“Sẽ không đâu tiên sinh, rác thải của Thiên Bằng Building mỗi sáng 6:30 đều có xe rác chuyên biệt phụ trách thu gom chở đi đổ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống ngài nói."
"Vậy à..."
Tô Bằng trầm ngâm nói nhỏ trong miệng, sau đó nói:
"Vậy thôi, có thể thứ ta cất hơi lớn, không có chuyện gì nữa rồi, cám ơn ngươi."
"Không có gì, đây là chuyện chúng ta phải làm."
Người ở phòng quản lý vật nghiệp bên kia điện thoại không hề hoài nghi, Tô Bằng lại nói cám ơn rồi liền cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tô Bằng càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
"Nếu như là công ty rác thải cố định đến thu gom rác, vậy càng phù hợp với ý muốn của Lôi Minh, đến lúc đó chỉ cần bỏ ra chút tiền, mua chuộc tài xế phụ trách lái xe rác này thì đã có thể thần không biết quỷ không hay đem máy chủ đi, rồi sau khi thông qua thang máy rời khỏi công ty thì đi tìm xe rác, như vậy là có thể thu được máy chủ."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ tới kế hoạch này, cảm giác vô cùng hợp lí.
"Đây là biện pháp khả thi nhất... Hi vọng Lôi Minh cũng nghĩ giống mình... Có điều hành động của mình cũng không thể ở trên cái này dựa vào biện pháp này, biết đâu phía Lôi Minh và Tôn Thế Giai có chút thay đổi, dù sao mình cũng chỉ là phỏng đoán, tình huống cụ thể thì phải xem phản ứng tiếp theo Lôi Minh và Tôn Thế Giai, sắp tới lưu tâm hai người bọn họ nhiều một chút vậy."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ , dù sao tin tức mình nắm giữ cũng không hoàn toàn đầy đủ, đa số phải dựa vào suy đoán của bản thân để bổ sung, cho dù bản thân đánh giá cao hay xem nhẹ Lôi Minh thì kết quả đều không giống nhau .
"Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy, suy đoán kiểu khác cũng không có căn cứ gì, thử xem xem, có thể nhìn từ góc độ khác hay không, tỷ như góc độ kỹ thuật, đoán xem bọn Lôi Minh còn có thể có những thủ đoạn gì."
Trong lòng Tô Bằng chợt nghĩ ra.
Nghĩ đến kỹ thuật, Tô Bằng chợt nhớ tới tam thúc của hắn.
Tam thúc Tô Minh Pháp của Tô Bằng là quân trinh sát bộ đội đặc chủng. Bản thân cũng có nền tảng kỹ thuật , mà kỹ thuật Lôi Minh dùng để làm cho bộ phận camera của công ty tê liệt có chút tương tự phương pháp của gián điệp , nói không chừng tam thúc của hắn biết một số tin tức kỹ thuật có liên quan phương diện này.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng lục điện thoại một chút, muốn gọi điện thoại cho Tô Minh Pháp, ngẫm lại lại cảm thấy không ổn, vì thế đổi thành đăng nhập vào QQ.
Sau khi đăng nhập, Tô Bằng phát hiện hình đầu chim cánh cụt của tam thúc Tô Minh Pháp vẫn đang sáng, liền gửi một tin nhắn đến.
“Tam thúc, đang làm gì vậy? Có chuyện thỉnh giáo thúc."
Qua nửa phút, avatar của Tô Minh Pháp nhấp nháy lên, Tô Bằng kiểm ta tin nhắn, chỉ thấy trên đó viết:
"Đang bàn luận về quân sự, có chuyện gì?"
"Tam thúc, hiện nay có loại thiết bị gì có thể phá hỏng hệ thống giám sát dân dụng không?"
Tô Bằng miêu tả ngắn gọn, tóm tắt hiệu quả cụ thể của phương pháp Lôi Minh sử dụng. Sau đó trên QQ hỏi Tô Minh Pháp:
"Có thể có loại thiết bị gián điệp đạt tới hiệu quả kỹ thuật này không?"
“Cái ngươi nói sao nghe giống như sóng khóa camera maku301 của Nhật Bản vậy?"
"Cụ thể thế nào? Có thể nói rõ chút không?"
