Hai người không có sử dụng khinh công leo tường tiến vào đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm Sơn Trang, mà là từ biệt viện đi vòng theo cửa bên tiến vào chỗ này, hai người sau khi tiến vào xem xét thì phát hiện nơi đây đã thành cảnh tượng thây ngang khắp đồng, gần hai trăm trang đinh, không ngờ đã chết hơn bảy mươi người, số trang đinh còn lại cũng không còn ý chí chiến đấu như mới vừa rồi, nhất là sau khi phát hiện cao thủ trong trang đều trốn không còn một mống... Chỉ có mấy chục người vẫn còn đang cố gắng chống chọi lại, số trang đinh còn lại hoặc là chạy trối chết hoặc là lòng tham trỗi dậy, chạy thẳng tới khố phòng của Cổ Kiếm Sơn Trang, nhìn xem thử có thể vớ được thứ gì đó rồi sau đó chạy ra khỏi sơn trang hay không.
Hai người Tô Bằng cùng với Tạ An, di chuyển đến vị trí chính sảnh trang chủ, bọn người Vạn Phong đã đem những trang chúng ngoan cố chống lại dồn đến góc tường của sân viện, hơn ba mươi người còn lại, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn người Triệu Thu, Vạn Phong, rất nhanh cứ như dùng đao chặt dưa lần lượt chém ngã xuống đất.
“Tô Bằng!"
Lực chú ý của Triệu Thu nhạy bén, thấy được Tô Bằng với Tạ An chạy đến đây, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Mới vừa rồi bị trang đinh tách ra."
“Ừm."
Triệu Thu khẽ gật đầu, cũng chẳng để ý nữa, tình thế vừa rồi đặc biệt hỗn loạn, bị tách ra cũng là chuyện có thể.
“Thế nào? Có thu hoạch được cái gì không?"
Tô Bằng đứng ở trước mặt Triệu Thu, hỏi hắn.
“Chúng ta lục soát trên thi thể của Cổ Kiếm được một túi gấm hầu bao, bên trong có một tờ kim phiếu năm trăm lượng, còn lại không thấy thêm cái gì cả... Những bằng hữu ta mời tới đã tiến vào trong đại sảnh trang chủ lục soát, có lẽ một hồi có thể lục soát ra đầu mối gì đó."
Tô Bằng gật đầu, quay đầu lại nhìn đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm Sơn Trang, ở trên thềm đá chỗ cửa đại sảnh, võ sư cổ tay đứt rời kia đang nằm ở đó, tay của hắn được người khác băng bó đơn giản một chút, dùng vải bố cầm chặt, ngoài ra còn bôi thêm một chút thuốc cầm máu, đã cầm máu rồi, đôi vợ chồng kiếm thủ kia, hình như lòng dạ có chút lương thiện, hoặc là có quan hệ cá nhân với người này, ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Sau đó trong đại sảnh trang chủ Cổ Kiếm Sơn Trang, các nhân vật giang hồ còn lại đều đang lục soát ở bên trong, những người này đối với việc lục soát mật thất to như vậy rất có lòng, có lẽ không lâu lắm sẽ có kết quả.
Quả nhiên, không bao lâu, bọn người Tô Bằng đã nghe được trong đại sảnh trang chủ truyền đến tiếng huýt sáo kéo dài, Triệu Thu, Vạn Phong cùng với bọn người tổ Long Nha đã xử lý những trang đinh còn ngoan cố chống lại cuối cùng của Cổ Kiếm Sơn Trang, ngoại trừ lưu lại mấy người ở lại canh giữ ngoài cửa đại sảnh trang chủ, những người còn lại đều tiến vào trong đại sảnh.
Tô Bằng cùng với Tạ An cũng đi theo vào, nghe một người trong Thập Tam Ưng hô:
“Triệu ca ca, ngươi nhìn bên này."
Triệu Thu đi trước một bước, vòng qua bình phong bằng đá ở bên trong, sau khi tiến vào đại sảnh, vượt qua một số cơ sở trong đại sảnh, đi tới hậu đường, lại phát hiện trong hậu đường, có một rương đã được dời đi, phía dưới là một đường hầm.
“Chúng ta vào xem đi."
Triệu Thu nói, người nọ trong Thập Tam Ưng gật đầu, Vạn Phong nhìn xung quanh, nói:
“Một nửa bảo vệ lối vào, chúng ta cũng đi theo xem xem."
Mọi người dời cái rương kia ra hoàn toàn, mở tấm ván gỗ vốn là cửa mật đạo ra, từng bước từng bước theo thứ tự tiến vào bên trong.
Mọi người đi ở trong mật đạo, cảm giác trong mật đạo dường như có gió mát, giống như độ thoáng khí không tệ lắm, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy phía dưới có từng trận mùi hôi thối truyền đến, không ít người đã phải che mũi miệng lại.
Cứ như vậy, bọn người Tô Bằng đốt hộp quẹt, đi tới tầng dưới chót nhất.
