Mục lục
[Dịch]Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô tiên sinh nói xong, ba bốn người kể cả bản thân hắn vọt tới chỗ ba hắc y nhân phía sau.

'đại ca' hắc y nhân kia thấy thế, chân mày nhất thời chau lại, nhưng cũng không phải hết sức bối rối, đột nhiên hắn dùng tay vạch y phục trước ngực chính mình, lộ ra hình xăm con hổ đỏ như máu trước ngực hắn.

Bi Tô Thanh Phong mặc dù có thể làm phân tán nội lực người hít phải, nhưng lại không ảnh hưởng linh lực thi triển những thủ đoạn này, lập tức một con hổ đỏ như máu gầm hét, từ ngực hắc y nhân bay ra.

" Cái gì vậy?"

Bọn người Ngô tiên sinh chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ hình xăm trên ngực hắc y nhân bay ra nhưng không biết vật đó là gì, bọn họ cũng không nhìn thấy chân thân của hung linh con hổ màu đỏ như máu kia, chỉ có thể thấy một đạo hồng ảnh lờ mờ lay động trong không gian.

Hư ảnh màu đỏ nhạt kia bay chung quanh thân thể bọn họ, xuyên qua thân thể bọn họ, lập tức mấy người này cảm giác thân thể cứng ngắc chết lặng, ngay cả nội lực cũng không dễ dùng.

Những người này nhất thời kinh hãi, lập tức vận chuyển công lực toàn thân, chống cự loại âm lãnh dị thường này.

Nhưng mà hắc y nhân cũng không cho bọn họ cơ hội, đồng thi phía sau buông tha cho những người kia đang vây công hắn, bảo vệ hai mắt chạy tới.

Đồng thi vọt tới gần mấy người trước mặt 'đại ca' hắc y nhân, triển khai toàn bộ hỏa lực, hướng những kẻ này vung quyền tới.

Những kẻ này vừa mới bị hung linh hổ xâm nhập, thân thể còn chưa linh hoạt lại , vừa mới toàn lực vận chuyển nội công được một chút nhưng vẫn không linh hoạt, lúc này bị đồng thi xông lên, không thể thi triển thân pháp ảo diệu chỉ có thể cứng đối cứng.

"Phanh!"

Quyền đầu tiên hướng đến là chỗ Ngô tiên sinh, hắn là thủ lĩnh đám người này, đương nhiên đồng thi đầu tiên phải nhắm đến hắn.

Chỉ là Ngô tiên sinh này phản ứng không chậm, tuy rằng thân thể còn có chút cứng nhắc nhưng vẫn đưa lên hai quyền chắn trước người mình, hơn nữa nội lực liền dồn cả vào hai cánh tay.

Một quyền này của đồng thi nện vào người hắn, khiến song chưởng của hắn gấp khúc quỷ dị, xương gãy nát, nhưng thương tổn được giảm rất nhiều, tuy rằng tuy rằng bị nện bay ra ngoài nhưng trừ hai tay gãy xương, các thương tổn khác đều không nặng.

Nhưng người phía sau hắn lại không may mắn như thế.

Sau khi đồng thi chưởng bay Ngô tiên sinh lại sải bước phóng tới, một quyền hướng về Uy Diêu phía sau.

Bởi vì công pháp tu luyện của Uy Diêu hồi phục so với Ngô tiên sinh khá hơn một chút, vừa định thi triển thân pháp, đột nhiên thân ảnh màu đỏ nhạt trong không trung kia bay trở về, dừng ở trên đầu của hắn.

"Ông!"

Đầu Uy Diêu đột nhiên nổ tung, cả người như bị quỷ nhập, máu từ trên đầu dường như chảy cả ra, trên mặt không chút sinh khí.

Hắn ngước mắt nhìn quyền của đồng thi trước mắt càng biến càng lớn nhưng không có cách nào tránh né.

"Oành" một tiếng, một quyền này trực tiếp đập vào đầu hắn.

