Có điều lực chú ý của Tô Bằng không có dừng lại quá lâu trên người này.
Là vì hắn phát hiện mục tiêu chủ yếu của mình, Cổ Tư Đinh kia đang ở một mình một người.
Hai người bằng hữu của hắn, cũng đều là minh tinh trong giới xã giao, bị mấy người khác kéo đi nói chuyện rồi, mà bây giờ mọi người đều có thể nhìn ra Cổ Tư Đinh đang nhăn mặt nhíu mày, trạng thái không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người đều thông minh cho hắn một không gian cá nhân, để hắn ở chỗ này uống rượu giải sầu, có điều lúc này vừa vặn cho Tô Bằng một cơ hội.
Vì vậy Tô Bằng liền bưng chén rượu lên, đi tới, thấy hắn dường như muốn tìm Cổ Tư Đinh đang sứt đầu mẻ trán không có thích thú nói chuyện phiếm kia để nói chuyện, có mấy người chung quanh chú ý bên này, còn đang cười nhạo người Trung Quốc này không hiểu cách xã giao.
Tô Bằng không thèm để ý những thứ này, hắn bưng chén rượu đi tới bên cạnh Cổ Tư Đinh.
Thấy Tô Bằng đi tới, Cổ Tư Đinh tuy rằng tâm tình rất không tốt đẹp, nhưng vẫn giữ lễ nhẹ gật đầu, nói:
"Là Tô? Bạn của Kha Nhĩ Khắc, thật có lỗi ta hôm nay tâm tình không tốt, không có hứng thú nói chuyện."
"Không cần phải xin lỗi, người nào gặp phải chuyện liên quan tới số tiền lớn như vậy, đều sẽ cảm giác có hơi không thoải mái."
Tô Bằng nhún nhún vai nói, sau đó nói:
“Cổ Tư Đinh tiên sinh, ngươi có thể kể lại khó khăn mà ngươi đang đối mặt một cách kỹ càng được không, ta có lẽ có thể cho ngươi một số biện pháp cũng nên."
“Biện pháp? Biện pháp bây giờ, chỉ có thể là có một người mua hết đống cổ phiếu chết ở trên tay của ta... Ngài có thể sao?"
Cổ Tư Đinh nghe xong, bất giác oán giận một tiếng, có điều hắn lập tức cảm giác được những lời này nói xong có chút không đúng, lắc lắc đầu nói:
“Xin lỗi, ta không phải là đang khoe khoang tài phú... Chẳng qua là, ta bây giờ..."
“Ta hiểu được."
Hai tay Tô Bằng đặt xuống phía dưới, nói:
“Mua cổ phiếu của ngài, đề nghị này chưa chắc đã là biện pháp giải quyết tốt nhất, nhưng có lẽ có những đường nhỏ để giải quyết khác cũng nên?"
“Ồ? Ngươi là nói?"
Lúc này Cổ Tư Đinh đã nghe ra một số hứng thú, hắn dừng lại việc buồn bực rót rượu cho mình, ngẩng đầu nhìn, nói với Tô Bằng.
"Chẳng hạn như, nếu lúc này có người có thể bơm tiền cho công ty Lôi Đốn, như vậy công ty Lôi Đốn một lần nữa sẽ khôi phục sức sống, cổ phiếu của ngài cũng sẽ giữ được."
Tô Bằng nói.
“Ngươi là nói, ngài..."
Nghe xong lời của Tô Bằng, trong ánh mắt Cổ Tư Đinh mơ hồ phát ra một tia ánh sáng tên là hi vọng, nói với Tô Bằng.
“Ha ha, là như vậy, ta làm quen được một vị tài phiệt, hắn rất muốn đầu tư vào sản nghiệp tại Úc, hơn nữa hi vọng đầu tư vào một số sản nghiệp có sức ảnh hưởng, công ty Lôi Đốn coi như là một trong những mục tiêu đầu tư của hắn, chẳng qua là hắn còn chưa rõ lắm tình hình hiện tại của công ty này... Mà còn ta là người dễ dàng làm ảnh hưởng đến quyết sách đầu tư của hắn, số tiền mặt mà vị phú hào này có được tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của ngài, nếu thúc đẩy được khoản đầu tư này, như vậy cổ phiếu của ngươi cũng không cần phải bán đi, ngươi cũng được cứu, không phải sao?"
Tô Bằng nói với Cổ Tư Đinh.
