“Có lẽ tôi sẽ đăng nhập một lúc, cậu không phải cả đêm chưa ngủ sao? Giờ về đi ngủ hay thức luôn?”
Lôi Minh nhìn Tô Bằng ký xong bảng tăng ca, gật đầu hỏi.
“Vẫn còn thời gian, tôi về ngủ hai tiếng rồi lên sau.”
Tô Bằng nói. Lôi Minh gật đầu. Rồi Tô Bằng dùng thẻ mở cửa và đi ra ngoài.
Đi trên hành lang, Tô Bằng ngẩng lên nhìn máy quay phía trên, nghĩ bụng:
“Giờ máy quay có hoạt động bình thường không nhỉ? Vừa rồi nhìn thì rõ ràng anh ta đã làm cái gi đấy ở chỗ điều hòa. Nhưng mình chắc máy quay trong phòng đó còn có tác dụng. Nếu không thì có thể xem xem thế nào… Chỉ là, nếu vừa rồi chính là Lôi Minh khôi phục lại máy quay thì mọi việc mình làm đều nằm trong sự giám sát của Thời Thiên Quân, như vậy rất bất lợi cho mình…”
Nghĩ một lúc, Tô Bằng quyết định tạm thời không vạch trần Lôi Minh, cũng không động vào bí mật dưới điều hòa. Quan sát Lôi Minh trước, đến khi có đủ thông tin thì hành động cũng chưa muộn.
“Xem ra, mấy hôm nữa phải tiếp xúc với Tôn Thế Giai rồi, gần đây hình như cậu ta và Lôi Minh quan hệ không tồi. Lôi Minh có nhiều điểm khả nghi, chưa biết chừng cũng là người của công ty khác cài cắm vào. Chỉ cần anh ta có mục đích thì nhất định sẽ có hành động. Chỉ cần có hành động thì mình chắc chắn sẽ nắm được đuôi.”
Tô Bằng nghĩ.
Xác định xong, Tô Bằng cũng không vội, trở về phòng trước đã.
Đêm qua không ngủ Tô Bằng cũng thấy mệt, tắm xong nằm xuống giường là ngủ.
Một tiếng sau.
Tô Bằng ngủ một giấc say gần như hôn mê, một tiếng sau tỉnh dậy thoải mái hơn nhiều. Nhìn di động, giờ là năm rưỡi sáng.
Ngồi dậy, hắn lại đi tắm cho tỉnh táo.
Tắm xong, đứng trước gương, dùng khăn tắm lâu gương nhìn mình trong gương.
“Ủa, tới đây một tháng, cũng không tập luyện gì, nhưng hình như thân thể cường tráng hơn không ít…”
Tô Bằng nhìn mình trong gương, trước không để ý kỹ, lúc này thấy trong gương là một cơ thể khác cường tráng, nửa thân trên hình tam giác, cơ bắt rõ ràng, nhìn giống như vận động viên đấm bốc.
Tô Bằng thấy thế không khỏi ngạc nhiên… Hắn nhớ thể hình của mình lúc mới vào công ty, tuy không phải gầy như cái que, cũng có da thịt, nhưng chắc chắn không cơ bắp thế này. Mỗi lần tắm hắn đều vội vàng nên không soi gương. Cơ bắp thế này là ở đâu ra vậy?
“Một tháng này phần lớn thời gian là đăng nhập trò chơi. Lẽ nào chơi có thể rèn luyện cơ thể?”
Tô Bằng nhìn lại mình trong gương.
Một lúc sau cũng hết hứng thú, hắn không phải tự sướng, tuy có chút kỳ lạ nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Cứ tạm gác sang một bên, thay bộ quần áo mới rồi ra khỏi phòng.
Công ty lúc này đã có không ít người thức dậy, những món điểm tâm sáng đặc sắc ở nhà ăn tuy chưa có nhưng cũng đã có các món thông thường, Tô Bằng liền đi về phía nhà ăn.
Vào nhà ăn, Tô Bằng thấy hai người Tôn Thế Giai và Quý Minh đang ngồi với nhau, liền lấy một ít đồ ăn xong tiến lại đó.
