Trong mắt hiện lên sự phân vân, Lục Lâm Thiên không có lập tức hành động mà ánh mắt nhìn sang bên cạnh, đứng chắp tay nói:
- Các hạ, các hạ xem lâu như vậy rồi, có phải cũng nên đi rồi hay không?
- Ha ha, không nghĩ tới nơi này lại có loại bảo vật thượng cổ như Huyết Linh mẫu đơn, phàm là thiên tài địa bảo, tuy rằng người gặp là có phần, thế nhưng cũng phải dựa vào thực lực. Hai người các ngươi không có tư cách, cút đi. Hôm nay tâm tình của bản tôn tốt, tha cho các ngươi một mạng.
Trên không trung, không gian lắc lư, lập tức có một đạo thân ảnh màu đen bước ra ngoài.
Người đến chừng sáu mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, khí tức âm trầm, trong mắt hiện lên hung quang, xem ra cũng không phải loại người lương thiện gì. Lục Lâm Thiên nhếch miệng, nhìn qua lão giả bước ra từ không gian lắc lư. Lão giả áo đen này xuất hiện, Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hắn đã sớm phát hiện ra lão giả áo đen này theo đuôi hắn và Tử Yên.
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Khẩu khí của các hạ không nhỏ, thế nhưng không ngờ lại khoác loác như vậy. Vốn ta cũng định buông tha cho ngươi, hiện tại, ngươi có trốn cũng không thoát.
- Tiểu tử, đừng lắm lời, bản tôn gọi là Ác Linh Tôn giả, không biết ngươi có nghe nói qua hay không. Thế nhưng cho dù ngươi biết rõ cũng đã muộn rồi.
Lão giả áo đen nhìn Lục Lâm Thiên cười, trong nụ cười mang theo hàn ý nhàn nhạt, rõ ràng đã động sát. Gϊếŧ người ở trong này chính là chuyện thường ngày.
- Lục chưởng môn, Ác Linh Tôn giả này chính là một cường giả linh đạo thành danh đã lâu, thủ đoạn hung ác, lại là trưởng lão Địa cấp của Thiên Địa các, đã từng tiếp nhận không ít nhiệm vụ.
Tử Yên truyền âm nói với Lục Lâm Thiên, đối với lai lịch của Ác Linh Tôn giả này nàng cũng biết một chút.
- Linh Tôn lục trọng, quả thực rất mạnh.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Ác Linh Tôn giả, không khó nhận ra người này là Linh Tôn lục trọng. Thế nhưng chỉ bằng vào loại thực lực này muốn đoạt Huyết Mẫu đơn trong tay hắn thì còn chưa đủ.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhìn Ác Linh Tôn giả nói:
- Ác Linh Tôn giả, ta chưa từng nghe nói qua. Thế nhưng ngay sau đây sợ rằng trên đại lục này sẽ không còn ai nghe nói tới Ác Linh Tôn giả nữa.
- Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có ai dám hung hăng càn quấy như vậy trước mặt bản tôn. Ngươi muốn chết.
Ác Linh Tôn giả lạnh nhạt quát một tiếng, linh lực chấn động, trong tay lập tức đánh ra một đạo linh lực xuyên thủng không gian, bắn về phía Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập sát ý.
Nhìn Ác Linh Tôn giả ra tay, Tử Yên hoàn toàn không lo lắng, thân hình còn tự động lui về phía sau một chút, khóe miệng nở nụ cười.
Một đạo linh lực thất luyện xuyên thủng không gian đánh tới, Lục Lâm Thiên không lùi mà tiến. Quang mang quanh thân chớp động, một đạo quang mang trong tay phóng ra, hai đạo năng lượng thất luyện va chạm. Không gian run lên, cũng không tạo thành sóng to gió lớn, hai đạo năng lượng lập tức biến mất trên không trung.
Trong sát na khi Lục Lâm Thiên ra tay, khuôn mặt cười lạnh của Ác Linh Tôn giả rốt cuộc cũng biến đổi. Đến giờ phút này hắn mới biết được thanh niên mặc áo bào xanh trước mắt tuyệt đối không phải là người dễ trêu.
- Không biết là ai muốn chết.
Trong nháy mắt này sắc mặt Lục Lâm Thiên lạnh như băng, trong hai mắt bắn ra hàn ý. Bàn tay vung lên, thân ảnh trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía Ác Linh Tôn giả.
Thân ảnh Lục Lâm Thiên trực tiếp xé rách không gian, giống như là xuyên thủng không gian, dùng tốc độ kinh người nhanh như thiểm điện lướt tới trước người Ác Linh Tôn giả. Tốc độ cực nhanh, khiến cho không gian chấn động tạo thành âm thanh trầm thấp, thân ảnh tạo thành một chuỗi tàn ảnh trên gợn sóng trong không gian.
