Trí lang nắm chắc thắng lợi trong tay nhìn Tô Bằng.
Mưu kế này, chính là tác phẩm đắc ý của hắn.
Vốn đi cùng với Trí Lang chỉ là tứ lang tam quỷ của liên minh ngũ thành, tổng cộng bảy người, bảy người này đổi thành y phục của bộ khoái, vốn định dùng danh nghĩa này để chặn Tô Bằng lại giữa đường.
Chẳng qua là, lúc bọn họ đi tới nơi này để phục kích, lại ngoài ý muốn gặp được người giang hồ do Hội Phong Dương mời đến này.
Những những người giang hồ này, nhân số chẳng những nhiều, hơn nữa những người này vì để chắc chắn còn mang đến một xe đẩy thuốc nổ.
Khắp liên minh ngũ thành đều là quặng mỏ, không thiếu nhất chính là loại thuốc nổ mở núi này.
Trí Lang thấy những người này, thử dò xét một chút, đối phương không ngờ thế nhưng lại biết mình là cao thủ của Kim Mãn Đường, những người này nói rõ với Trí Lang, bọn họ chỉ muốn lấy lại tổng cộng một vạn lượng kim phiếu trên người Tô Bằng cùng với Hắc Y đầu đội mũ kia, đống kim phiếu còn lại tất nhiên để cho bọn người Trí Lang mang về Kim Mãn Đường.
Trí Lang nhìn những người này, rất nhanh trong đầu liền hiện ra một kế hoạch khác.
Phong cách đối nhân xử thế, làm việc của hắn đều có khuynh hướng nắm chắc, không muốn mạo hiểm quá lớn, tứ lang tam quỷ bọn họ tuy rằng võ công cũng không tệ, nhưng đối mặt trực tiếp cũng sẽ có nguy cơ phải liều mạng, bên mình cũng có lẽ sẽ chết đi mấy người.
Suy tư một phen, Trí Lang liền đáp ứng lời mời hợp tác của những cao thủ của Hội Phong Dương này, hơn nữa còn nghĩ ra một mưu kế, muốn dùng thuốc nổ nổ chết Tô Bằng.
Về phần kim phiếu trên người Tô Bằng, vật kia chất liệu đặc thù nổ cũng không nát, bọn họ cũng không lo lắng bị hư hại.
Vì vậy mới có một màn lúc trước.
...
Lúc này, Tô Bằng ôm lấy ngực mình, nhìn đám người của Kim Mãn Đường cùng với Hội Phong Dương này, thân thể lại không ngừng vận chuyển nội tức để khôi phục thân thể.
Thân thể của hắn nhìn như bị nổ khiến nội thương vô cùng lợi hại, trên thực tế thực lực bị hao tổn nhiều nhất chỉ khoảng 20-30%, còn giữ lại được 70-80%.
Nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ con ngựa hoàng phiêu kia.
Thương thế Tô Bằng nhận được không phải là do vụ nổ trực tiếp gây ra, chủ yếu là do sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ vừa rồi.
Nhưng mà chỗ hắn rơi xuống đất kia, vừa lúc bị con ngựa hoàng phiêu chắn lại một chút, con ngựa này đón phải lực phá hoại lớn nhất từ vụ nổ, mà còn Tô Bằng thì lại dễ chịu hơn không ít.
Chẳng qua là mặc dù như vậy, thân thể của hắn cũng có chút bị hao tổn, chỉ là cũng không đả thương đến động gân động cốt.
Mà lúc này Tô Bằng đưa mắt nhìn bọn người Trí Lang, những người này dường như còn đang đợi chờ cho thương thế của mình chuyển biến xấu, cũng không nóng nảy tấn công mình.
Tô Bằng cũng tranh thủ thời gian, dùng nội lực khơi thông những chỗ bị ứ thương do vụ nổ tạo thành ở bên trong thân thể của mình.
Hắn đưa tay che ngực, cũng không phải là chỗ đó bị đả thương vô cùng nặng nề, chủ yếu là...
Quan tài nhỏ bằng đồng để khống chế đồng thi đang để trong ngực của hắn.
Vị trí của đồng thi kia là ở bên phải mình, mà còn nơi bị nổ tung là ở bên trái Tô Bằng.
Lúc Tô Bằng bay ra khỏi con ngựa hoàng phiêu, vừa vặn lướt qua đỉnh đầu của đồng thi, còn đồng thi thì tại trong lúc nổ tung theo những khối vụn của thi thể ngựa hoàng phiêu đã bay ra ngoài.
Lúc này, đồng thi nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nón tre trên đầu cũng đang treo ở nơi nào đó, giống như là đã chết.
Bọn người Trí Lang, cũng không quá chú ý đến đồng thi kia, ở trong lòng bọn họ, tên hắc y đội mũ phản ứng không kịp kia hẳn là đã bị nổ chết. Ít nhất cũng là bị trọng thương không trị được.
Mà còn Tô Bằng lại có thể cảm ứng được, trạng thái của đồng thi chính là đang ở vào trạng thái bình thường.
Đồng thi đã được ngâm qua nước thuốc đặc thù, chẳng những là làn da, tất cả cơ thể cũng cứng cỏi như kim khí.