“Anh Tô!”
Tôn Thế Giai thấy Tô Bằng thì nhiệt tình chào hỏi, Quý Minh cũng gật đầu coi như chào.
“Hôm nay sao dậy sớm thế?”
Tô Bằng gật đầu, hỏi.
“Tôi và anh Quý đều nhận được một nhiệm vụ, gần đây toàn làm nhiệm vụ, đã xin nhóm trưởng Lôi rồi, có thể đăng nhập sớn, thoát muộn một chút.”
Tôn Thế Giai nói. Tô Bằng gật đầu rồi nhìn Tôn Thế Giai, nói:
“Thế nào? Gần đây thấy cậu và nhóm trưởng Lôi có vẻ thân thiết, quyết định gia nhập nhóm Long Bôn à?”
“Hì hì, chắc vậy… Nhóm Long Bôn tuy không phải hàng đầu trong bốn nhóm, nhưng cũng được. Hàng ngày đánh boss dã ngoại thu hoạch cũng không ít. Một tháng lương thưởng nghe nhóm trưởng Lôi nói bình quân cũng có thể tới vạn ba vạn bốn. Với tôi như vậy là không tồi rồi.”
Tô Bằng gật đầu:
“Thật ra tôi đang nghĩ, nhân vật của mình hiện đang tu luyện hơi lệch, như thế liệu có không vào được nhóm khác, cũng vào Long Bôn không?”
Tô Bằng nói vậy một là để thăm dò Tôn Thế Giai, hai là hắn cũng đã tính toán xong, che giấu thuộc tính nhân vật của mình và thân phận đệ tử Tử Hà Môn coi như dự báo trước một chút.
“Không phải chứ? Anh Tô không phải đã làm một nhiệm vụ liên hoàn rất dài đó sao? Giờ không ở quận Giang Ninh..sau lại có tình huống này?”
Tôn Thế Giai nghe thế dường như rất quan tâm hỏi.
Tô Bằng cố ý thở dài:
“Là nhiệm vụ khá dài, nhưng chỉ thưởng có một bộ khinh công màu bạc, và một bộ kiếm pháp không rõ đẳng cấp. Vì làm nhiệm vụ này thuộc tính cơ bản tăng không nhiều, hơn nữa đẳng cấp võ công cũng không cao, vì thế mới lo lắng.”
Hắn cũng cố tình che giấu phẩm cấp võ công của mình.
“Vậy à… Thế thì cũng hơi nguy hiểm… Nhưng anh Tô cũng thật lợi hại. Giờ đã học tới khinh công màu bạc rồi? Giờ đẳng cấp võ công cao nhất của tôi mới là lam nhạt. Hình như anh Quý có một kỹ năng lam đậm rồi. Nhưng trình độ tu hành không cao, đúng không anh Quý?”
Tôn Thế Giai nhìn Quý Minh.
Quý Minh gật đầu:
“Trung cấp Tiễn Thuật của tôi bảy tầng đầu là lam nhạt, ba tầng cuối là lam đậm, giờ tôi vẫn chưa tu luyện.”
“Đều không tồi… đúng rồi Tôn Thế Giai, cậu và nhóm trưởng Lôi coi như cũng đã thân, có biết nhân vật trong trò chơi của anh ta tu luyện võ công gì không? Giờ là thân phận gì rồi?”
“Anh ấy cũng từng nói với tôi… Hình như nhân vật của anh ấy có thân phận ở quận Giang Ninh. Để tôi nhớ lại xem.. Đúng rồi, hình như là một đường chủ của Tứ Hải Bang hay khách khanh gì đấy. Khá tự do, đãi ngộ không tồi.”
“Tứ Hải Bang sao?”
Tô Bằng nghe thế trầm ngâm.
Quận Giang Ninh có ba bang phái khá lớn, là Tứ Hải Bang, Bài Bang và Tiền Bang.
