Nghe xong lời của Lý Mục, Tô Bằng suy tư một chút.
Bây giờ là đang ở nước ngoài, Tô Bằng thật ra là không muốn dính phải chuyện gì cả nhưng bây giờ cũng không tiện cự tuyệt lắm.
Đồng thời, Tô Bằng cũng muốn nhìn một chút, phương thức làm việc của Lý Mục này, xem hắn xử lý chuyện này như thế nào, dùng chuyện này phán đoán thực lực Lý Mục này một chút.
Cân nhắc một chút, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Cũng tốt."
“Sẽ không để cho người huynh đệ làm không công đâu, cái đồng hồ này ngươi cứ cầm lấy trước đi."
Lý Mục nói xong giơ cánh tay lên, định tháo cái đồng hồ hiệu Patek Philippe trên tay xuống.
Tô Bằng lắc đầu, duỗi tay đè chặt lại tay của hắn, nói:
"Đi xa đều có chút khó khăn, không cần phải khách khí, tìm được đồ đạc của các ngươi rồi lại nói sau."
“Như vậy cũng được, nếu Tề huynh đệ cũng đến châu Úc, ta xem có thể thông qua người bạn ở châu Úc của ta giúp ngươi giải quyết một vài vấn đề hay không, bằng hữu của ta ở châu Úc cũng coi như có thế lực cố định, đến đó nhất định sẽ hậu tạ cho huynh đệ."
Lý Mục thấy Tô Bằng từ chối, cũng không còn quá mức khách khí, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe hắn nói chuyện, cũng không phải giống như là ra vẻ hào sảng mà là tựa hồ đối với chính mình cực kỳ có tự tin, nghe hắn nói như vậy, Tô Bằng gật gật đầu, nói:
“Nếu như đến được châu Úc vậy làm phiền bạn của Lý đại ca chiếu cố một chút."
“Ừm, được rồi, chúng ta trước tiên đi tìm tên trùm ở đây, hỏi chuyện hắn một chút, đây là cách dễ tìm người nhất."
Lý Mục nói với Tô Bằng.
Tô Bằng đi theo những người này đến chỗ bọn trùm sò ở bên, đó là một phân xưởng hơi nhỏ một chút, bên trong dọn dẹp so với chỗ ở của bọn người Tô Bằng sạch sẽ hơn một chút, têm trùm kia đang cùng với những người Thái Lan đó uống rượu, trên mặt đất cũng không thiếu mấy thứ đồ ăn...
Thấy bọn người Lý Mục và Tô Bằng tiến đến, tên trùm kia không khỏi sắc mặt có chút không vui, đứng lên nói:
“Không phải là đã nói cho các ngươi biết, muốn đi đâu thì đi, không cần phải làm chậm trễ chuyến hai ngày sau là được. Tại sao lại tới rồi?"
Nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng đứng sau lưng Lý Mục đem chuyện kia kể lại một lần cho tên trùm nghe, sau đó hỏi hắn:
"Vị lão Đại này, ngươi có thế lực ở Thái Lan, nếu đã đem chúng ta đến nơi đây thì hẳn là cũng biết người nào chịu trách nhiệm ở khu này chứ? Có thể giới thiệu cho chúng ta một chút người phụ trách ở đây là ai hay không? Đồ chúng ta bị cướp đó rất quan trọng, nhất định phải tìm trở về."
“Các ngươi muốn tìm người đứng đầu ở nơi này?"
Nghe xong lời của người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng, lông mày của tên trùm này nhăn thật chặt, nói:
“Nói cho các ngươi biết cũng không sao, thế giới ngầm ở khu vực này đều là nghe lệnh của một người tên là Tang Khôn, có điều người kia bình thường chỉ ở trong quán bar của mình, các ngươi không thấy được đâu... Hơn nữa bọn họ cùng chúng ta là nước giếng không phạm nước sông, lúc này là vấn đề của các ngươi, chúng ta chắc chắn sẽ không ra mặt."
“Biết tìm ai là tốt rồi, người của ta sẽ tự mình đi làm chuyện này, lão Đại ngươi nói cho chúng ta biết làm sao tìm được Tang Khôn là được rồi."
Lý Mục nghe xong, nói với tên đó.
“Các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại cho kỹ, Tang Khôn kia cho dùng là chúng ta cũng không dám động vào, chứ đừng nói gì đến mấy người đang chạy trốn như các ngươi. Hơn nữa các ngươi nếu có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không phụ trách đâu, nếu đuổi không kịp được chuyến bay hai ngày sau thì ta cũng sẽ không chờ các ngươi."
Tên trùm nói, có điều vẫn đưa ra một địa chỉ.
“Được, cám ơn. Chúng ta làm xong chuyện này sẽ trở về lại."
Lý Mục nói, nói xong hắn gọi các huynh đệ của mình cùng với Tô Bằng đi khỏi nhà xưởng.
Địa chỉ mà tên trùm đưa cho là gần một ngã tư đường, bọn người Tô Bằng đi một đoạn đường, thấy ở khu sinh hoạt có người chạy xe ôm, liền kêu bảy tám chiếc xe máy, Tô Bằng bảo bọn họ chạy tới địa chỉ mà tên trùm đã đưa.
