“Hắn ở ngõ Tứ Đức Lý Thành Tây, người của chúng ta đã đi qua đó rồi.”
Sau khi người ăn bánh bao này nói xong nhưng những lời trên, liền chùi miệng, rời khỏi nơi này.
Bản thân Tô Bằng ngồi ở trong tiệm, ăn chiếc bánh bao cuối cùng, hắn ở Hắc Lang Nhĩ từng thấy bản đồ khu vực quận Giang Ninh, khu vực kia trong Tứ Đức Thành Tây hắn biết, trước khi Thành Tây được xây dựng rộng hơn, khu vực kia chính là kề sát chỗ tường thành, nhà cửa ở chỗ này có không ít, nơi đó là nơi ở của tầng lớp nhân sĩ trung đẳng quận Giang Ninh, không xem như quá quy củ, cũng không xem như quá hỗn loạn.
Trong đầu nhớ lại những những tin tình báo kia một chút, Tô Bằng nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào trong miệng, sau đó ném lại mấy đồng tiền, bản thân đi về phía địa chỉ kia ở Thành Tây.
Khi Tô Bằng đi đến ngõ Tứ Đức Lý kia, phát hiện đó là một nơi giao thông hết sức dễ dàng, khắp nơi đều là ngõ nhỏ đường nhỏ đan chéo khắp nơi, hai bên đường, phần lớn là nhà nhỏ độc môn độc viện, mỗi một căn tổng diện tích binh quân khoảng sáu mươi bảy mươi đến một trăm hia mươi, xem như tập trung quy hoạch, chằng chịt hấp dẫn, Tô Bằng vừa đi vào bên trong, vừa để ý những đầu ngõ này.
Cuối cùng, Tô Bằng đi đến cửa một gia đình trong ngõ hẻm, chỉ thấy trên cổng nhà này có treo một chùm thảo dược nhỏ đặc sản địa phương, bèn đi tới, ở trên cửa một nhà, ba nhanh, hai chậm, hai nhanh, lại hai chậm gõ liền chín cái.
Không bao lâu sau, cánh cửa căn nhà kẽo kẹt một tiếng mở ra, một nam nhân mặc áo vải màu xám chạy ra mở cửa, nhìn Tô Bằng, khẽ gật đầu, để Tô Bằng vào trong.
Tô Bằng đi vào sân nhỏ của ngôi nhà này, chỉ thấy trong sân đặt một cái bàn, có tám chín người ngồi vây quanh cái bàn đang thấp giọng thảo luận gì đó, lúc này thấy Tô Bằng, những người này đồng loạt gật đầu, xem như chào hỏi với Tô Bằng.
“Hỏa Lang Tòng quản sự, nơi này không tiện hành lễ, đã vấn an ngài rồi.”
Một người đứng đầu trong đó, đi tới nói với Tô Bằng, sau đó lấy ra một chiếc ghế, để Tô Bằng ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tô Bằng chỉ thấy trên mặt bàn trải một tấm bản đồ vùng lân cận, hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Hỏa Lang Tòng quản sự, đêm qua trên mặt bàn Đường Côn của Tứ Hải Bang sai người đưa tin tức tới, nói là nơi này phát hiện người mà ngài miêu tả, chúng ta dò hỏi người phát hiện tình hình, là một tiểu đầu mục của Tứ Hải Bang, khoảng thời gian trước, đi đến nơi này đòi nợ của người khác, phát hiện người nọ, người nọ cao bảy thước ba tấc, mũi ưng, môi mỏng, mặt rất bình thường, còn người mắc nợ kia cách một căn nhà là hàng xóm với hắn, dựa theo hắn nói, người này cứ hai tháng mới đến nơi này ở lại bốn năm ngày, lúc đến căn bản ban ngày trong sân cũng không có tiếng động, ngẫu nhiên buổi tối có âm thanh giống như luyện võ, vừa vặn phù hợp đặc trưng người mà ngài muốn tìm, chúng ta bèn tìm đến đây.”
“Bây giờ căn nhà chúng ta đang ở, chính là trưng dụng căn nhà của tên thieus nợ kia, nghi phạm bây giờ không ở trong nhà, dựa theo hắn nói, khoảng thời gian này nghi phạm đều vào lúc buổi chiều khi mặt trời sắp xuống núi mới trở về, chúng ta vẫn còn có thời gian thong thả sắp xếp, lúc đang bàn bạc, thì ngài tới.”