Nơi này tựa hồ là một gian tù thất khổng lồ, ở phía ngoài tù thất, có sân, còn có cây đuốc, bởi vì tất cả mọi người đều cảm giác có gió thổi qua, biết rõ nơi này có chỗ thông gió, không lo lắng bị thiếu dưỡng khí mà chết, liền đốt ngọn lửa lên, còn tổ Long Nha, từ trên người lấy ra một đồ gì đó giống như là cái chìa khóa, loay hoay phía trước tù thất một hồi, liền mở được cửa tù thất ra.
Mọi người đi đến bên trong, vừa bước vào nơi này, đột nhiên ánh lửa bên trong tự bừng sáng lên, khiến bọn người Tô Bằng cả kinh, nhưng bên trong cũng không có người nào cả.
Một người trong Thập Tam Ưng, dẫn đầu đi vào tù thất này, mới vừa vào liền phát hiện một vật gì đó được treo đang bay tới mình.
Lúc này người trong Thập Tam Ưng theo bản năng đẩy một cái, lại cảm thấy tay dính đầy dầu mỡ, nhìn kỹ thấy thứ bay tới là gì, vị hán tử tinh anh này không ngờ lại kêu lên một tiếng thất thanh "A"!
Chỉ thấy, mới vừa rồi đụng vào hắn, là một cái xác nữ bị treo lên... Chỉ là, da trên xác chết của cô gái này, thế nhưng lại đều bị lột đi hết rồi, một nửa thân thể cũng đã bị hư thối, còn lại thì bình thường, lộ ra thứ mỡ trơn ngấy màu vàng, theo ánh lửa bên trong phòng, có thể thấy một chân của thi thể cô gái này dường như còn bị đốt qua.
“Nôn..."
Thành viên trong Thập Tam Ưng này, thiếu chút nữa đã nôn ra thịt khô mà mình ăn trước khi vào trang, vội vàng lấy tay cố gắng che miệng lại, nhưng mà đang vừa mới che miệng lại phát hiện tay dính đầy mỡ trơn ngấy, lập tức nhớ tới đây là mới vừa rồi đụng đến mỡ người trên cái xác nữ bị treo kia, hắn nhất thời không cách nào nhịn được liền "Nôn...”một tiếng phun ra.
Triệu Thu cũng cau mày, nhìn thoáng qua cái xác nữ này, nói:
“Nữ nhân này... Hẳn là lúc còn sống bị người ta lột sạch da, lại bị đốt chân phải, thiêu thật lâu rồi mới chết đi."
Các thành viên tổ Long Nha phía sau, sắc mặt cả đám cũng hết sức khó nhìn, ở trong trò chơi giết người này, các thành viên tổ Long Nha này, trên tay mỗi người cũng có hơn mười mấy mạng người, nhưng mà cũng đều là tình thế bức bách, còn chưa bao giờ tiến hành qua cái loại hành hạ đến chết này.
“Chúng ta vào bên trong xem một chút đi."
Vạn Phong ở phía sau nói, Triệu Thu tuy rằng sắc mặt cũng khó coi nhưng vẫn gật đầu, mọi người đi tiếp vào bên trong cái nhà lao này.
Sau khi đi vào, mọi người mới phát hiện, cái gì gọi là địa ngục nhân gian... bốn năm người bị đốt thịt bị một cái gậy trúc sắc nhọn xuyên thành một chuỗi, đang sống sờ sờ bị đốt cho đến chết, còn có bị cái cối đá nghiền sống cho đến chết, ở bên trong cũng có thể thấy dường như nơi này trước đó không lâu vừa mới tiến hành qua quá trình hành hạ đến chết, còn chưa có hoàn toàn rửa sạch.
Bọn người Tô Bằng, càng xem sắc mặt càng khó coi, không ít người có chút ghê tởm nôn khan, không ngờ, nhân tính của bọn người Cổ Kiếm lại có thể bị mất đến trình độ như vậy.
“Chứng cớ vô cùng xác thực, có cái địa lao này, việc ác của Cổ Kiếm liền đã rất rõ ràng rồi, cho dù là phái Thanh Thành cũng không thể bảo vệ được hắn."
Nhìn nơi này một lúc, Triệu Thu nói.
Tô Bằng đứng sau lưng Triệu Thu, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên nói:
“Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Nơi này rất nhiều người bị chết, cũng đều là chết một thời gian rất lâu rồi, nhưng thân thể cùng với nội tạng lại vẫn tương đối hoàn hảo, không có bị hư thối sinh giòi, đây không phải là chuyện rất kỳ quái sao?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, bọn người Vạn Phong và Triệu Thu cũng lập tức giật mình, xác chết trong địa lao này thật sự là được bảo tồn quá hoàn hảo...
Vào lúc này, bọn người Tô Bằng chợt nghe trong địa lao dường như truyền đến tiếng động kỳ lạ, mọi người đồng thời quay đầu lại, liền thấy trong địa lao, một cái hồ được chế tạo từ một tảng đá dường như có cái gì đó đang nổi lên.
Mọi người nhìn thấy, lập tức có một loại cảm giác nổi cả da gà, bởi vì thứ nổi lên trong cái hồ đó mà bọn họ thấy được, là một pho tượng bằng đá toàn thân màu đen, mà pho tượng này, dĩ nhiên là...