Mục lục
[Dịch] Đại Niết Bàn (Trùng Sinh Chi Đại Niết Bàn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chồng dì hai lên tiếng:
- Thực ra hai người tới với nhau, chỉ cần tương thân tương ái là đủ, còn môn đăng hộ đối gì cũng không phải quan trọng. Em chỉ cần thằng bé đó biết yêu thương, quan tâm tới Quế Anh nhà ta là đủ rồi.
Địa vị của ông ta ở Mục gia rất thấp, làm ăn nhỏ, chẳng vào được thượng tầng, nên lấy mình mà suy, rất hiểu tình huống này.

Dì hai gật đầu phụ họa, mặc dù trong lòng bà không tán đồng, gả cho người chồng này, có thỏa mãn, có hối hận, vợ chồng cãi vã như cơm bữa, nhưng không có xung đột gì lớn, hôn nhân vẫn duy trì, dưới tình huống này tỏ ra tôn trọng chồng.

Thế nhưng Đường Vũ thì dở khóc dở cười, chuyện gì thế này, sao cứ toàn nói tới vấn đề kết hôn.

Điện thoại của Đường Vũ reo, cô nhìn về phía bà mình, Mục Ngạn Dung gật đầu.

Trong lúc Đường Vũ ra ngoài, Tiền Hóa Phàm chính thức lên tiếng về đề tài này:
- Chị cả mấy đứa nói đúng, lát nữa bạn Quế Anh tới để hai đứa nhỏ tự nhiên, không đứa nào được tra hỏi hoạch họe gì, chúng nó còn nhỏ, không cần làm mọi chuyện nghiêm trọng lên như vậy.
Mục Ngạn Dung hơi trầm giọng, nhìn quanh một lượt:
- Nghe rõ chưa?

Nãy giờ bọn họ nói chuyện này chỉ để dò ý hai ông bà cụ thôi, giờ hai cụ đã lên tiếng, mọi người vâng dạ.

Đường Vũ ra ngoài thấy Tô Xán đang ngó nghiêng, ăn mặc thường ngày, không chính thức.

Dưới bầu trời đêm, Đường Vũ từ trong nhà hàng đi ra, toàn thân tắm dưới ánh đèn vàng, theo khoảng cách rút gần, nhìn rõ khuôn mặt yêu thương ấy, vẫn áo sơ trắng, quần jean xanh, tóc đuôi gà đơn giản, Tô Xán có chút hoảng hốt.

Đường Vũ mỉm cười ấm áp:
- Bạn tới rồi.

Cảm giác giống một ngày đi làm về, có người vợ hiền dịu đứng đón trước cửa, bao khó chịu bao mệt mỏi bị xua tan hết, Tô Xán hơi xấu hổ như anh chồng hết giờ làm không chịu về ngay lại la cà quán bia với bạn bè:
- Xin lỗi, mình tới muộn, thiếu chút nữa không tìm được nơi.

Đường Vũ không hỏi chuyện trên đường đi, chỉ nói:
- Không sao đâu.
Rồi đưa tay chỉnh vạt áo, vuốt phẳng hai vai, lấy dũng khí nắm tay y, cô đi trước, Tô Xán phía sau, cứ thế một trước một sau đi vào khách sạn.

Hai người quấn nhau như keo như sơn nhiều rồi, chẳng qua đây là tình huống đặc thù, cái nắm tay này rất có ý nghĩa. Hay dở gì cũng là đứa con trai, sao có thể để bạn gái ra mặt vì mình, Tô Xán trở tay nắm tay Đường Vũ, hơi bóp mạnh, Đường Vũ cũng bóp lại.

Nhìn Đường Vũ như đi đánh trận, Tô Xán lấy ngón tay khều khều lòng bàn tay cô, Đường Vũ quay sang mắng nhỏ:
- Đừng nghịch.

Xuyên qua đại sảnh, qua hành lang, càng tới gần, tâm tình Tô Xán càng căng thẳng, Đường Vũ cũng thế, hai bàn tay nắm càng chặt, tới phòng bao, đứng trước cửa phòng, dừng lại nhìn nhau mỉm cười cổ vũ đối phương.

Mở cửa phòng ra, hai người tay trong tay đi vào, vừa bước vào buông tay nhau ra, rất ăn ý, cảnh này tuy ngắn, nhưng để lại ấn tượng rất sâu với mọi người.

