“Ồ? Đường huynh có chuyện gì?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi có chút tò mò, Đường Huyền Chi này năm ngàn lượng tới tay cũng có thể không cần, còn có chuyện gì yêu cầu mình sao?
“Tô thiếu hiệp so với ta tuổi còn nhỏ hơn mấy tuổi, ta liền mặt dày xưng ngươi một tiếng hiền đệ đi, Tô hiền đệ, thực không dám giấu diếm, ta lần này được Hội Phong Dương mời đến trợ giúp, mục đích quả thật không phải là đống tiền thưởng kia, hiền đệ có điều không biết, ta có một huynh đệ sinh tử, con trai độc nhất của hắn trời sinh thể chất đã hết sức âm hư, danh y chẩn bệnh cho hắn đã bảo nếu không có linh dược kéo mệnh, hắn khả năng sống không quá mười bảy tuổi."
“Nhưng mà thuốc hay trên giang hồ cũng không phải là dễ có được như vậy, nhưng mà nhi tử kia của bằng hữu ta, đã mười lăm tuổi rồi, bây giờ chỉ dựa vào mỗi ngày dùng nhân sâm kéo dài mệnh, nếu như không có đan dược linh vật cực phẩm giúp hắn cải tạo thân thể, sợ là sống không được mấy năm nữa."
“Huynh đệ kia của ta, đã cùng ta giao tình vào sinh ra tử, từng giúp đỡ ta thật sự quá nhiều, mà còn vợ hắn chết sớm, cũng chỉ có một dòng độc đinh này, ta thật sự không đành lòng nhìn hắn tuyệt hậu, lần này được Hội Phong Dương tìm đến, vừa vặn Hội Phong Dương đưa ra ba loại linh dược, đều là có thể điều dưỡng được thể chất của hắn, ta liền tới đây tham gia huyết đấu, chính là vì muốn thu được ít nhất một loại trong ba loại linh dược này."
“Tô hiền đệ, lần này ta không cầu tiền thưởng, chỉ là cầu Tô hiền đệ xin ngươi đem ba loại linh dược thuộc tính dương cương kia, chỉ cần một loại cũng được, coi như là cho ta mượn cứu giúp mạng sống nhi tử của huynh đệ kia của ta, nhân tình này ta sẽ gánh hết, đan dược này, ngày sau ta sẽ tìm được vật phẩm đồng giá trị gấp đôi... Không, gấp ba để báo đáp cho Tô huynh đệ."
Tô Bằng nghe xong, vẻ mặt nhìn không ra biểu tình, dường như suy tư một chút, hỏi:
“Bằng hữu kia của ngươi nếu đã khiến ngươi coi trọng như thế, hẳn là thân phận trên giang hồ so với ngươi cũng chênh lệch không quá lớn, loại huyết đấu này hắn hẳn là nên tự mình tham gia mới đúng chứ? Tối thiểu nhất cũng phải cùng ngươi cùng nhau tham gia chứ."
“Ha ha..."
Đường Huyền Chi cười khổ, vẻ mặt cũng hơi có vẻ ảm đạm nói:
“Bằng hữu kia của ta, thanh danh trên giang hồ mấy năm trước sợ là không kém gì ta, chẳng qua là... Bởi vì Đường Huyền Chi ta vô năng, năm xưa chuyện trong sư môn không có xử lý thỏa đáng, xảy ra chút việc, vẫn phải dựa vào vị huynh đệ kia giúp ta ra mặt, ta mới có thể giữ được một cái tánh mạng này. Hắn nhưng lại bởi vậy mà bị trọng thương, võ công sợ là mười phần giữ lại không được một."
“Lúc trước hắn tính tình nóng nảy, ở trên giang hồ đắc tội không ít kẻ thù. Lần đó bởi vì giúp ta, võ công hầu như bị phế sạch toàn bộ, ta lại nhưng bảo tồn được toàn thân, trong lòng ta hết sức cảm kích vị huynh đệ kia, nhưng cũng bất lực không thể ra sức, dù sao ta không thể bảo trụ được hắn cả đời, vì vậy ta nghĩ ra một kế kim thiền thoát xác, để người trên giang hồ cho là hắn đã bị giết chết, thật ra thì đã tìm cho phụ tử nhà hắn an thân ở một sơn thôn."