Tô Bằng gật đầu, người ở đây cũng không hoàn toàn là thuộc hạ của hắn, còn có thuộc hạ của người khác trong Hắc Lang Nhĩ, có điều lúc này trong thành toàn lực điều tra hung thủ thật sự giết chết phú ông, liền tạm thời nghe mình điều khiển.
“Các ngươi làm rất tốt, các ngươi lập tức kiểm chứng hàng xóm chung quanh lần nữa, đồng thời để các huynh đệ thân thủ tốt đi vào trong căn nhà kia kiểm tra một lần.”
Tô Bằng nói, trong lòng hắn có loại trực giác, người lần này mình tìm được, chính là Tào thợ mộc.
Đám trinh sát thuộc hạ của Tô Bằng gật đầu, mỗi người đều tự làm việc của mình, không bao lâu, khẩu cung của các hộ gia đình xung quanh đã điều tra được hết, hoàn toàn không giống những gì người trong làng này nói.
Còn người lẻn vào trong căn nhà này, từ trong nhà, lục soát ra được một thanh đao thép cứng dính máu, giống như chính là hung khí.
“Đại nhân, như vậy xem ra, người trong nhà kia, đích thị là hung phạm không thể nghi ngờ!”
Đứng bên cạnh Tô Bằng, tiểu đầu mục trinh sát kia nói.
Tô Bằng gật đầu, từ bên hông gỡ tấm lệnh bài xuống, đưa cho người kia, nói:
“Đích thị là người này không sai, ngươi cầm tấm lệnh bài của Hàn phó thống lĩnh này, đi vào trong Hắc Thủy quân tìm Hàn phó thống lĩnh và tướng quân Bao Trạch, khẩn cầu bọn họ đến giúp đỡ một tay, bắt hung phạm!”
“Tuân lệnh!”
Tiểu đầu mục nhận lấy lệnh bài, đi ra khỏi căn nhà mọi người lấy làm cứ điểm.
...
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã gần tới hoàng hôn, hôm nay sắc trời có phần ảm đạm, trên bầu trời không ít mây đen, nhìn không thấy mặt trời lặn về phía tây, từng cơn gió mát, chắc rằng sau đó không lâu trời sẽ đổ mưa thôi, dân chúng bận rộn trong thành, mỗi người cũng đều chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Ở trong ngõ hẻm Tứ Đức Lý, trong căn nhà ban ngày Tô Bằng bước vào kia, Hàn Thác một thân thường phục, tay cầm một cây thiết thương, ngồi thẳng trong sân, Tô Bằng ở bên cạnh hắn, sau lưng mang Vô Phong kiếm, ngoài ra còn có hai ba trinh sát, hai mươi mấy Hắc Thủy quân cởi bỏ quân phục, nấp ở trong sân căn nhà, còn chỗ cửa, có hai trinh sát đang khẩn trương thông qua khe cửa, quan sát tình hình bên ngoài.
“Tô Bằng, ngươi xác định đúng là người này?”
Ngồi ở trong sân, Hàn Thác dùng một miếng vải trắng lau chùi thương thiết thương, thanh âm trầm thấp hỏi Tô Bằng.
“Đúng thế, nếu không thuộc hạ cũng không dám làm phiền tướng quân.”
Tô Bằng gật đầu, thấp giọng trả lời Hàn Thác.
Hàn Thác xua xua tay, nói:
“Hi vọng như thế, lần này bổn tướng quân cùng tướng quân Bao Trạch đều đến đây, gần như là để giúp đỡ cho ngươi, tốt nhất đừng để cho chúng ta đi một chuyến vô ích.”
Tô Bằng gật đầu, thật ra hắn vẫn không sai khiến được Hàn Thác, chỉ là Hàn Thác vừa vặn là chủ sự thành chủ uỷ nhiệm điều tra hung án sát hại phú ông trong thành, trong lòng rất để ý, mới có thể sau khi nhận được tin tức của Tô Bằng, tự mình chạy đến đây, còn Bao Trạch, thì lại được Hàn Thác mượn tới, dẫn theo ba mươi Hắc Thủy quân, ẩn nấp ở một khoảng sân khác trong chỗ ở của nghi phạm chờ điều động, còn trong chỗ ở của chính nghi phạm, cũng ẩn nấp hai mươi Hắc Thủy quân và bách phu trưởng Lý Thanh.
Đang lúc Tô Bằng còn muốn nói thêm vài điều với Hàn Thác, bỗng chợt nhìn thấy trinh sát ghé người bên cửa đột nhiên đưa ra ám hiệu.