Đám người lớn lớn thầm lè lưỡi nhìn về phía ông bà cụ, không biết là hai cụ truyền thống có chịu nổi cái cảnh này không?

Trương Nhạc tay cầm chén trà khẽ run run, bình tâm mà luận hắn vẫn không tin sự thực tàn khốc người chị không có quan hệ máu mủ này đã là danh hoa có chủ, nói không chừng Đường Vũ có điều gì khó nói, thực ra không hề tình nguyện. Mà có lẽ khuôn mặt lạnh lùng kia căn bản còn chưa biết tình yêu là cái gì?

Không có gì lạ hết, một số người luôn thế, tìm kiếm sự bình hành giữa ảo tưởng và hiện thực.

Nhưng tích tắc Đường Vũ và Tô Xán tay trong tay bước vào làm hi vọng của hắn sụp đổ.

Hai thằng bé lúc nãy nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Mục Giai Trục, mục tiêu đầu tiên hỏng rồi, đành chuyển mục tiêu, Mục Giai Trúc tuy hung hãn, nhưng vẫn xinh đẹp lắm, đủ bù mọi khiếm khuyết rồi.

- Chàu chào ông bà, các cô các chú, xin lỗi vì cháu tới muộn.
Tô Xán hơi cúi mình nói:

Ông Đường vui vẻ vẫy tay gọi Tô Xán và Đường Vũ giúp y qua bước đầu tiên khó khăn này:
- Lại đây, lại đây, đúng lúc , nếu muộn một chút nữa thôi là không đợi cháu đâu.
Rồi hỏi Mục Ngạn Dung:
- Mẹ, bắt đầu thôi chứ ạ?


- Ừ, bắt đầu đi.
Mục Ngạn Dung gật đầu, cầm đũa lên, ánh mắt nhìn qua hai cái bàn, mỉm cười với hai người trẻ tuổi.

Tô Xán thầm thở phào, vì tiếp đó, trong bữa cơm, chẳng ai oanh tạc như tưởng tượng, cũng không có câu hỏi như tra hộ khẩu như y lo lắng, Đường Vũ cũng ngạc nhiên lắm, trước khi Tô Xán tới thì bàn tán như hai bọn họ sắp kết hôn tới nơi, bây giờ lại không ai nói gì.

Mọi người phân chia trò chuyện đề tài mình hứng thú, nam nhân thì tranh cãi đỏ mặt tía tai về đề tài thế chiến thứ hai, nữ nhân thảo luận cổ phiếu, đồ trang điểm gì đó ..

Tuy chủ yếu là nhờ lời nói của Mục Ngạn Dung, nhưng phải nói bề ngoài của Tô Xán cũng giúp y rất nhiều, không nổi bật để người ta khen ngợi hay ghen tỵ, cũng chẳng có bất kỳ khiếm khuyết nào cho người ta bới móc, tóm lại là chẳng có gì để bàn tán cả. Tổng kết lại là bình thường hiền lành, khiến người ta nhìn dễ chịu, ít nhiều có thiện cảm.

Mục Tuyền còn cười thân thiện với Tô Xán:
- Một bữa cơm thôi, cháu cứ ăn tự nhiên.
Nói rồi gắp thức ăn cho Mục Giai Trúc, Tô Xán rồi cuối cùng mới tới Đường Vũ.

- Cháu cám ơn dì.
Được Mục Tuyền gắp thức ăn cho, Tô Xán cảm thấy rất không quen, vội vàng đưa cả hai bát ra nhận.

Mục Tuyền mỉm cười, không nghĩ vì một động tác nhỏ thôi của mình mà làm Tô Xán kích động như thế, thằng bé này tuy đôi lúc láu cá khôn khéo, nhưng bản tính xem như vẫn chân chất.

Mục Giai Trúc nháy mắt với Đường Vũ.

Đường Vũ mặt đỏ bừng, cô cảm giác được chân Tô Xán nhè nhẹ chạm vào chân mình, đồng thời cũng dán vào bắp chân cô, động tác này dưới bàn không một ai nhìn thấy.

Tô Xán nghĩ, ai bảo nha đầu này trước đó dọa mình, làm mình lo lắng thấp thỏm mấy ngày liền, giờ đòi lại chút phí tổn tinh thần. Ông Bà ngoài Đường Vũ trông rất hiền lành, trêu mình vui lắm sao?