“Cho nên... Tô hiền đệ ngươi biết rồi đấy. Hắn bây giờ không phải là không muốn ra tay, thật sự là bất lực, mà còn ta làm huynh đệ, hắn đối với ta ân tình như thế, ta đương nhiên muốn báo đáp hắn."
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, như thế có chút phù hợp với hình tượng trước nay của Đường Huyền Chi.
Hơn nữa, năm đó nhân vật giang hồ giao hảo với Đường Huyền Chi, lại còn tính tình nóng nảy, tìm một số người biết rõ chuyện cũ giang hồ liền có thể hỏi thăm ra được, Đường Huyền Chi không đến mức lừa gạt mình chuyện này.
Nghĩ tới những điều này, Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn như là đã tính toán đầu tư một chút ở trên người Đường Huyền Chi, cũng không quan tâm đầu tư thêm một chút, dù sao mình ngoại trừ chu quả, hai loại đan dược khác cũng không phần quá cần lắm.
Hắn nói với Đường Huyền Chi:
“Chuyện của Đường huynh ta có thể đồng ý, thực không dám giấu diếm, chu quả ta là tình thế bắt buộc, có điều Hỏa Long đan và Liệt Hỏa còn lại ngươi có thể lựa chọn một loại."
"Vậy thì Liệt Hỏa đan đi."
Đường Huyền Chi không có suy tư liền nói với Tô Bằng.
“Ồ? Hỏa Long đan so với Liệt Hỏa đan càng tốt hơn một chút, Đường huynh vì sao không chọn? Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi chọn nó ta cũng tuyệt không luyến tiếc."
“A... Tô hiền đệ, nếu đã nói những điều này, ta cũng không giấu diếm cái gì, thật ra thì ta ban đầu định thu được chu quả cho đứa nhỏ này ăn, như vậy hắn chẳng những có thể cải thiện thể chất, càng có thể tăng tư chất lên, có thể tu hành võ công."
“Nhưng nếu như không được chu quả, Liệt Hỏa đan cùng với Hỏa Long đan đối với hắn bổ trợ không khác nhau là bao, có lẽ Hỏa Long đan có thể cải tạo thể chất của hắn khá hơn một chút, nhưng như thế tư chất của hắn cũng là nửa vời, còn không bằng dứt khoát dùng Liệt Hỏa đan, chỉ là biến thành một người có tư chất trung bình, cũng không muốn học võ công gì, có lẽ hắn ngược lại còn có thể bình an trải qua một đời."
Đường Huyền Chi nói, nói tới chỗ này, hắn tâm tình kích động, nhìn những người chết trong hầm mỏ này, nói:
“Những giang hồ hiệp khách như chúng ta, nói nghe hay thì được người gọi là đại hiệp cả đời, nhưng có ai không ăn bữa hôm lo bữa mai? Nói không chừng ngày nào đó bị kẻ thù giết chết, còn sống dính phải ân oán giang hồ không thể trêu vào, cũng thật muốn ngươi ta đi chịu chết, tình cảnh đó ngươi có thể tránh được sao? Tuy rằng như thế có thể xem như cuộc sống quang vinh, nhưng cuộc sống như thế so với người giữ khuôn phép sống hết một đời thật không biết đâu mới là hạnh phúc hơn, cái nào mới là may mắn hơn."
Tô Bằng nghe xong, nhiều ít cũng có chút cảm xúc, đều nói người trong giang hồ hào sảng, đó cũng là do hoàn cảnh bức bách, trên giang hồ cũng không phải là cho ngươi toàn bạc để mua nhà cưới vợ, có lẽ ngươi trong vòng một đêm là có thể có được một món tiền khổng lồ mua được cả ngàn tòa nhà cao cửa rộng, nhưng mà không ai có thể xác định, mình có được nó có thể sống vượt qua một năm, thậm chí một ngày hay không.
Trong hoàn cảnh này, người giang hồ đều dưỡng thành thói hào sảng vung tiền như rác, dù sao chỉ có tiêu hết vàng bạc mới là chân chính sử dụng vàng bạc, cho nên trên giang hồ, cho dù là Linh Mị Nhi được xưng gặp mặt ngàn vàng, lên giường vạn lượng, làm ăn lại vẫn không tệ, hàng năm đều nhận được vài người khách nhân đó thôi.
