Khi một đứa trẻ ra đời, lẽ thường sẽ nhận được tình yêu thương từ cha mẹ. Tiếc thay, đứa trẻ ấy lại không biết cha mẹ mình là ai. Khi một đứa trẻ lớn lên, tuổi thơ vốn dĩ phải là những tháng ngày êm đềm hạnh phúc. Buồn thay, đứa trẻ ấy lại bị người ta đem đi vứt bỏ.
Đứa trẻ chẳng thể nhớ nổi những ký ức của mình. Ký ức trước khi nó tỉnh lại vào một ngày đông giá rét. Thân hình yếu ớt của nó đang chìm ngập dưới dòng sông. Người ta buộc đá vào chân rồi đẩy nó xuống nước. Phải chăng số phận của nó đã được an bài?
Thiên hạ này là gì? Trời sáng, trời tối đến bao giờ? Và… nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Ta là ai?
Nghi vấn đơn giản với bao kẻ khác lại là bóng đêm che phủ theo từng dấu chân. Những dãy núi trùng trùng lớp lớp, thi thoảng trắng xóa mây mù. Ánh sáng bao bọc mái nhà tí hon ở dưới chân núi. Tất cả bầu trời mở ra y đều thu vào trong mắt. Nhưng còn có nghĩa lý gì?
Bởi, ngay cả cái tên cũng được người khác ban cho. Đằng Long!
Thiên Huyết Sơn Chấn – Phong Hỏa Nguyên Xích.