Tô Minh Pháp gửi tin nhắn tới:
“Ngươi có biết mật độ camera của cái nước Nhật Bản khỉ gió kia đứng đầu thế giới không hả? Đến đi tiểu cũng có vidoe ghi lại, bình thường chuyện vụng trộm không dễ làm, cuối cùng có mấy tay cao thủ tạo ra maku301 này.
Nguyên lý là dùng xung mạch điện từ đặc thù liên tiếp trong nháy mắt làm chập mạch camera. Toàn bộ nội dung giám sát liền dừng ở nháy mắt mạch xung phát ra, được sử dụng rộng khắp cho phạm tội công nghệ cao, trộm cướp. Tổ chức trộm xe trong nước cũng được truyền nhập vào, một thiết bị khoảng trên dưới mười vạn tệ.
Vật này sau khi lắp đặt sẽ có hiệu quả đặc thù, tỷ như phát xung mạch lần nữa sẽ khôi phục khóa video vân vân, hiệu quả loại kỹ thuật ngươi nói thực rất giống loại trang bị này."
Tô Bằng xem xong lại hỏi về kích thức trang bị này, được cho biết nó không lớn, loại nhỏ kích cỡ như đèn pin cầm tay, hoàn toàn có thể giấu trong tay áo.
Tô Minh Pháp quả thật là rất có bản lãnhở lĩnh vưc kĩ thuật, Tô Bằng hết sức tin tưởng phán đoán của ông, nếu không ngoài dự liệu, thứ Lôi Minh sử dụng có lẽ chính là đồ vật này.
"Tam thúc, làm sao phá giải hiệu quả của thứ này?"
Sau khi nhận được tin nhắn về kỹ thuật, Tô Bằng hỏi.
"Cũng đơn giản, khi khởi động lại hệ thống giám sát, nguồn điện sẽ khởi động lại, nói đơn giản chính là tắt nguồn điện rồi mở lại."
"Như vậy nếu muốn đạt tới một loại hiệu quả, ví dụ như muốn cho camera giám sát máy chủ bị khóa, sau đó có thể tiếp tục giám sát máy nội bộ không?"
"Cái này cũng đơn giản như thế, khởi động lại nguồn điện camera nhưng không khởi động lại hệ thống máy chủ camera, sau đó dùng máy nội bộ mở hệ thống máy chủ là được... Tiểu tử ngươi không phải là muốn đi chỗ nào thâu vật gì đó chứ?"
Tô Minh Pháp nói tới đây, bỗng nhiên ngộ ra, lại gửi tin nhắn hỏi.
"Ớn thật, trực giác thực quá nhạy rồi..."
Trong lòng Tô Bằng xuất hiện một biểu tình muốn nuốt cả lưỡi, nghĩ bản thân cũng không phải là muốn trộm đồ sao? Ồ, đúng là muốn trộm đồ của kẻ đã trộm nó đi.
Có điều hắn đương nhiên không thể nói vậy với Tô Minh Pháp, chỉ nói là:
"Đang cùng người khác tranh luận, tranh thủ trợ giúp kỹ thuật."
"Tiểu tử ngươi thật biết cách đó... Thôi bỏ đi, tới đây siêng về nhà thăm ông của ngươi một chút."
Tô Minh Pháp nói một câu, Tô Bằng đáp lại đi xuống sau đó avatar của hắn liền tối đi.
Điện thoại trong tay Tô Bằng vẫn sáng, tâm tình hết sức không tồi, thủ pháp kỹ thuật Lôi Minh sử dụng, bản thân hắn cũng đã rõ ràng.
"Phương pháp phá giải kỹ thuật tam thúc nói trên, ta có thể đợi, nắm được cơ hội phải làm thử, xem thử Lôi Minh kia có phải là dùng cái này không..."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Làm xong những thứ này, một tâm sự trong lòng Tô Bằng cũng được buông xuống. Mặc dù không dễ dàng nhưng hành động trong tương lai cũng đã có kế hoạch...
Sáu giờ hôm sau, Tô Bằng tới tổ Ám Kiêu log in trước.
Sau khi đăng nhập trò chơi, Tô Bằng cưỡi một con ngựa, phi đi hướng Giang Ninh quận thành, đi tìm Lăng Tiêu Vũ.