Xe máy chạy khoảng mười ba mười bốn phút đã tới nơi, nơi này tương đối gần nội thành, hoàn cảnh chung quanh cũng nhiều ít có chút cảm giác đô thị, không giống như chỗ mang mùi nông thôn mà bọn người Tô Bằng đang ở lại kia.
Trên đường phố có không ít người đi đường, trong đó không ít là du khách ngoại quốc, người địa phương cũng không thiếu.
Mà còn bọn người Tô Bằng đi vào một quán bar, bảng hiệu cũng không lớn, chỉ là một cái bảng hiệu nhiều màu ở trong ngõ tối, nhưng mà người nơi này ra vào lại không ít.
“Chính là chỗ này, quán bar Phật Đài."
Đến nơi, Tô Bằng nhìn cái hình Phật đà đang ngồi được tạo thành từ đèn nê ông chớp lóe chớp lóe ở trước quán bar kia, nói với Lý Mục.
“Đi thôi, vào xem."
Lý Mục nói, nói xong cùng với mọi người đi xuống xe máy, cùng nhau đi vào bên trong.
Ở cửa quán bar có mấy người bảo vệ, nhưng khi nhìn bọn người Lý Mục ăn mặc đều không phải tầm thường, cả đám lại rất vạm vỡ, lại thêm Lý Mục còn ném cho bọn hắn một đống nhân dân tệ, liền không có tiến lên ngăn cản lại, để cho bọn người Tô Bằng đi vào trong quán rượu.
Quán bar này, tầng thứ nhất là mở ở dưới mặt đất, bọn người Tô Bằng theo bậc thang đi xuống phía dưới vào bên trong quán rượu, lại phát hiện người trong quán bar không phải đang nhảy nhót, cũng không phải đang nghe nhạc, mà là không ngừng gào thét, lấy sàn nhảy ở chính giữa tạo thành một vòng tròn.
Người ở bên trong không ngừng gào thét, cả đám người dường như đang vô cùng hưng phấn.
Bọn người Tô Bằng không nhìn thấy bên trong, tuy nhiên có người thấy được bọn họ, một người Thái Lan đội mũ lưỡi trai, chỗ hông đeo một túi tiền đi tới, trong tay cầm tờ giấy màu trắng, nói với bọn người Tô Bằng:
"A vưu phan nô? A vưu phan nô?"
“Hắn nói cái gì vậy?"
Lý Mục nhìn về phía người này hỏi.
“Hỏi chúng ta có đánh cược không."
Tô Bằng nói, sau đó nhìn đám người đang vậy thành một vòng tròn, nói:
“Có thể là thi đấu ngầm cái gì đó, không ít quán bar ở Thái Lan có loại tiết mục này."
Nói xong, Tô Bằng tiếp tục hỏi mấy câu với người này.
Người bán phiếu cược nghe xong lời của Tô Bằng, không ngừng lắc đầu, sau đó ngón tay chỉ vào tầng hai trên đầu, trong miệng không ngừng nói gì đó.
Tô Bằng nghe xong, lắc đầu, sau đó buông hắn ra, quay đầu lại nói với Lý Mục:
“Nơi này xác thực là quán bar của Tang Khôn, có điều người này không biết Tang Khôn có ở đây hay không, hơn nữa còn nói Tang Khôn sẽ không gặp chúng ta, hắn nói nếu Tang Khôn có ở đây thì sẽ ngồi trên lầu hai xem người phía dưới đánh quyền, nhưng muốn gặp hắn, chỉ có người thắng cuộc thi đấu đêm nay mới có thể nhìn thấy hắn mà thôi."
"****, làm cao như vậy sao?"
Có mấy tên tiểu tử sau lưng Lý Mục, hình như nổi giận đùng đùng, nghe thấy những lời này trong miệng không khỏi hùng hùng hổ hổ nói.
Lý Mục nhíu mày, suy nghĩ gì đó, Tô Bằng thì lại phóng tầm mắt, nhìn tên bán phiếu cược kia đang vừa quay đầu lại, vừa đi về phía cổng quán bar, đi đến bên mấy người xem ra giống như là bảo vệ.
“Chú ý một chút, người đến bên kia hẳn là thủ hạ của Tang Khôn."
Tô Bằng chỉ vào bên kia, nói với Lý Mục.
Chỉ thấy, bốn năm gã đàn ông mặc áo đen đi theo sự chỉ dẫn của tên bán phiếu cược kia mà đi tới đây.
Người đi tới trước, mở miệng nói một chuỗi tiếng Thái, Tô Bằng nghe xong, cũng nói với hắn một tràng lại.
Người này nhìn thoáng qua bọn người Tô Bằng, theo trên người lấy ra bộ đàm, giống như đang trò chuyện với người nào đó.
Tô Bằng thừa dịp lúc này, nói với Lý Mục:
“Ta nói với bọn họ chúng ta có việc làm ăn cần tìm Tang Khôn. Đối phương nói Tang Khôn có ở đây nhưng chưa chắc sẽ gặp chúng ta, đang trò chuyện với bảo vệ của Tang Khôn trên lầu."
