Chương Tiếp »
Trong mắt Bắc Cung Vô Song hiện lên sự vui vẻ, miệng khẽ nói:
- Bất quá thϊếp cần nơi năng lượng hội tụ, nơi có Địa Tâm Linh Ngọc là tốt nhất, thế nhưng nơi có Địa Tâm Linh Ngọc không phải nơi nào cũng có. Phi Linh môn của chàng có Địa Tâm Linh Ngọc, miễn cưỡng có thể, chàng có thể dẫn ta đi được không?
- Thứ này còn có công dụng lớn hơn hay sao? Vậy thì theo ta.
Lục Lâm Thiên nói, kéo tay Bắc Cung Vô Song lập tức đi về phía ngọn núi phía trước.
- Chúng ta cũng đi xem.
Lục Tâm Đồng và Dương Quá hiếu kỳ lập tức theo đuôi. Đám người Thiên Địa Nhị lão, Kim Huyền, Hắc Vũ, Nam thúc nhìn nhau, lập tức nhảy lên.
Trên ngọn núi, Lục Lâm Thiên cùng với Bắc Cung Vô Song vừa mới đáp xuống thì đám người Dương Quá và Lục Tâm Đồng cũng đáp xuống ngọn núi này.
Chung quanh ngọn núi khổng lồ này có năng lượng thiên địa hội tụ, cơ hồ tạo thành vòng xoáy quanh quẩn trên ngọn núi này, cho nên ngọn núi này cũng trở thành nơi có năng lượng nồng đậm nhất trong Phi Linh môn.
- Vô Song, đây là nơi Nam thúc bố trí Thập phương Tụ linh trận. Địa Tâm Linh Ngọc ở trên ngọn núi, nàng định làm gì?
Lục Lâm Thiên nhìn Bắc Cung Vô Song rồi hỏi.
- Một lát nữa chàng sẽ biết.
Bắc Cung Vô Song cười cười, tìm kiếm trên ngọn núi một hồi rồi đi tới một chỗ có bùn đất. Thủ ấn được kết, Mộc Hoàng khí trên người đột nhiên phóng ra, bao phủ nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ trên tay rồi cắm vào trong mặt đất.
Ầm ầm.
Cả ngọn núi không lồ lập tức có một cỗ quang mang màu xanh đậm từ trên đỉnh núi rót xuống, lan tràn trên mặt đất khiến cho mặt đất run run, giống như địa chấn.
- Được rồi.
Thu hồi Mộc Hoàng khí trên người, sắc mặt Bắc Cung Vô Song càng tái nhợt hơn một chút. Nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ đã cắm vào trong bùn đất trên núi, sinh cơ bàng bạc phóng ra. Năng lượng trong không gian mơ hồ bị một phiến lá cuối cùng hấp thụ.
- Vô Song, ý của nàng là nhánh cây Thiên Mộc Thần Thụ này còn sống?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi.
- Không thể.
Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Thiên Mộc Thần Thụ chính là thiên tài địa bảo, há có thể sống dễ dàng như vậy. Nếu như dễ dàng thì trong Bắc Cung gia của thϊếp toàn bộ đều là Thiên Mộc Thần Thụ rồi.
- Vậy nàng đang làm gì vậy?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, rất là nghi hoặc hỏi.
- Thϊếp còn chưa nói xong, bất quá thϊếp có thể làm cho nó còn sống.
Bắc Cung Vô Song nháy mắt, cười nói:
- Thiên Mộc Thần Thụ chính là thiên tài địa bảo, sẽ không dễ sống như vậy. Thế nhưng tăng thêm thϊếp thì không nhất định. Trên người thϊếp có truyền thừa của Bắc Cung lão tổ. Mộc Hoàng khí trên người viễn siêu Thiên cấp, tăng thêm đặc tính của thuộc tính mộc, lại nói ở trong Phi Linh môn của chàng còn nơi tràn ngập năng lượng như vậy, có lẽ có cơ hội còn sống. Thế nhưng cơ hội này cũng chỉ có tám chín thành, thϊếp chưa có thử qua cho nên cũng không dám chắc có thể thành công hay không. Thế nhưng hẳn là có thể.
- Quá tốt.
Lục Lâm Thiên vui vẻ, nếu như trong Phi Linh môn có Thiên Mộc Thần Thụ thứ hai trên đại lục này thì nói quả thực đã phát tài.
- Hóa ra Thiên Mộc Thần Thụ vẫn còn có thể sống lại a. Nếu như vậy về sau trong Phi Linh môn Vô Song tỷ cứ trồng thêm cười cây, tám cây.
Lục Tâm Đồng chu miệng nói.
- Khó có thể làm được, cũng không phải dễ dàng như thế.
Bắc Cung Vô Song nói.
