên, chân khí trong người chớp mắt biến mất.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, màn sáng màu lục to lớn thu nhỏ dần, nhanh như tia chớp rút vào trong vô số cành lá. Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song bị màn sáng bao phủ biến mất tại chỗ như bị nuốt vào trong màn sáng.
Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song xuất hiện trong không gian kỳ dị. Không gian tràn ngập ánh sáng lục, bốn phía như hư không, có tiếng gió rít gào quanh quẩn từ xa.
- Đây là đâu?
Lục Lâm Thiên biết hai người bị màn sáng màu xanh kỳ dị hút vào. Lục Lâm Thiên ngạc nhiên rồi kinh sợ, trong không gian này hắn cảm giác chân khí t52e sạch. Rõ ràng vũ đan tồn tại nhưng không cảm giác được chút chân khí, linh lực trong đầu cũng như không tồn tại. Thứ duy nhất còn tồn tại là lực lượng linh hồn.
Biến đổi này làm Lục Lâm Thiên hết hồn, thật không bình thường. Không gian kỳ dị này quá đáng sợ.
Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lâm Thiên, nhìn phía trước đi.
Mắt Bắc Cung Vô Song nhìn chằm chằm vầng sáng xanh lục không gian đằng trước.
Bốn phía hư không, chẳng có vật gì khác.
Lục Lâm Thiên do dự một lúc rồi kéo Bắc Cung Vô Song:
- Chúng ta vào xem.
Hai người đi vào vầng sáng màu lục.
Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song bước vào vầng sáng, vầng sáng cùng không gian kỳ dị run rẩy.
Trong vầng sáng, Lục Lâm Thiên nắm tay Bắc Cung Vô Song. Có lực hút mạnh mẽ tuôn ra nuốt hai người vào, chớp mắt lực hút biến mất.
Cảnh tượng trước mắt Lục Lâm Thiên biến mất, ánh sáng xanh chói lòa, mắt hắn phản xạ nhắm chặt một giây. Khi Lục Lâm Thiên lại mở mắt ra thì trước mặt đã có thya đổi, không gian mới xuất hiện trước mắt hai người.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
- Đây là đâu?
Trong không gian khắp nơi là màu lục, quét mắt nhìn bốn phía cả không gian như hư vô, toát ra hơi thở cô tịch. Nơi này như chỉ có hai người tồn tại.
- Thiên Mộc Thần Thụ!
Ngước lên nhìn Lục Lâm Thiên mới thấy trên đỉnh đầu. Thiên Mộc Thần Thụ bao phủ hai người, bọn họ một lần nữa đến dưới Thiên Mộc Thần Thụ.
Lục Lâm Thiên nhìn Thiên Mộc Thần Thụ chằm chằm, lòng rung động. Thiên Mộc Thần Thụ nhỏ hơn đã thấy bên ngoài, nhưng Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song nhìn thì thấy nó vẫn to như vậy.
Thiên Mộc Thần Thụ bản thu nhỏ bao kín không gian, cây to như tuyên cổ vĩnh tồn đứng sững ở nơi này. Cây trong suốt lấp lánh sắc xnha lục tỏa ra sứ sống kinh người. Không gian bừng bừng sức sống khiến tế bào toàn thân người sống động.
Nhưng lúc này Lục Lâm Thiên cảm giác chân khí, linh lực trong người biến mất, trừ linh hồn lực ra hắn tựa như người bình thường.
Bắc Cung Vô Song quan sát kỹ không gian xung quanh, thu về tầm mắt rung động, ngước mắt đẹp lên nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lâm Thiên, dường như chúng ta ở trog nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
- Nội thế giới?
Bắc Cung Vô Song nói:
- Nội thế giới Thiên Mộc Thần Thụ tương đương khí hải đan điền của vũ giả, hoặc không gian linh hồn trong đầu Linh Giả. Hiện tại chúng ta ở nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ.
Trong mắt Bắc Cung Vô Song tràn ngập ngạc nhiên.