“Có điều, ta hi vọng ngài có thể cho ta thêm một số tư liệu, để cho ta phán đoán tình trạng của công ti này, ngài nói đúng không? Ta nghĩ ngài là một người chính trực, sẽ không vì bản thân mà đưa cho ta một số tin tức không chính xác."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Cổ Tư Đinh nhíu nhíu mày, hắn đang suy tư.
Tô Bằng nói như thế, hắn chỉ tin một phần nhỏ, dù sao Tô Bằng hắn cũng chỉ mới gặp lần đầu tiên, ngay cả sơ giao cũng còn chưa tới, cũng không rõ lắm lai lịch cùng với thực lực của Tô Bằng.
Mà còn tài phiệt mà Tô Bằng nói tới, có thể là có thật, cũng có thể không có, hoặc là mặc dù có người như vậy nhưng lực ảnh hưởng của Tô Bằng đối với hắn chưa chắc đã mạnh mẽ như lời hắn nói.
Nói cho cùng người châu Á tên là Ốc Nhĩ Đặc Tô này, chẳng qua là một người bình thường mà Kha Nhĩ Khắc mang đến mà thôi, mà còn Kha Nhĩ Khắc là ai, trong lòng mọi người cũng biết, tuyệt đối sẽ không chống lưng cho vị Châu Á trẻ tuổi này.
Có điều mặt khác, mặc dù đối phương nói cũng không phải là sự thật chắc chắn, nhưng đối với mình ảnh hưởng cũng không lớn.
Như nếu như đối phương quả thật muốn đầu tư công ty Lôi Đốn, vậy chắc chắn sẽ không vì tình hình do bản thân mình nói ra đã phán đoán, loại chuyện này nhất định sẽ tìm tới ngân hàng đầu tư chuyên nghiệp, hoặc là tổ chức tình báo, mua một vài tin tình báo có thể tin cậy được.
Tình báo của mình, chỉ là chứng minh thêm.
Nhưng nếu tình báo là bởi vì chính mình, thúc đẩy được giao dịch này, điều đó đối chính mình trăm lợi mà không có một hại.
Mà Ốc Nhĩ Đặc Tô nếu như chỉ là tùy tiện hỏi hỏi, như vậy mình chỉ cần thả ra tin tức, việc xã giao của đối phương trong tầng lớp thượng lưu ở Canberra lập tức sẽ có tiếng xấu, như vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp xúc với những tên côn đồ đầu đường xó chợ kia.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Cổ Tư Đinh cũng liền dỡ bỏ phòng vệ, nói với Tô Bằng:
“Ngươi muốn biết tin tức gì?"
“Tình trạng hiện tại của công ty Lôi Đốn, tin tức của người sở hữu công ty Lôi Đốn, tình hình tài vụ của công ty Lôi Đốn, cùng với tất cả những tin tức mà ngài cho là trọng yếu."
Tô Bằng nói với hắn.
"Tình trạng hiện tại của công ty Lôi Đốn... Như ta đã nói lúc trước, không có chênh lệch gì quá lớn, mấy sản phẩm vũ khí bọn họ chế tạo ra tuy chưa thất bại, nhưng so với người cùng nghề thì không thể nào là vũ khí ưu tú, khiến công ti lâm vào khốn cảnh."
"Người sở hữu công ty Lôi Đốn... Bọn họ gọi là công ty Lôi Đốn, người cầm lái cũng họ Lôi Đốn, là một đại gia tộc đã tồn tại từ trước thế chiến thứ hai, người cầm lái trước kia gọi là Mạn Sâm Lôi Đốn, là một lão đầu bảy mươi bảy tuổi, hết sức khôn khéo tài giỏi, rất có tính xâm lược, rất có sở thích khống chế và quyền lợi, nhưng đầu óc tuyệt đối thanh tỉnh khôn khéo, là hắn đem công ty Lôi Đốn phát triển đến quy mô như bây giờ."
“Có điều, Mạn Sâm Lôi Đốn ở năm thứ tám liền từ vị trí người cầm lái lui xuống, nguyên nhân là do thân thể, lúc trước hắn bị ám sát, trong thân thể chịu bốn năm vết súng, tuy rằng không có chết nhưng đã lưu lại di chứng rất lớn, sau khi già rồi càng hiện rõ ra.
“Mà sau khi hắn về hưu, người cầm lái của công ty Lôi Đốn liền đã biến thành...