Có điều Tô Bằng cảm khái một chút, cũng chỉ lạnh nhạt thôi, dù sao hắn cũng không hoàn toàn thuộc về thế giới này, hắn thở phào một hơi, sau đó nói với Đường Huyền Chi:
“Đường huynh, không cần cảm khái như vậy, làm xong chuyện chúng ta nên làm, mới là chân chính, chúng ta liền tìm kiếm cái đồng la (chiêng đồng) kia để gọi người ở phía ngoài vào phán định thắng bại, sau đó ta và ngươi cũng đi nhận thưởng thôi."
Đường Huyền Chi gật đầu, hắn cũng là người quyết đoán, chẳng qua là hôm nay trải qua mấy phen sinh tử, tâm tình cảm xúc biến hóa nhiều hơn một chút, nhưng giờ phút này đã thu lại, bắt đầu cùng với Tô Bằng tìm kiếm đồng la.
Hai người tìm một hồi lâu, cuối cùng mới im lặng phát hiện đồng la kia lại bị đè dưới thân thể của Phương Kinh Minh.
Tô Bằng tìm được mới cảm khái khó trách trong hầm mỏ này bỗng nhiên nhiều thêm một cái hố, hóa ra là để đặt đồng la.
Có điều trên đồng la có chút dính mùi khai từ nước tiểu của Phương Kinh Minh, Tô Bằng cùng với Đường Huyền Chi đều nhíu mày, cuối cùng, vẫn là Tô Bằng điều khiển đồng thi kia cầm lấy đồng la cùng mình đi ra.
Vì phòng ngừa bộ dáng kinh thế hãi tục của đồng thi, Tô Bằng đem đấu lạp của Hắc y nhân đã chết đi đắp lên cho nó, chỉ cần không nói lời nào, thì chính là bộ dáng của Hắc y nhân. Chẳng qua là y phục trên người hắn cũng bị hư hại một chút.
Có điều làn da trên thân thể của đồng thi ngược lại cũng không khủng bố giống như trên mặt vậy, chỉ là có chút sáng bóng như kim khí mà thôi, Tô Bằng cũng không thèm để ý, khống chế đồng thi đi ra với Đường Huyền Chi.
Sau khi đi ra, chỉ thấy sắc trời đã là xế chiều ba bốn giờ, bất tri bất giác đã non nửa ngày trôi qua.
Ở bên ngoài, đồng thi gõ vang đồng la. Thanh âm của đồng la vô cùng vang xa, Tô Bằng cảm thấy người của ba bang hội ở bên ngoài hẳn là có thể nghe được.
Quả nhiên, chờ đợi không lâu lắm đã thấy từ phương xa có khoảng bốn mươi năm mươi người đang chạy đến bên này.
Trong đó có mấy người cưỡi ngựa, tới nhanh nhất. Rất nhanh liền đi tới khu vực quặng mỏ màu đỏ.
“Người nào thắng?"
“Người nào thắng?"
“người nào sống đến cuối cùng?"
Mặc dù những người kia vẫn còn ở phía xa, Tô Bằng đã nghe được thanh âm từ phía xa truyền đến.
Tô Bằng cùng với Đường Huyền Chi còn có đồng thi, cũng không có chút nào dao động. Chỉ là chờ những người kia lại đây.
“Là anh hùng do Hội Phong Dương mời đến! Đó là Tô thiếu hiệp, đó là Đường đại hiệp, đó là hắc y nhân kia!"
“Là người của Hội Phong Dương chiến thắng?"
Khoái mã đi đến trước mặt bọn người Tô Bằng, mọi người phía trên nhảy xuống. Chính là bang chủ ba bang hội, còn có bang chủ hai bang hội khác.
Ngoài ra, những quan viên làm công chứng viên, còn thêm mấy người tùy tùng.
Lạc Thiên Dương của Hội Phong Dương nhìn thấy đứng ở bên ngoài chính là bọn người Tô Bằng, tuy rằng mặt ngoài giả bộ như trấn định, nhưng mà bàn tay có chút khẽ run của hắn, còn có thanh âm phát run, đều đã bán đứng cảm thụ chân thật trong nội tâm của hắn.