Lục Lâm Thiên nghĩ ngay một vấn đề:
- Chúng ta làm sao đi ra?
Lúc này trong nội thế giới Thiên Mộc Thần Thụ dường như không có đường để đi.
- Có vẻ chúng ta không ra được.
Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sự sống trong cơ thể chúng ta đang trôi nhanh? Ngươi đã già.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Lục Lâm Thiên hoàn toàn không có tình huống, hắn ngạc nhiên mới chú ý thấy đôi tay mình. Da tay nhăn nheo, sự sống dần trôi, Lục Lâm Thiên nhanh chóng già đi.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao có thể như vậy?
Lục Lâm Thiên đang già đi với tốc độ mắt hường tổng thấy, chân khí biến mất hết, hắn tương đương là người bình thường. Chỉ giây lát Lục Lâm Thiên đã đến bốn mươi tuổi.
Bắc Cung Vô Song trầm giọng nói:
- Đây là thiên phú của Thiên Mộc Thần Thụ, có thể khống chế tất cả sự sống trong không gian. Hiện tại chúng ta ở nội thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ, bị sức sống ảnh hưởng tương đương chúng ta nhanh chóng già đi.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Vậy tại sao nàng không bị ảnh hưởng?
Lúc này Vô Song không thay đổi gì nhiều, không già nhanh như Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt Bắc Cung Vô Song nghiêm túc nói:
- Chắc vì ta có liên quan thuộc tính mộc, Mộc Hoàng chi khí nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.
Bắc Cung Vô Song nhanh chóng nhắc nhở:
- Lâm Thiên, mau thử thuộc tính mộc xem, có thể sẽ giảm bớt tốc độ sự sống trôi đi.
Lục Lâm Thiên nghe vậy liền vận chuyển thuộc tính mộc. Tuy linh lực chân khí trong người biến mất nhưng vũ đan còn, thuộc tính còn. Trên vũ đan tỏa ánh sáng màu lục chói lòa, trong người như được rót vào sức sống dồi vào, giảm chậm tốc độ thân hình già cả.
Lục Lâm Thiên vẫn cảm giác sự sống trong người tổi đi nhưng tốc độ chậm hơn nhiều, tuy nhiên cứ tiếp tục thế này sẽ có lúc hao hết.
Lục Lâm Thiên hỏi:
- Vô Song, có cách nào không?
Linh lực chân khí biến mất làm Lục Lâm Thiên không nghĩ ra được cách gì.
Bắc Cung Vô Song lắc đầu, hiện tại nàng không có cách nào, sự sóng trong người nàng cũng dần trôi đi, thân thể dần già nua.
Bốn mắt nhìn nhau, rơi vào khó khăn, vắt óc suy nghĩ nhưng không có cách nào. Thời gian chậm rãi trôi, không biết qua bao lâu, hình như là mấy canh giờ, hoặc mấy ngày, có khi đã qua mấy chục năm, hai người già nua dưới Thiên Mộc Thần Thụ.
Hiện tại khuôn mặt Lục Lâm Thiên cỡ tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, mặt già nua. Bắc Cung Vô Song cũng đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt xinh đẹp đã đến tuổi sáu mươi nhưng còn đó dấu vết ngày xưa xinh đẹp.
Bắc Cung Vô Song đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, ánh mắt trầm trọng lóe ý cười:
- Ngươi già rồi.
- Nàng ũng vậy.
Lục Lâm Thiên nhìn khuôn mặt giàn ua của Bắc Cung Vô Song:
- Có lẽ đây chính là đầu bạc đến già, chúng ta cũng xem như đầu bạc đến già.
Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên:
- Ngươi còn tâm tình đùa giỡn? Có lẽ chúng ta thật sự không ra được.
Lục Lâm Thiên nắm hai tay Bắc Cung Vô Song:
- Không ra được là số phân, nàng không nên cùng ta tiến vào.