Đường Vũ thấy Tô Xán càng ngày ngày càng quá đáng rồi, lại nghĩ tới ước hẹn của hai người, thầm hối hận, giống phát hiện mình sắp rơi vào tay sói xám, vạn kiếp bất phục.

Trước kia mình bị cái bộ mặt hiền lành thành thật đó lừa, khi phát hiện ra thì lún quá sâu rồi.

Không có ai hỏi tới bọn họ, không có nghĩa là trong lòng không có ý nghĩ gì, ví dụ như cô ba.

Bà cảm thấy không đúng lắm, hai đứa này nắm tay nhau đi vào, bọn chúng không biết giữ chừng mực trước mặt người lớn sao?

Bọn chúng chả lẽ không biết trước mặt ông bà cụ làm thế, một câu nói thôi cũng có thể tạo ra áp lực cực lớn cho bọn chúng sao? Bọn chúng không ngốc.

Nhưng vì sao bọn chúng vẫn cứ làm như thế? Nếu có lựa chọn ai lại muốn mạo hiểm bày ra thái độ sẵn sàng đối đầu với tất cả như thế?

Tô Xán yên lòng, nhưng Đường Vũ thì không, ánh mắt cô thi thoảng lại nhìn về phía ông bà ngoại của mình, không biết bề ngoài của của Tô Xán có làm ông bà ngoại mình thất vọng không,

Ông bà ngoại không hỏi han ngó ngàng gì tới Tô Xán, bữa cơm giống cái ao nước tù này, liệu có phải là đã thất vọng, gióng như năm xưa thất vọng với mẹ. Huống hồ Đường Vũ biết ông bà mình kỳ vọng vào mình con cao hơn mẹ mình.

Nhưng Đường Vũ luôn cho rằng mình kế thức gien của mẹ, tìm được một nam nhân bình thường mà không hề đơn giản.

Mặc dù hiện Tô Xán không có bất kỳ điều gì kinh thế hãi tục, không xuất hiện như anh hùng, song cuộc sống đâu phải là cổ tích, trên thế giới này chẳng tồn tại hoàng tử cưỡi ngựa trắng, so với một anh hùng chói lọi cô thích ở bên cạnh người bình thường cảm thụ chiều sâu của người đó. Nhưng quá nhiều người không cho rằng như vậy.

Đường Vũ cũng an ủi mình, bà ngoại không tỏ thái độ vẫn còn tốt hơn kết quả trước kia mẹ đưa cha về thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi nhà.

Còn về những người xung quanh, cô không quan tâm cũng chẳng để ý, mình sống có tốt hay không, chỉ có mình biết, mình đâu sống cho người khác nhìn.

Cuộc sống bình đạm không có nghĩa là không có gì đặc sắc, cuộc sống như bóng câu qua cửa, ít nhất ba năm qua ấm áp lãng mạng, những điều nên nhớ đều đã nhớ.

Cùng nắm tay nhau đi dưới hàng cây cũng không kém gì hai người hơi chút là chạy khắp thế giới đốt tiền.

Song đó là ý nghĩ của mình cô thôi, Đường Vũ cũng phần nào biết được, ý nghĩa và trọng trách của mình trong gia tộc, cho dù ông bà ngoại cô rất yêu thương cô, chưa bao giờ đặt lên cô áp lực này, vì bà ngoại hay nói “bà tin cháu!”.