“Nghi phạm tới rồi!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, tiến lên hai bước, tới gần cửa, xuyên qua khe cửa cố ý để lộ ra nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy, ở đầu hẻm Tứ Đức Lý, một người cơ thể còng xuống, cầm cái bọc màu xanh thật dài, đang chậm rãi đi tới.
Tô Bằng xuyên qua khe hở nhìn người nọ, mặc dù người nọ cố ý còng người xuống, che giấu thân hình, nhưng Tô Bằng vẫn nhìn ra một tia cảm giác quen thuộc, đến khi nhìn thấy gương mặt của người kia, lập tức nhận ra, người này, chính là Tào thợ mộc.
Chỉ thấy trong tay hắn mang theo một cái bọc màu xanh, thong thả đi đến bên đầu hẻm.
Tô Bằng chậm rãi gở xuống Vô Phong kiếm từ sau lưng, còn Hàn Thác vốn đang ngồi ở trong sân, cũng đã đứng lên.
Tô Bằng từ trong khe hở nhìn thấy, Tào thợ mộc đóng giả thành người gù, cơ thể còng xuống, chậm rãi đi đến đầu ngỏ, đột nhiên, hắn dừng lại.
“Hắn phát hiện manh mối gì sao?”
Trong lòng Tô Bằng âm thầm suy nghĩ, trong lòng có phần bực bội, lại thấy Tào thợ mộc kia dừng một chặp, lại bắt đầu đi vào bên trong.
Tô Bằng, chậm rãi tuốt Vô Phong kiếm ra khỏi vỏ kiếm...
...
Lúc này, Tào thợ mộc giả dạng thành người gù kia, đi vào trong ngõ Tứ Đức Lý, không biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia bất an.
“Nơi này yên tĩnh quá chăng...”
Nhìn một hồi lâu, Tào thợ mộc rốt cuộc tìm được nguyên do bất an, trong ngõ không thấy bóng người nào, trong lòng cảm thấy khác thường, bình thường, nơi này hẳn phải có một vài đứa nhóc chơi đùa, còn có một vài ông cụ đang đánh cờ, hôm nay lại chẳng thấy bóng người nào.
Lướt nhìn sắc trời, trong lòng Tào thợ mộc thả lỏng một chút, trời cũng sắp mưa rồi, có lẽ bọn họ đã về nhà tránh mưa.
Thế nhưng, không biết vì sao, trong lòng Tào thợ mộc, vẫn có một tia bất an quanh quẩn.
“Cảm giác này... giống như mười năm trước...”
Tào thợ mộc đột nhiên có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới chuyện của mười năm trước, khi đó, mình và muội muội, quen biết tên mặt người dạ thú kia...
Trong, hốt hoảng và tức giận, Tào thợ mộc đã chạy đến bên cửa nhà mình, vừa định mở khóa vào trong nhà, chợt nghe góc đường vang lên từng đợt âm thanh.
Tào thợ mộc quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy, là một đứa bé từ ngoài ngõ nhỏ chạy vào, Tào thợ mộc không khỏi cười cười, đứa nhỏ này hắn biết, chính là ở trong ngõ nhỏ, mình còn từng cho nó kẹo.
Lúc hắn đang vừa định vào trong nhà mình, đột nhiên, cánh cửa một nhà khác bật mở, thiếu phụ trung niên thân thể thô kệch xông ra ngoài, một phen ôm đứa nhỏ kia, Tào thợ mộc biết, đó là mẹ của đứa trẻ kia, hắn vừa định lên tiếng chào hỏi, lại nhìn thấy thiếu phụ trung niên kia ôm lấy đứa nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn mình, thoáng cái đã ôm đứa nhỏ vào trong nhà nàng, sau đó lập tức nghe thấy âm thanh cài chốt cửa.
Trong lòng Tào thợ mộc lập tức đè nặng, hắn dường như đã hiểu được, bất an của mình đến từ đâu...
“Không hay!”
Tô Bằng ở trong căn nhà gần đó, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hô to một tiếng không hay.
Trên mặt của Tào thợ mộc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lộ ra kinh hãi, Tô Bằng liền biết, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
“Rầm!”
Đúng vào lúc này đây, cánh cửa căn nhà Tào thợ mộc, đột nhiên bị người một cước đạp mạnh, một tấm lưới lớn, bao trùm trời đất bay ra, trùm lên đầu Tào thợ mộc!