Mà còn nội tạng của đồng thi... Tô Bằng không biết là ở trong tình huống nào đã chuyển biến thành cương thi, cơ quan nội tạng đều đã biến hóa, trở nên cực kỳ rắn chức, hơn nữa còn dị hoá, năng lực thừa nhận thương tổn, so với người thường mà nói không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Cho nên, dưới vụ nổ tung vừa rồi, đồng thi dường như bị trọng thương, trên thực tế, thân thể của nó bởi vì cứng chắc, căn bản không có bị gì cả.
Chịu thương tổn lớn nhất từ sóng xung kích là con ngựa hoàng phiêu kia, đồng thi vẫn ở trạng thái đầy đủ.
Lúc này, nó nằm ở đó là do Tô Bằng sử dụng quan tài bằng đồng khống chế đồng thi không cần di động, ý định đánh hắn một cú trở tay không kịp.
Mà lúc này, Trí Lang rốt cuộc cảm giác thời gian đã được rồi, thương thế bên trong hẳn là đã chuyển biến xấu, hắn cười ha hả, nói:
“Các vị bằng hữu, Tô Bằng này đã là nỏ mạnh hết đà, kết thúc công việc liền giao cho mọi người vậy."
Nghe được lời của Trí Lang, những người của Hội Phong Dương không khỏi nở nụ cười, bọn họ rất nhiều người đều là không có được tuyển chọn vào trận huyết đấu, đối với việc Tô Bằng có thể tham gia huyết đấu, cũng có nhiều ít không thoải mái, dù sao cấp bậc võ công của Tô Bằng tựa hồ hơn bọn hắn một bậc.
Lúc này, thấy Tô Bằng chật vật như thế, những người này đều muốn thử xem thân thủ, thậm chí phân thây Tô Bằng.
“Ta đã gặp các ngươi... Trong nội đường của Hội Phong Dương... Ta vì Hội Phong Dương vào sanh ra tử, mới nhận được những hoàng kim này, Hội Phong Dương biết rõ công lao của ta, còn muốn đưa ta vào chỗ chết, các ngươi sẽ không sợ sau khi các ngươi thu được hoàng kim, Hội Phong Dương sẽ giết các ngươi sao?"
Tô Bằng nhìn những người này, hỏi bọn họ.
“Ha ha ha... Võ công của chúng ta tuy rằng có thể không bằng, nhưng mà chúng ta so với ngươi đều biết làm sao để đối nhân xử thế, đó chính là ' Không tham'.
“Tiền thưởng Hội Phong Dương cho chúng ta, là sau khi đoạt lại kim phiếu về, phân cho chúng ta hai phầm các ngươi nơi này có hai người, mỗi người năm ngàn lượng hoàng kim, chính là một vạn lượng, hai phần cũng chính là hai ngàn lượng hoàng kim."
“Chúng ta mỗi người, chỉ được trả thù lao hai trăm lượng hoàng kim, cái này coi như là phí thù lao hàng đại hiệp nhất đẳng trên giang hồ, so với phí tổn chúng ta bình thường ra tay đã nhiều hơn ba bốn lần, như thế, chúng ta cũng đã thỏa mãn rồi."
“Mà còn ngươi, lúc trước yên lặng chỉ là hạng người vô danh, chẳng qua ra tay một lần lại dám cầm lấy năm ngàn lượng hoàng kim, gấp chúngta bảy tám chục lần, ngươi cho rằng ngươi là ai, có phúc phận như vậy, hưởng dụng những hoàng kim này?"
Trong những người này, Bệnh thư sinh cầm đầu kia nói với Tô Bằng.
Sau đó, hắn từ trên người lấy ra một cái quạt xếp, đột nhiên mở ra, chỉ thấy quạt xếp này chính là một thứ binh khí, sau khi mở ra, mặt quạt thế nhưng lại do sắp thép chế tạo nên, khiến người ta không chút nghi ngờ, quạt xếp này có thể dễ dàng cắt cổ họng của con người.
“Ngươi phải chết ngay lúc này rồi, cũng đừng trách chúng ta độc ác, nếu còn có kiếp sau, khuyên ngươi biết đúng mực một chút, đừng tưởng rằng tiền tài trên đời này đều dễ kiếm như vậy!"
Bệnh thư sinh nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Giá cả Hội Phong Dương đưa ra, chính là so với bảng giá cao thủ trong giang hồ bình thường cao hơn một chút.
Loại giá cả này, một lần thuê rất nhiều cao thủ, nhiều người luôn sẽ làm cho người ta cảm thấy an toàn, những người này sẽ lại theo bản năng cho rằng nhiệm vụ không đủ nguy hiểm, chỉ cần ra tay liền có thể lấy được hồi báo.
Như vậy, giá cả cao hơn một chút là đã có thể điều khiển đám người trong giang hồ này, cũng để cho bọn họ miễn đi nỗi lo về sau.
Dù sao loại giá cả này, không đáng để Hội Phong Dương ra tay lần nữa.
Lúc này, những cao thủ của Hội Phong Dương đều đã nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi đến Tô Bằng.