Bị đồng thi trực tiếp khống chế, chỉ thấy đầu của Uy Diêu như một quả dưa hấu bị đập nát, óc cùng xương sọ trộn lẫn vào nhau, văng ra thật xa, văng thẳng đến gần chỗ mẹ con Hắc Diện Môn Thần đang ngồi bệt mặt đất.

Trực tiếp mất mạng!

Còn lại hai người kia, một là nữ nhân tầm ba mươi tuổi kia, một nữa là một tay kiếm thủ, thân thể vốn đã khôi phục một chút, đang muốn né tránh thì bóng dáng màu đỏ nhạt kia lại bỗng nhiên xuyên qua hai ngừoi, lập tức thân thể hai người cứng ngắc, không cách nào cử động được.

Còn đồng thi chính lúc này liền mỗi tay bắt lấy một người, hung hăng phang đầu cả hai người vào nhau, chỉ nghe ầm một tiếng, óc hai người kia cũng bị văng cả ra ngoài.

Hai người mất mạng!

Bọn người Thiên Song hội ở sâu nhìn đến đây, da đầu nhất thời tê dại, cơ hồ là trong nháy mắt đồng thi đã một mình giết chết ba kẻ, đả thương một kẻ khác.

"Giết rất tốt! Giết rất hay!"

Phương Kinh Minh ở trong đám người bị hại thấy hắc y nhân phe mình bỗng nhiên đại phát thần uy, tuy rằng kẻ kia không giống người nhưng vẫn kích động dị thường, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Mà Tần bà bà Tần bà bà cùng Hắc Diện Môn Thần lại hết sức không may, đồng thi kia một quyền đánh nát đầu của Uy Diêu, óc cùng xương cốt bay ra, hai người không cách nào tránh né được, bị giội cho một thân. Trong miệng Hắc Diện Môn Thần tựa hồ còn ăn phải cái gì, vẫn cảm giác được thứ gì mằn mặ trơn tuột, thật rất kinh tởm.

"Hắc y nhân lộ ngực ở kia chính là kẻ điều khiển thi khôi! Giết hắn rồi, quái vật kia cũng sẽ không làm gì được nữa!"

Bị nện bay đi một quãng ngắn, hai tay cũng đã gãy, Ngô tiên sinh thấy người bên mình ngẩn người, không khỏi cảm thấy sốt ruột, la lớn.

"Mau giết gã hắc y nhân đằng kia trước khi con quái vật kia kịp động thử... Bằng không, tất cả chúng ta đều chôn thây tại đây!"

Phía sau, võ lâm phán quan Công Bá Bắc kịp phản ứng đầu tiên, la lớn.

Nghe được lời này của hắn, đám người Thiên Song hội đang ở trạng thái chết lặng mới kịp phản ứng, kêu to, hướng 'đại ca' hắc y nhân đánh tới.

Ngược lại, kẻ quát lên là Công Bá Bắc kia, còn có Liễu Không hai người hơi lui về phía sau lui về phía sau hai bước, cũng không xông lên.

Tuy rằng ba người chết, một người trọng thương, lại có hai kẻ lùi về phía sau trốn, nhưng mà người Thiên Song hội xông lên còn có bốn người, bốn người này cũng đã có kinh nghiệm, phân tán ra mà lao đến, cho dù là hung linh con hổ kia cùng đồng thi cường thịnh ngăn cản cũng sẽ có ít nhất một người đến giết chết 'đại ca' hắc y nhân.

'Đại ca' hắc y nhân thấy tình huống này, chân mày càng thêm nhíu lại.

"Chịu chết đi!"

Đã có người của Thiên Song hội đến được gần chỗ 'đại ca' hắc y nhân, mắt thấy chuẩn bị đánh tới.

"Muốn ta chết? Không dễ vậy đâu!"

Trong tình thế nguy cấp như vậy, 'đại ca' hắc y nhân khẽ cắn môi, rốt cuộc quyết định sử dụng át chủ bài bản thân mình vẫn một mực cất giấu!

Hắn từ trong ngực rút ra một vật giống chiếu thư màu đen.

Vật kia có chút giống như là chiếu chỉ của Hoàng đế, nhưng lại nhỏ hơn nhiều, hơn nữa toàn thân màu đen, thoạt nhìn liền biết không phải là thứ tốt lành gì.