Giang Ninh quận thành, phụ cận phủ thành chủ hôm nay có không ít Hắc Giáp quân, khôi giáp màu đen lụa trắng đều quấn quanh một vòng lụa trắng, Tô Bằng nhìn thấy liền biết đây là đội nghi trượng đại tế.
Đến đây, Tô Bằng cũng không cưỡi ngựa
nữa, lập tức nhảy xuống, dùng yêu bài thông qua đám quân sĩ xung quanh đang ngăn lại, đi vào phủ thành chủ trước mặt.
Tại đây, Tô Bằng thấy không ít nhân vật giang hồ đều ở đây, mà tại cửa chính phủ thành chủ cũng tụ tập không ít người.
Tô Bằng đoán chừng những người này đều là được mời tham gia sinh nhật nhưng lại lại trở thành lễ tang.
Còn Lăng Tiêu Vũ đang ở trong đó, hôm nay nàng một thân áo tơ trắng, đang cùng một số người nói cái gì đó.
Chỗ Tô Bằng đứng rất dễ trông thấy, Lăng Tiêu Vũ cũng nhìn thấy, chỉ thấy Lăng Tiêu Vũ nói mấy câu, để những nhân vật giang hồ giống như tới phúng viếng này tiến vào rồi liền đi tới.
"Tô đại ca, thật xin lỗi, hôm nay thật sự chiếu cố không được đầy đủ, cũng phải để tang, không thể bồi ngươi nhiều. Hôm nay chỉ có thể để ngươi ở cùng tân khách đến phúng viếng ở phía sau."
Lăng Tiêu Vũ áy náy nói với Tô Bằng.
"Ta hiểu. Khách khí với ta làm gì."
Tô Bằng gật đầu nói.
"Tiêu Vũ, ngươi cùng người kia nói gì vậy? Còn không tiếp đón tân khách?"
Vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, tựa hồ mang theo chút không vui.
Tô Bằng nhìn lại. Chỉ thấy đúng là Mạc Tông Đường - thiếu chủ quận Giang Ninh trước đây đã gặp qua, vẻ mặt hắn không vui nhìn về phía này.
"Xin lỗi Tô đại ca, ta đi trước."
Lăng Tiêu Vũ áy náy nhìn thoáng qua Tô Bằng. Tô Bằng gật đầu, nàng liền rời đi trước, trở lại trong phủ thành chủ.
Còn Mạc Tông Đường cũng nhìn thấy Tô Bằng. Chỉ thấy hắn sắc mặt không sợ hãi đi đến.
"Lại là ngươi! kẻ nhiều chuyện!"
Mạc Tông Đường bước đến, hắn cao hơn Tô Bằng một chút. Ánh mắt hắn mang theo tia coi thường nhìn Tô Bằng nói"
"Đừng tưởng hưởng được chút ánh sáng từ Tiêu Vũ mà cậy thế, tuy rằng phụ thân đại nhân cũng đã biết, nhưng đối với ngươi ác cảm vẫn hơn thiện cảm, nếu ngươi có si tâm vọng tưởng gì, đối với ngươi chẳng có kết cục tốt đâu, đến lúc đó đừng nói là không nhắc nhở ngươi."
"Mạc thiếu chủ nghĩ nhiều rồi. Tô mỗ mặc dù phúc duyên nông cạn, không có ơn phước tổ tiên, nhưng đường đường chính chính, cũng là bằng bản lĩnh mà kiếm cơm.
Tô Bằng nở một nụ cười mà vừa nhìn là đã biết giả tạo, nói với Mạc Tông Đường.
Mạc Tông Đường thấy nụ cười này của Tô Bằng, lại nghe câu "ơn phước tổ tiên", mặt hắn không khỏi không khỏi nhăn lại. Tô Bằng đây rõ ràng đang nói hắn là con quý vì cha, kiểu cười kia nhìn sao cũng thấy sặc mùi giễu cợt.
"Hừ, không biết thân phận, ngươi cứ kiêu ngạo nhất thời đi, để xem sau này ngươi làm sao thu tràng."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Mạc thiếu chủ không khỏi cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, cũng không có tại chỗ phát tác.