Mà còn bọn người Trí Lang, vẫn còn đang ngồi ở trên ngựa, dường như cũng không định ra tay.
“Cho rằng như vậy liền đã có thể giết ta rồi sao... Thật đáng tiếc, các ngươi nghĩ lầm rồi!"
Tô Bằng nhìn những cao thủ của Hội Phong Dương đang chậm rãi đi đến chỗ mình này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Những người này vẫn hết sức cẩn thận, tốc độ đi tới rất chậm chỉ là không ngừng bao vây lấy Tô Bằng.
Tô Bằng thì vẫn như cũ đứng yên bất động.
Những người này, rất nhanh đã đi qua chỗ con ngựa hoàng phiêu mới bị nổ chết.
Trong đám người này, đi ở ngoài cùng là nữ nhân áo đỏ kia.
Lúc này, trong tay nàng cầm roi chín đốt trước đây đã gặp, cẩn thận di chuyển.
Nữ nhân áo đỏ này, lúc ở Hội Phong Dương uống trà anh hùng, bị Tô Bằng làm cho mất mặt. Cho nên mặc dù giờ phút này, Tô Bằng tuy nhìn như bị trọng thương nhưng nàng cũng không dám coi thường.
Cho nên, nàng đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tô Bằng.
Nhưng mà, sau khi nàng mới vừa đi qua chỗ con ngựa hoàng phiêu bị nổ nát, bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì, chân của nàng bị một cánh tay bắt được.
“Người nào?"
Nữ nhân áo đỏ này nhất thời cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thứ bắt lấy mắt cá chân của nàng, là một quái vật thịt thối rửa, da thịt trên mặt mang màu vàng, thế nhưng gần như không có da.
“Cái gì vậy!"
Sau khi sợ hãi kêu lên, nàng nhất thời kịp phản ứng, giận dữ quát một tiếng, roi chín đốt bên hông liền quất tới tấp vào con quái vật trên mặt đất.
Nhưng mà, roi chín đốt của nàng đánh vào trên người con quái vật này, lại cảm giác như đánh vào trên sắt thép, chấn động lại khiến tay của nàng đều có chút tê dại.
Mà còn con quái vật trên mặt đất, hét lớn một tiếng, bắt được một chân khác của nàng, sau đó quái vật đứng lên, thế nhưng cũng đem nàng xách ngược lên.
“Quái vật gì vậy!"
Lúc này, Hội Phong Dương cùng với bọn người Trí Lang rốt cuộc đã nhìn thấy con quái vật này.
Chỉ thấy con quái vật này ngẩng lên bầu trời gào rú một tiếng, đột nhiên hai tay dùng sức, giật hai chân của kia ra.
“A!"
Nữ nhân áo đỏ chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị lực đạo mạnh mẽ giữa hai chân xé thành hai mảnh!
“Hồng nương tử!"
Thấy một màn như vậy, mọi người của Hội Phong Dương lập tức kinh hãi kêu to.
Bọn người Trí Lang cũng là dị thường kinh hãi, đây là loại quái vật gì? Thế nhưng lại có khả năng dùng tay xé được người sống?
Mà còn con quái vật kia lại không có người của Hội Phong Dương có thời gian phản ứng, sau khi nó xé rách nữ nhân áo đỏ xong, lập tức lao đến, xông vào đám người Hội Phong Dương.
Hai gã người giang hồ của Hội Phong Dương xông pha đi đầu bị đồng thi tập kích, đồng thi giáp mặt đánh một quyền, gã kia không kịp phòng bị bị đánh vào lồng ngực, một quyền này tuy rằng đánh vào trong ngực hắn, nhưng mà sau lưng hắn đột nhiên lồi ra một khối, người này lập tức miệng phun máu đen bay về phía sau.
Lúc này, Tô Bằng cũng hét lớn một tiếng, tung người bay ra.
Hắn thi triển kiếm pháp bán thức, đem hai người kéo lại đây, sử dụng vũ khí công kích của mình đẩy binh khí của người giang hồ ra, bảo kiếm trong tay mình thì chém xuống cổ của hai người đó.
Hai người này hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ Tô Bằng đã bị trọng thương lại còn có sức chiến đấu đến mức này, chẳng qua là bảo kiếm của Tô Bằng cũng không cho hai người có thời gian phản ứng, trong hai người, chỉ có một người kịp phản ứng, ngửa đầu bay ngược về phía sau, tránh thoát được một kiếm này, mà còn một người khác, cổ lập tức bị chém bay.
Người này mặt đầy vẻ không chịu tin tưởng, chẳng qua là trong ánh mắt đã mất đi thần thái.
“Ngăn cản hắn lại!"
Lúc này, Trí Lang mới kịp phản ứng, hô to một tiếng, từ trên tuấn mã phi thân xuống, tựa hồ là muốn ngăn chặn Tô Bằng lại.
Mà còn Tô Bằng thì mặt không chút thay đổi, tay hắn cầm bảo kiếm, xông qua một người khác.
Chẳng qua là bản thân hắn cũng không có chú ý, lúc này, ánh mắt của hắn không ngờ lại có một tia màu đỏ quỷ dị...