"Ra đi!"

Hắc y nhân giơ thứ như chiếu thư màu đen lên đỉnh đầu, miệng niệm gì đó, tựa hồ đang dùng chú ngữ.

Lúc bốn người vọt đến gần 'Đại ca' hắc y nhân kia, đột nhiên một bóng đen lấy đại ca kia làm trung tâm, đột nhiên bao trùm.

Bóng đen kia, cũng không phải màu đen trong động mỏ, mà là một loại bóng đen phảng phất mang theo sinh mệnh quái dị trầm mặc, đen kịt không thấy chút ánh sáng nào, ngay cả cây đuốc trên mặt đất, bị bóng đen này bao phủ, không ngờ cũng không cách nào chiếu ra chút ánh sáng.

Bốn người kia, sau khi bị bóng đen này bao phủ, lập tức kinh hãi, trong bóng đen này, quả thực trời đất điên đảo, không phân biệt tám phương, toàn bộ thế giới đều như một mảnh hỗn độn, mặc dù cách 'Đại ca' hắc y nhân kia không xa lắm, nhưng cũng không tìm ra vị trí của hắn.

Nhưng mà, bọn họ không tìm ra 'Đại ca', cũng không có nghĩa là 'Đại ca' không tìm thấy bọn họ.

Một luồng u ảnh màu đỏ nhạt, trong bóng đen ngược lại rõ ràng hơn một chút, mang theo bộ dáng con hổ, không ngừng xuyên qua.

Sau đó, chính là thanh âm Đồng Thi hành động, cùng quyền phong gào thét, cùng với tiếng kêu thảm thiết.

Bóng đen này, kéo dài bảy tám tích tắc, sau đó dần dần tản đi.

Ánh sáng của cây đuốc, lúc này lại chiếu ra, chỉ thấy trên mặt đất, đã có thêm bốn tử thi, trên người bốn tử thi này, đều có một quyền ấn lõm xuống.

Mà Liễu Không đứng ở phía sau, còn cả phán quan võ lâm Công Bá Bắc, lúc này nhìn thấy, vẻ kinh hãi đã hiện trên mặt, hai người đồng thời hú lên quái dị, cũng không để ý Ngô tiên sinh trọng thương này, thi triển khinh công, liền chạy về phía thông đạo quặng mỏ.

"Ha ha! Ha ha ha ha! Chết hay lắm! Chết hay lắm! Đồ rùa đen Thiên Song Hội, lúc này đều chết hết đi? Ha ha ha ha!"

Thấy tình huống này, chu nho Phương Kinh Minh trong động, lập tức cười điên ha ha ha một trận, tựa hồ phát tiết, đang may mắn mình lại nhặt về một mạng.

"Cười cái con mẹ ngươi! Đồ lâm trận bỏ trốn như ngươi, có gì mà cười? Ngươi không phải bán mạng cho Thiên Song Hội sao? Sao không bán mạng?"

Hắc Diện Môn Thần nghe Phương Kinh Minh cười đến phiền lòng. Buột miệng mắng.

"Mẹ nó! Ngươi biết cái gì! Ta đây là vì mê hoặc đối phương, sau khi gia nhập đối phương, dễ nhân cơ hội đánh lén. Sau đó giải cứu các ngươi! Đầu óc ngươi không tốt đừng nói bậy!"

Phương Kinh Minh nghe xong, giống như mèo dẫm phải đuôi, hung hăng trừng mắt Hắc Diện Môn Thần, nói với hắn.

Hắc Diện Môn Thần cho dù không thông minh lắm, cũng sẽ không bị gạt bởi lời như thế, hắn chửi ầm lên:

"Đồ bỏ nhà ngươi, còn có mặt mũi mà nói à? Rốt cuộc có xấu hổ hay không?"

"Tất cả im miệng cho ta!"