Lý Mục gật gật đầu, vào lúc này, chợt nghe đám người trong cái vòng tròn ở sàn nhảy có người lớn tiếng quát lên.
Ánh mắt của bọn người Tô Bằng nhìn sang, chỉ thấy một gã đàn ông vác một người lên, giờ phút này miệng đang hộc máu lại còn bị người ta quăng lên hai ba thước cao. Sau đó những người khách trong quán cũng đều né tránh ra, người đàn ông đó bị quăng ngã trên mặt đất, trong miệng lập tức hộc máu. Mà còn những khách vây xem kia cũng tránh ra thành một lối đi.
Sau đó, bọn người Tô Bằng thấy một người da trắng đầu trọc cao gần hai thước cởi áo trên người xuống. Từ bên trong đi ra, những người khách kia cũng đều đang vây xem tên da trắng này, chỉ thấy hắn vọt tới trước mặt gã đàn ông Thái Lan đang ngã trên mặt đất. Cũng không để ý người này đang hộc máu, hung hăng giẫm đạp hai cái!
"Bịch!"
"Bịch!"
Lực đạo của hai cước này không nhỏ, bọn người Tô Bằng đứng cách người này cũng phải bốn năm mét mà cũng cảm giác được nền đất xi măng như đang đung đưa, mà còn quyền thủ người Thái Lan trên mặt đất kia không ngừng giãy dụa, bị giẫm hai cái này liền lập tức bất tỉnh, trên mặt đều là máu, không biết chết sống ra sao.
"Tích Mã!"
"Tích Mã!"
Khách trong quán rượu thấy tình hình này, nhất thời không ngừng có người lớn tiếng hô lên.
Mà còn trong quán rượu, đi ra hai tên bảo an, đem quyền thủe Thái Lan ở trên mặt đất không biết sống chết kia kéo xềnh xệch ra ngoài.
“Người nọ hình như đã chết... Phun ra nhiều máu như vậy, còn bị giẫm mấy cước, nhất định là nội tạng vỡ nát rồi."
Nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng kia, nâng mắt kiếng, trong miệng nói.
Mà lúc này, bảo an quán bar nói chuyện với bọn người Tô Bằng kia cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện với người trên lầu, sau đó xoay đầu lại nói với Tô Bằng một câu.
“Hắn nói cái gì?"
Lý Mục hỏi Tô Bằng, Tô Bằng chỉ chỉ cái sàn nhảy kia, nói:
“Hắn nói đại nhân Tang Khôn không biết mấy người các ngươi, cũng không có ý định làm ăn với chúng ta, nhưng đại nhân hắn thích đánh quyền, nếu chúng ta có thể đánh thắng quyền thủ da trắng kia thì sẽ cho hai người trong chúng ta đi lên nói chuyện với hắn một chút."
“Thật sao? Xác định là cái điều kiện này?"
Lý Mục nghe xong, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, nhìn trên lầu, hỏi Tô Bằng.
“Tô Bằng lại nói vài câu với tên bảo an kia, sau đó gật đầu, nói với Lý Mục:
“Xác nhận."
“Lý ca, để ta tới đi, cũng rất lâu không có động thủ."
Nghe thấy những lời này, nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng vẫn luôn đứng sau lưng Lý Mục kia, nới lỏng cổ áo sơmi, nói với Lý Mục.
“Được, cẩn thận một chút."
Lý Mục nói với hắn, nam nhân kia khẽ gật đầu, tháo mắt kính xuống, lại cởi áo khoác ra, giao cho một thanh niên phía sau, còn mình đi đến sàn nhảy, chỉ chỉ người da trắng cao lớn kia, nói:
"You! Fight with me!”(Mày! Đánh với tau!)
"Yellown monkey!”(Khỉ lông vàng!)
Tên da trắng kia nhìn dáng người gầy còm của nam nhân này, lập tức phát ra một tiếng cười giễu cợt, nói với nam nhân kia.
Nam nhân này không nói gì, chỉ dựng thẳng ngón giữa lên, chỉ chỉ vào tên da trắng.
"**** you!"
Quyền thủ da trắng này nhất thời bị chọc giận, rống lên, mà còn trong đám người có một người có vẻ như là trọng tài đi ra khỏi, đứng giữa hai người, dùng tiếng Thái đang nói gì đó.
Tô Bằng nhìn người nam nhân này, nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng, để tóc hai mái, đầu tóc không ngắn thoạt nhìn nhã nhặn tư tư văn văn, thân thể cũng gầy còm, Lý Mục không ngờ lại yên tâm để hắn xuất chiến, có thể thấy được người này tất có chỗ hơn người.
Chỉ thấy, nam nhân gầy còm này bỗng nhiên giơ lên một chân, hai bàn tay nắm lại vươn ra hai ngón trỏ.
“Đường Lang quyền?"
Tô Bằng nhìn thấy vậy mắt sáng rực lên.
"You will dead!”(Mày sẽ chết!)
Vào lúc này, quyền thủ da trắng kia cũng đã bắt đầu rống lên, hắn sải bước nhanh xông về phía người nam nhân này!