Tô Bằng nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng có thể đoán ra, mình là ở chỗ cha hắn kiếm cơm, còn hắn tất nhiên sẽ thừa kế sản nghiệp của thành chủ, bản thân mình lại đắc tội với hắn, quả thật là tự hủy tiền đồ, là chuyện vô cùng thiển cận, khó trách hắn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Có điều Tô Bằng cũng không quá để ý, dù sao nếu rời khỏi quận Giang Ninh, cọ xát nhỏ này cũng có thể hiểu là trẻ tuổi khí thịnh, càng khiến bản thân Mạc Tông Đường khinh bỉ, tương lai hẳn trả thù, đến lúc đó, Tô Bằng đã sớm biến mất rồi.
Đưa mắt nhìn Mạc Tông Đường rời đi, bản thân Tô Bằng đi đến chỗ một đám người giang hồ, tìm chỗ đứng, chuẩn bị đại tế.
...
Bên trong thế giới tử vong luân hồi, phong trào luyện võ cực thịnh, ngược lại những thứ lễ nghi phiền phức tương ứng khác thì rất ít, lễ truy điệu tuy rằng trang nghiêm túc mục nhưng quá trình cũng không rườm rà, chỉ là xuất quan, đưa lên xe chở linh cửu, ra khỏi thành, pháp đàn ở ngoài thành có vài cái, tân khách phúng viếng, sau đó lại tiễn đưa linh cữu đến phần mộ mà thôi, về phần hạ táng thì phải sau cúng bái hành lễ vài ngày.
Mặc dù không coi là rườm rà nhưng cũng là cả một quá trình, đã đến giữa trưa, cho dù là người đưa linh cữu đi hay là tân khách đều có chút đói bụng.
Cũng may chỗ dừng chân là biệt viện sơn trang khác của thành chủ, đã có người chuẩn bị yến tiệc.
Cha của thành chủ đã quá bảy mươi tuổi, dựa theo phong tục quanh đây là làm hỉ tang, phải mở tiệc chiêu đãi tân khách, hơn nữa lần này người đến rất nhiều, cũng đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, cũng không thể bỏ đói người ta, theo thường lệ vẫn là chiêu đãi một chút.
Chẳng qua là mức độ chiêu đãi lại bất đồng, bên ngoài sắp đặt hơn mười mấy bàn tiệc lộ thiên, mà trong đại sảnh biệt viện thành chủ còn có một bàn tiệc, đặc biệt chiêu đãi nhân vật có thân phận, danh vọng, địa vị nhất định.
Bản thân Tô Bằng đúng là không hề không có tư cách vào bàn tiệc kia, đang lúc định ở bên ngoài lẫn vào đám đông thì có một tên thân cận của thành chủ đi ra hỏi:
"Ai là Tô Bằng? Thành chủ đại nhân có lệnh, truyền Tô Bằng vào trong!"
"Rốt cuộc đã tới sao?"
Trong lòng Tô Bằng khẽ động, đứng dậy nói:
"Là ta."
"Ngươi đi theo ta"
Kẻ thân cận kia nhìn Tô Bằng, nói.
Tô Bằng đi theo kẻ kia vào bên trong, chỉ thấy trong bàn tiệc có chừng ba mươi người, phân hai bên trái phải mà ngồi, trước mặt mỗi người đều có một bàn tiệc nhỏ, ngồi trên là một trong có diện mục uy nghiêm, lúc thấy Tô Bằng tiến vào, ánh mắt mọi người ở đó đồng loạt rơi ở trên người Tô Bằng.
"Chính là hắn, người này chính là kẻ ta nói đến! Người này chính là kẻ ở hồ Phàn Dương cưỡng gian rồi giết chết tiểu thư nhà phú gia rồi giá họa cho ta!"
Nhìn thấy Tô Bằng tiến vào, một kẻ ngồi ở dãy trái bữa tiệc mà Tô Bằng nhìn có phần hơi quen đứng lên, chỉ vào Tô Bằng nói.
Người này chính là kẻ từng có duyên đồng hành với Tô Bằng, Hoắc thiếu hiệp Hoắc Tư Kiệt của phái Hằng Sơn...