'Đại ca' hắc y nhân, lần này sắc mặt cũng khó coi, hắn đồng thời thao túng Hổ Sát và Đồng Thi cũng thôi đi, có bí thuật độc môn, phân thần thao túng, nhưng mà cuối cùng sử dụng phù chiếu màu đen nào, cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực của hắn, lại thêm thân thể bây giờ chưa khôi phục, tâm tình rất không tốt.

Ngô tiên sinh kia, mặc dù bị đứt hai tay, nhưng hai chân vẫn nguyên vẹn, lúc này giãy dụa đứng lên, cũng muốn bắt chước Liễu Không cùng phán quan võ lâm chạy thật xa.

Nhưng mà, hắn vừa đứng lên, Hổ Sát đằng sau liền xuyên qua cơ thể hắn, lập tức thân thể người này lại đông cứng một trận, Đồng Thi nhân cơ hội bước tới, kẹp chặt cổ hắn.

Nhưng, Đồng Thi cũng không giết hắn, mà lại đưa hắn tới trước mặt 'Đại ca' hắc y nhân.

"Không muốn tứ chi bị Đồng Thi kéo lìa, thì giao giải dược ra đây, ta cho ngươi một đao thống khoái".

'Đại ca' hắc y nhân, nhìn Ngô tiên sinh bị Đồng Thi kẹp cổ nói.

sắc mặt Ngô tiên sinh nghẹn đến tím tái, nhưng vẫn giãy dụa mở trừng hai mắt, nhìn trước ngực mình.

'Đại ca' từ trong ngực Ngô tiên sinh, lấy ra một chai thuốc.

'Đại ca' lấy ra chai thuốc, mở ra ngửi ngửi, bên trong đều là viên thuốc nhỏ màu đen, cả đám đều hôi không nói nổi, nhưng mà hắn lại nhẹ gật đầu, đổ ra một hạt, bỏ vào miệng mình.

Nhấm nuốt hai cái, hắn nuốt viên thuốc màu đen xuống, nhắm mắt một hồi, sau đó đứng lên.

"Ăn đi, là giải dược."

Hắn đem bình giải dược cho mấy hắc y nhân khác, mấy hắc y nhân này thay phiên nuốt vào.

"Vị hắc tiên sinh này! Mau cho ta một viên giải dược, ta đang ở thời điểm bức độc, không thể không có nội lực!"

Phương Kinh Minh thấy thế, lớn tiếng la lên.

"Hắc tiên sinh, cho ta giải dược!"

Hai mẹ con Hắc Diện Môn Thần cũng hô.

Mà Đường Huyền Chi, bọn người huynh đệ họ Bao, cũng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

Chỉ có Tô Bằng, giữ im lặng, nhưng tựa hồ dùng ống tay áo che cái gì đó, để vật đó dưới mũi mình.

Mà đại ca hắc y nhân kia, thì nhìn Ngô tiên sinh kia, miệng phát ra một tiếng hừ lạnh.

Đồng Thi giống như tiếp nhận mệnh lệnh, cái tay còn lại thành dạng đao, thoáng cái từ phía sau lưng Ngô tiên sinh đâm vào.

Tay của nó cũng không sắc bénm nhưng mà cậy mạnh, lực lượng cường đại, từ phía sau lưng Ngô tiên sinh đâm vào.

Ngô tiên sinh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị con dao của Đồng Thi xuyên qua người.

Đồng Thi buông tay kẹp cổ Ngô tiên sinh ra, cái tay còn lại từ thân thể bị nứt toác của Ngô tiên sinh đâm vào, sau đó dụng lực một phần, thân thể của Ngô tiên sinh, đã bị xé thành hai mảnh!

Hình ảnh máu tanhm khiến tất cả mọi người câm nín!

Sau nửa ngày, Hắc Diện Môn Thần mới kịp phản ứng, nói rất nhỏ:

" Hắc tiên sinh, giải dược..."

"Giải dược thật sao? Ta cho ngươi."

Hắc y nhân hờ hững nói, mà đồng bạn của hắn lại không hề hành động, sau đó, chỉ thấy Đồng Thi kia chậm rãi đi đến trước mặt Hắc Diện Môn Thần, một quyền nện ở trên đầu hắn!

Óc... Vỡ toang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK