Dù nói thế nào, công ty Lôi Đốn cũng là một công ty súng ống, bản thân thân là đổng sự công ty, chưa hẳn sẽ không có chút nguy hiểm nào.
Nếu như là cổ đông nhỏ, thì không cần lo lắng những điểm này, nhưng mà, thân là cổ đông lớn, như vậy không thể tránh khỏi gặp phải đối thủ cạnh tranh tồn tại, cho dù đối phương không phải là muốn tiến hành uy hiếp vũ lực với chính mình, nhưng mà đối phương cho dù vì để dò la tin tức công ty, gài vài thiết bị nghe trộm, theo dõi bên người mình, đây cũng là điều có thể.
Tô Bằng không ít thứ đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó bị dò la ra được bí mật nào đó, vậy thì chẳng hay ho gì rồi.
Mặc dù hệ thống an toàn biệt thự Tô Bằng đã từng được cài đặt lại không tồi, nhưng dù sao chỉ là một hệ thống, vây bắt vài tên trộm vặt cũng không vấn đề gì, nhưng mà chưa hẳn có thể ngăn cản nhân viên chuyên nghiệp của đối phương.
Cái này cần phải bảo vệ, vệ sĩ, nhân viên bảo an chuyên nghiệp, tất cả đều cần thiết.
Nhưng nếu như vậy thì, biệt thự của mình, có vẻ như không gian hơi chút nhỏ hẹp, dường như không thể phát huy được.
Tô Bằng càng nghĩ, cảm giác bản thân dường như nên đổi một nơi ở khác, ít nhất là có thể chứa được một vài nhân viên bảo an.
Lần trước hắn đến trong nhà của Tát Lâm, ngược lại cảm thấy nhà của hắn xem ra không tồi, bên trong thiết bị đầy đủ hoàn chỉnh, cơ bản chính là một trang viên nhỏ, muốn làm gì cũng thuận tiện.
Hơn nữa, không gian lớn như vậy, tuyển thêm một vài người giúp việc hoặc là nhân viên bảo an, cũng có thể phát huy được, nhà của Tát Lâm lớn như vậy, chắc chắn cũng không phải chỉ có hai vợ chồng bọn họ sinh sống.
Chỉ là khu nhà cấp cao của đối phương, giá cả dường như cũng không rẻ, nghe Kha Nhĩ Khắc nói, khu nhà cấp cao của đối phương, có thể là đầu tư chín mươi triệu đô la Úc để mua, nếu như Tô Bằng trút hết tiền vào Lôi Đốn, tiền trên tay có thể cũng có chút không đủ.
“Có phải là nên tìm nhị thế tổ Phong Thiếu Vũ kia không, đổi thêm một chút hoàng kim nữa?”
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, lâu như vậy, Phong Thiếu Vũ kia cũng không có phản ứng cụ thể, Tô Bằng đoán chừng chuyện này chắc hẳn nhanh chóng xẹp xuống thôi, còn mình cũng sẽ không đổi quá nhiều, mấy ngàn lượng hoàng kim là nhiều nhất, đối phương có lẽ không đến mức nghi ngờ trên mười vạn lượng hoàng kim thất lạc kia, lại nói, cho dù nghi ngờ, thì đối phương có thể có bằng chứng gì cơ chứ.
“Xem thử tình huống, cho dù là không đổi từ chỗ của Phong Thiếu Vũ, cũng có thể trực tiếp đi đến trang internet tửu quán luân hồi kia đổi, chỉ là tỉ suất thấp hơn một chút.”
Trong lòng Tô Bằng, thầm suy nghĩ.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng thở dài, bơm tiền vào công ty Lôi Đốn, chắc chắn sẽ khiến cho mục tiêu bản thân trở nên rõ ràng hơn nhiều, nhất định sẽ có người đến điều tra mình.
Người khác không nói, Cổ Tư Đinh kia, còn có Cổ Khắc Sử Đông kia, dường như đều sẽ điều tra thân phận bối cảnh mình.
Tô Bằng ngẫm lại manh mối thân phận của mình một chút. Cảm thấy sơ hở không lớn, nhiều nhất, đối phương chỉ thể điều tra ra được gia tộc của mình trong nước, như vậy tài sản của mình đã có thể giải thích, đối phương nhiều nhất nghi ngờ gia tộc nổi tiếng của Trung Quốc di dời tài sản, chứ không thể điều tra ra được gì thêm.
Đây cũng là chuyện không có cách gì. Mặc dù mục tiêu bản thân lớn dần, nhưng mà bơm tiền vào công ty Lôi Đốn, là điều cần phải làm.
Bởi vì, ở trong lòng Tô Bằng, dần dần có một kế hoạch.
Kế hoạch này, trên thực tế trong lòng Tô Bằng sớm đã có nhận định ban đầu, nhưng mà lúc chân chính rõ ràng, là khi ở trong buổi tiệc từ thiện của Tát Lâm, nhìn thấy Lục Nhĩ Khắc Văn thủ tướng nước Úc được khen có tương lai kia.
Vốn dĩ, Tô Bằng có một chấp niệm, hắn cho rằng, chuyện của gia tộc mình, không phải là người lãnh đạo đứng đầu Trung Quốc, nam nhân được gọi là Bán Vũ chân nhân kia làm.
Bởi vì, với thân phận của nam nhân kia, nếu như quả thật làm cái gì, hoàn toàn không cần tránh né như vậy, trực tiếp quang minh chính đại mà làm là được rồi.
Đối phương đã trèo lên vị trí kia rồi, đã không phải dùng tiền bạc là có thể đánh đổ được, nếu như độc thủ sau màn là hắn, hoàn toàn không nhìn ra đối với hắn có lợi gì, với mức độ suy nghĩ của hắn, giữ lấy bí mật này làm sở hữu quốc gia, ngược lại có khả năng rất lớn, nhưng vì mưu lợi cá nhân, ngẫm lại thì không có khả năng lắm.
Nếu đối thủ thật sự là hắn, như vậy Tô gia, sớm đã bị nhổ cỏ tận gốc, chứ không như bây giờ, cầm cự nửa vời như vậy.
Suy nghĩ đến điểm này, Tô Bằng dần dần loại trừ vị lãnh đạo đứng đầu Trung Quốc, Bán Vũ chân nhân này.
Kẻ địch cụ thể là ai, Tô Bằng trước đó, cũng có suy luận.
Nhưng mà, chỉ dựa vào tin tức mình có được ở nước ngoài, vẫn không đủ để suy đoán được tiếp.
Cho nên, Tô Bằng nghĩ ra một biện pháp, có thể để cho chuyện này lại có cơ hội xoay chuyển...
Chính là, đem chân tướng mọi chuyện, báo cho Bán Vũ chân nhân, vị lãnh đạo đứng đầu Trung Quốc kia, sau đó để hắn sắp xếp, điều khiển mọi chuyện, đem chuyện này đưa ra ngoài ánh sáng, giao cho quốc gia xử lý!
Ý nghĩ này, là cách nghĩ sau khi Tô Bằng suy tính kỹ càng, hắn cảm thấy, ông nội mình sở dĩ bây giờ vẫn chưa chết, là vì tất cả nhân vật cấp cao của đất nước, đều có hồ sơ điều trị đầy đủ, ông nội mình thân thể gần đây khỏe mạnh, không hề có bất cứ bệnh tật gì, trên hồ sơ cũng không có ghi chép bệnh tật nào, nếu đột nhiên qua đời, đối với những nhân vật cao cấp nhạy cảm khác, nhất định sẽ nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì đó.