- Ca ca, huynh đang suy nghĩ igf thế?
Lục Tâm Đồng liếc nhìn Lục Lâm Thiên, lúc này Lục Lâm Thiên đang suy tư gì đó.
- Không có gì.
Lục Lâm Thiên cười cười, lập tức nhìn về phia Nam thúc và Kim Huyền nói:
- Nghĩa phụ, Kim Huyền thúc, linh chủng của Nghịch Mệnh Hồn Quả có phải cũng ở nơi có năng lượng tràn đầy đúng không?
- Đó là đương nhiên.
Nam thúc gật đầu trả lời.
Kim Huyền nói:
- Đem linh chủ của ngươi đặt ở nơi tràn đầy năng lượng là được rồi, đến lúc đó nó sẽ tự động phát triển.
- Ta hiểu rồi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, tâm thần gọi ra hộp ngọc chứa linh chủng của Nghịch Mệnh Hồn Quả. Linh chủng của Nghịch Mệnh Hồn Quả lập tức rơi vào trong tay hắn.
- Dùng ngươi luyện chế đan dược quả thực bất đắc dĩ, ngươi giúp sư phụ ta khôi phục. Lục Lâm Thiên ta lúc này cam đoan nếu như linh chủng của ngươi khôi phục, chỉ cần Lục Lâm Thiên ta còn tại thế một ngày sẽ không để cho ngươi bị kẻ khác luyện hóa.
Lục Lâm Thiên nói với linh chủng của Nghịch Mệnh Hồn Qủa.
Sưu.
Lục Lâm Thiên dứt lời, chân khí bao phủ lòng bàn tay, lập tức bao trùm linh chủng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Lâm Thiên đem Linh chủng đánh vào trong nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ.
Khi đạo linh chủng này rơi vào trên nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ lập tức dừng lại, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy một hư ảo cự long quay đầu nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó chui vào trong nhánh cây Thiên Mộc Thần Thụ biến mất không thấy.
Lúc này mọi người không khỏi sững sờ, đem linh chủng của Nghịch Mệnh Hồn Quả đánh vào trong nhánh cây của Thiên Mộc Thần Thụ. Chuyện này sợ rằng chưa từng có ai làm qua. Đừng nói là Thiên Mộc Thần Thụ và Nghịch Mệnh Hồn Quả đều là thiên tài địa bảo. Người có nó, sợ rằng làm như vậy gần như không có người nào. Trừ phi là gặp quỷ.
Thế nhưng hiện tại Lục Lâm Thiên làm như vậy, trời mới biết Lục Lâm Thiên có ý định gì. Bản thân hắn chỉ tùy tiện cảm thấy như vậy có thể được mà thôi.
- Nhị đệ, đặt linh chủng trong Thiên Mộc Thần Thụ này có ảnh hưởng gì khoong?
Dương Quá có chút lo lắng hỏi, loại chuyện này dù sao cũng chưa có ai thử qua.
- Chắc có lẽ không a.
Lục Lâm Thiên vuốt mũi nói, Lục Lâm Thiên cho rằng như vậy hẳn không thành vấn đề. Chri là lúc này Lục Lâm Thiên cũng không có cách nào khẳng định. Cũng bởi vì hành động này của hắn mà vô số năm sau này đã tạo nên một vật kỳ lạ nhất trong thiên địa.
Mà dưới cơ duyên xảo hợp lại bị một tiểu gia hỏa của Lục gia động tới, dựa vào vật thần kỳ này mà tiểu gia hỏa của Lục gia kia quậy cả đại lục tới thiên hôn địa ám. Hết lần này tới lần khác không có ai động được vào tiểu gia hỏa kia, đương nhiên chuyện này cũng là sau này.
- Dù sao linh chủng cũng ném vào trong rồi, hy vọng nó có thể còn sống. Thiên Mộc THần Thụ và Nghịch Mệnh Hồn Quả đều không phải là vật phàm.
Nam thúc cười khổ, hắn không ngờ Lục Lâm Thiên lại làm như vậy.
Một lát sau mọi người rời khỏi ngọn núi, Lục Lâm Thiên để cho Bắc Cung Vô Song điều tức, hắn thì tìm Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi thăm chuyện gần đây của Phi Linh môn cùng với động tĩnh của Thiên Địa minh gần đây.
Nửa tháng này trong Phi Linh môn cũng không có chuyện gì, Thiên Địa minh cũng không có động tĩnh gì.
Trên một ngọn núi liên miên, trong một sơn cốc có một ngọn núi khổng lồ giống như đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên. Đỉnh ngọn núi cao tới vạn thước. Từ trên nhìn xuống mây mù lượn lờ, có cảm giác mờ ảo.
Mà bốn phía cũng có không ít mây mù tràn ngập cùng với kiến trúc thưa thớt.