“Tô thiếu hiệp... Đường đại hiệp... Thắng?"
“Ừm, thắng, trừ chúng ta ra, không có người nào sống nữa."
Tô Bằng khẽ gật đầu, nói với Lạc Thiên Dương.
Lạc Thiên Dương nghe xong, đầu tiên là nhắm mắt, thân thể nhưng mà không nhịn được phát ra run rẩy, nhưng rốt cục vẫn phải tạm thời nhẫn nại lại.
Bang chủ hai bang hội khác nghe thấy, sắc mặt không khỏi rất khó coi, ánh mắt phức tạp của hai người nhìn bọn người Tô Bằng cùng với Lạc Thiên Dương, đều tự căn dặn thủ hạ của mình, để cho bọn họ đi vào bên trong quặng mỏ xem thử.
Bọn người Tô Bằng chờ đợi ước chừng khoảng 20 phút, những người xem xét đều đã trở lại toàn bộ, chẳng những người đi quặng mỏ, người đi xem xét những khu vực khác cũng đều trở về.
“Bẩm báo ba vị bang chủ, còn có vị đại nhân này, toàn bộ khu vực huyết đấu, chỉ còn lại có ba vị anh hùng này, những người còn lại đều đã chết hết."
“Ha ha ha ha..."
Nghe nói như thế, Lạc Thiên Dương rốt cuộc cũng kiềm nén không được nữa, ngửa đầu lên trời cười vang.
Bang chủ hai bang hội khác, sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, một trong số đó còn không ngừng thấp giọng nói thầm, nói:
“Không thể nào, không thể nào, nhất định là đã nhầm lẫn ở đâu đó."
Tô Bằng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, đợi đến khi tâm tình của Lạc Thiên Dương bình phục một chút, không hề cuồng tiếu nữa, Tô Bằng nói:
“Lạc bang chủ, tình huống huyết đấu có hơi không giống nhau, đối thủ của ngươi, vị bang chủ này của Hội Thiên Song, chẳng những đã sớm biết được địa điểm huyết đấu, còn để cho người của hắn điều khiển rắn độc bày ra một vạn con rắn độc ở khu vực màu đỏ, sau đó lại vung ra một số tiền lớn mua được Liễu Không, Liễu Không đi cùng với chúng ta chính là nằm vùng do hắn thu mua, lúc ở chỗ huyết đấu đột nhiên thả ra Bi Tô Thanh Phong làm hại chúng ta thiếu chút nữa toàn bộ đều bị diệt, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, chúng ta cũng đều đã phải chôn vùi ở trong này."
Lạc Thiên Dương nghe xong, ừ một tiếng, nhìn về phía Đường Huyền Chi, Đường Huyền Chi gật đầu.
Lạc Thiên Dương lập tức vẻ mặt biến đổi, quay đầu lại nhìn bang chủ của Hội Thiên Song, nói:
“Hội Thiên Song các ngươi ngược lại làm chuyện thật tốt, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"
“Hừ! Sợ ngươi sao?"
Bang chủ của Hội Thiên Song nghe xong, nhất thời cũng hừ lạnh một tiếng.
Tô Bằng lại biết, loại sự tình này nhưng lại cũng không làm gì được đối phương, dù sao người đã chết rồi, bang chủ của Hội Thiên Song hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen.
“Lạc bang chủ, huyết đấu đã thắng, tiền thù lao của chúng ta..."
Đường Huyền Chi lúc này nói với Lạc Thiên Dương.
Lạc Thiên Dương nghe xong, lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường một chút, gật đầu nói:
“Yên tâm, Lạc Thiên Dương ta một lời nói một gói vàng, ba vị anh hùng, mời theo ta cùng nhau trở về Hội Phong Dương, nhận lấy phần thưởng của mình!"
Sau đó, hắn quay đầu lại nói với mọi người của Hội Phong Dương đã chạy tới:
“Chư vị huynh đệ, chúng ta đưa ba vị anh hùng trở về tổng đà nào!"
“Cung tiễn ba vị anh hùng!"
Cao thủ của Hội Phong Dương cùng hô lên...