- Không xong.
Ác Linh Tôn giả biến sắc, linh lực phô thiên cái địa tuôn ra. Thân ảnh phá không lui lại, quanh thân xuất hiện vết nứt không gian đen kịt, thủ ấn trong tay biến hóa, dường như muốn toàn lực ra tay.
- Chậm rồi.
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Ác Linh Tôn giả, tay phải nhanh như chớp tát một cái.
Phanh.
Cơ hồ là cùng lúc, âm thanh thanh thúy vang vọng, Ác Linh Tôn giả có tu vi Linh Tôn lục trọng lại trực tiếp bị một cái tát của Lục Lâm Thiên đánh bay. Linh lực vừa mới tuôn ra lập tức bị tán loạn.
Phốc Phốc.
Trong miệng phun ra máu tươi cùng với mấy cái răng, thân hình Ác Linh Tôn giả giống như cục đá văng ra phía sau, hung hăng đập vào mặt đất ở phía xa.
Luận tốc độ cùng thực lực, Linh Tôn lục trọng như hắn làm sao có thể chống lại thực lực biếи ŧɦái của Lục Lâm Thiên. Ngay cả Vũ Tôn cửu trọng Lục Lâm Thiên cũng không sợ huống chi bản thân hắn chỉ là Linh Tôn lục trọng.
Phanh.
Ác Linh Tôn giả hung hăng đập vào mặt đất, tạo thành một rãnh sâu trên mặt đất. Ánh mắt lúc này tràn ngập hoảng hốt, hắn thật không ngờ thực lực của nam tử áo xanh này lại mạnh tới như vậy. Tu vi Linh Tôn lục trọng như hắn không ngờ chỉ bị một cái tát của đối phương mà bị bay về phía sau, hắn còn có thể nói gì nữa. Chỉ có thể trách mình không có mắt.
- Trốn.
Ác Linh Tôn giả không dám nghĩ nhiều, thân hình trên mặt đất dựa thế mà trốn, đâu còn dám ở lại.
- Muốn chạy sao? Ta đã sớm nói qua ngươi không trốn nổi đâu.
Lúc này một đạo âm thanh mang theo hàn ý nhàn nhạt vang lên bên tai Ác Linh Tôn giả. Trong nháy mắt này Ác Linh Tôn giả lập tức cảm giác được có một cỗ lực lượng không gian bao phủ quanh thân khiến cho linh lực trong cơ thể hắn đình trệ.
Ngay khi Ác Linh Tôn giả còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bị đánh xuống mấy đạo cấm chế. Thủ đoạn phòng ngự còn chưa kịp thúc dục đã bị người khác bắt.
Thân hình bị cấm chế, miệng đầy máu tươi, trong mắt Ác Linh Tôn giả lần nữa xuất hiện thân ảnh mặc áo xanh kia. Giờ phút này trong mắt Ác Linh Tôn giả tràn ngập sự kinh ngạc, hắn đường đường là Linh Tôn lục trọng, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng cấm chế như vậy.
- Tiền bối, ta có mắt không tròng, mong tiền bối tha cho ta một mạng.
Trong lúc kinh hãi đồng thời âm thanh của Ác Linh Tôn giả cũng không bị cấm chế, lập tức mở miệng cầu khẩn Lục Lâm Thiên. Miệng nói tiền bối, trong lòng tự nói là mình không có mắt. Đối phương nhìn như không lớn hơn hắn, thế nhưng có tu vi như vậy sợ rằng cũng là cường giả lánh đời đã lâu.
- Tiền bối sao?
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn vào Ác Linh Tôn giả nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đây chính là kết cục mà ngươi tự chọn.
Nghe thấy Lục Lâm Thiên nói vậy, Ác Linh Tôn giả tuyệt vọng. Lần này hắn đi ra coi như động thủ trên đầu thái tuế, xuất môn bất lợi, ai biết lại đυ.ng phải người mạnh như vậy.
- Trước tiên cho ngươi sống thêm vài ngày.
Dẫn theo Ác Linh TÔn giả, Lục Lâm Thiên do dự, Linh Tôn lục trọng thích hợp cho hắn thôn phệ, chỉ là hiện tại cũng không phải lúc thôn phệ. Sau khi tâm thần dò xét bốn phía, tâm thần khẽ động, trong tay hắn lập tức có một đạo lưu quang màu tím lóe lên, Tử Lôi huyền đỉnh
xuất hiện trong tay.