Bữa cơm cứ thế qua đi, Đường Vũ luôn chú ý tới ông bà ngoại, nhưng Mục Ngạn Dung và Tiền Hóa Phàm đều không nói nhiều, cũng không nhìn Tô Xán nữa. Lòng Đường Vũ càng lúc càng trầm xuống, cố trấn định đưa bàn tay trái xuống gầm bàn lặng lẽ nắm lấy tay y, bàn tay ướt mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
13 Tháng năm, 2023 13:50
Quyển cuối dịch giả bỏ quá nhiều tình tiết, lời thoại làm truyện cảm giác hời hợt ko còn cảm giác nhập cảm như lúc đầu. Cái kết của dịch giả quá hời hợt, khuyên mn đọc lại một lần bản convert sẽ thấy truyện hay hơn.
vannek110
22 Tháng sáu, 2022 06:14
Trần Linh San từ đầu tg đã miêu tả rất rõ tính cách rồi giống với con người ngoài đời thực hơn. Hướng đến tình yêu môn đăng hộ đối. Dành tình cảm cho TX nhưng sau này như biến thành chấp niệm hơn. So sánh t/c mà ĐV hay LLN cho nam chính thì quá nhỏ bé. 2 người kia ss làm tất cả, toàn tâm toàn ý với TX. Ở TLS ta thấy rõ nhiều lần do dự không quyết tình cảm với TX luôn đc đặt lên bàn cân làm sự lựa chọn dẫn đến sau này hối hận.
Trường Hà
11 Tháng sáu, 2022 06:25
main trẩu trẩu
Lưu Giang
20 Tháng năm, 2022 18:36
cái kết tôi cho rằng đến hiện tại vẫn cực kỳ ổn. nhất là xã hội 1 vk 1 ck như bây giờ. cả bộ cho ta thấy rata nhiều luyến tiếc, đọc lại vẫn cứ bồi hồi cảm xúc như lần đầu :(
Lưu Giang
17 Tháng năm, 2022 19:03
bất giác đọc lại bộ này, thấy càng ngày càng thích lâm lạc nhiên hơn.
Hieu Le
15 Tháng ba, 2022 19:35
kết đúng kiểu máu chó hàn nhưng thích
Hieu Le
22 Tháng một, 2022 20:10
Đọc mà tức
Phạm Mạnh Hùng
21 Tháng tám, 2021 07:01
truyện tác giả viết văn phong,cốt truyện hay thế mà đến lúc ông dịch ông sửa cốt truyện,ông cắt cm gần hết truyện nta luôn.đúng chịu =)))
hoahoasbs
16 Tháng tám, 2021 08:31
Dịch quá chán ! thà để cover còn hơn .
Hieu Le
26 Tháng tư, 2021 12:39
thế ông tự đi mà dịch để đọc :)) bản dịch có đến nỗi nào đâu mà nói vậy?
viettiev
26 Tháng tư, 2021 10:53
dịch truyện đọc quá chán, quá củ chuối, ko nuốt nổi, cứ như học sinh cấp 3 viết văn
Hieu Le
06 Tháng tư, 2021 06:18
=))) bánh mì phải có pate, đàn ông phải có máu dê trong người
Mộc Trần
06 Tháng tư, 2021 05:50
Ụa kết nó hốt cả hai đứa mà
__VôDanh__
25 Tháng ba, 2021 08:25
Bố tổ, vừa xác định yêu đương với Đường Vũ đã quay qua sờ mông LLN rồi. Biết là ngon khó nhịn nhưng main vô liêm sỉ quá. Chó...
ti4n4ngv4ng
21 Tháng ba, 2021 11:10
Thỉnh thoảng không có truyện nào hay lại mò vào đây. Biết cái kết truyện rồi thì lại không dán đọc lại từ đầu. :cry:
Mộc Trần
09 Tháng hai, 2021 02:06
Truyện hay, nhưng không thích tính main mấy
TynRio
15 Tháng chín, 2020 09:04
đọc convert quyển 7 hợp lý hơn. phần dịch thay đổi hơi nhiều nên dẫn đến kết k thuyết phục lắm
TynRio
15 Tháng chín, 2020 09:02
khỏi cưới hỏi luôn. main chịu chơi *** =))
Lưu Giang
15 Tháng bảy, 2020 05:06
vương thanh coi như mẹ con r , tác giá nói đã rõ . trần linh san thì k thể giống lâm lạc nhiên ở chỗ cô không có bất kỳ một đata diễn nào đue để đến vs nhau được . nói chung tôi thấy kết này khá ổn r :))
Lưu Giang
15 Tháng bảy, 2020 05:04
iazz kết ko thoả mãn lắm nhưng đúng tinh thần chả chuyện , đôi khi phải điên lên mới giải quyết được :)) chúc cho xán huynh sống tốt bên cạnh 2 cô nàng cực phẩm nha :))
Huỳnh Long Hội
13 Tháng bảy, 2020 23:35
đọc bao nhiêu là tiểu thuyết r. thấy bộ này ý nghĩa đọc xong thấy nhiều cảm xúc quá
tttx
01 Tháng tư, 2020 10:51
.
Lâm Lạc Nhiên
12 Tháng ba, 2020 22:33
Vương thanh nữa
Võ Bảo
22 Tháng hai, 2020 11:40
Đoạn kết máu chó ***
Nam Linh
09 Tháng hai, 2020 20:54
tình tiết máu chó cuối cùng...
BÌNH LUẬN FACEBOOK