Trong đó Tiền Bang chủ yếu kinh doạn, ví dụ như kinh doanh ngân lầu, tiền trang, thanh lâu, sở quản, là bang giàu có nhất. Bài Bang khống chế các khu cảng, bang chúng phần nhiều là người tầng lớp dưới.
Còn Tứ Hải Bang bản thân là một tổ chức rất lớn. Bang phái này trải khắp mọi nơi ở toàn quốc. Phàm là những châu phủ thành thị lớn một chút đều có thể thấy bang hội phân đà của chúng. Kinh doanh cũng rất hỗn tạp, từ cho vay đến buôn lậu, việc gì cũng nhúng tay vào một ít. Một số nghiệp vụ cũng trùng với Bài Bang và Tiền Bang.
Tứ Hải Bang ở quận Giang Ninh cũng là một phân đà, nguồn kinh tế chủ yếu là buôn lậu muối bằng đường sông… Trong thế giới trò chơi, bề ngoài là bán muối dưới sự quản chế của triều đình nhưng thực tế sức ảnh hưởng của triều đình rất có hạn. Chỉ có một vài nơi gần Trung Châu. Phàm là người có chút bối cảnh đều gần như không coi cấm lệnh của triều đình là cái gì cả.
Tứ Hải Bang cũng vậy, quận Giang Ninh khá sâu trong đất liền, xung quanh không có chỗ sản xuất muối, muối dùng trong thành tám phần là do Tứ Hải Bang vận chuyển lậu tới. Tuy lợi nhuận buôn muối lậu rất lớn, nhưng thành chủ Mạc Thiên Kình lại không thể tự mình tổ chức vận chuyển. Mà phân đà chủ của Tứ Hải Bang ở quận Giang Ninh cũng là người rất có năng lực, không biết đã trả giá bao nhiêu cuối cùng cũng lấy được đặc quyền cung cấp muối cho Giang Ninh.
Muối Tứ Hải Bang mua từ nơi khác tới, một phần lớn sẽ được thành chủ Giang Ninh mua lại rồi nâng giá cung cấp vào thành. Trong đó có một phần cũng tuồn ra các thành thị khác.
Mà đặc quyền của Tứ Hải Bang chính là có thể mua bán một phần muối lậu, đồng thời bang chúng cũng tương tự Bài Bang, địa vị giang hồ cao hơn nửa cấp.
Còn Tiền Bang, tuy cũng là một tổ chức mang tính toàn quốc, nhưng ở quận Giang Ninh lại rất âm thầm, nếu không phải liên quan đến lợi ích thì không dễ dàng động thủ. Tô Bằng không biết nhiều về tổ chức này.
Sau khi nhớ lại những thông tin này, Tô Bằng thở dài:
“Xem ra công ty chúng ta kinh doanh ở quận Giang Ninh cũng không tồi. Tứ Hải Bang là ở Giang Ninh là phân đà, dưới đà chủ cũng không có nhiều đường chủ. Mà nhóm trưởng Lôi trong Long Bôn tuy thực lực cũng không tồi nhưng đã dẫn dắt chúng ta thì có lẽ không phải hàng đầu. Càng không nói còn có người của Ám Kiêu, Long Nha. So sánh như vậy, e là cả Giang Ninh đều bị người công ty thâm nhập rồi.”
“Ừm. Giang Ninh là đại bản doanh của công ty trong trò chơi. Đương nhiên phải kinh doanh cho tốt.”
Tôn Thế Giai gật đầu nói.
Tô Bằng gật gù, cúi xuống húp cháo, trong đầu nghĩ:
“Tuy không có thông tin gì mấu chốt nhưng cũng hiểu được Lôi Minh trong hiện thực dường như rất cẩn thận, chưa chắc đã như sáng nay thấy hắn có hành động gì đó. Chắc chắn hắn cũng sẽ cẩn thận hơn, như thế nếu mình theo dõi động tĩnh của hắn trong trò chơi, mình không tin hắn có thể cảnh giác 24/24.”
“Dường như cậu rất quan tâm tới nhóm trưởng Lôi?”
Tô Bằng đang suy nghĩ thì Quý Minh như vu vơ hỏi.
Tô Bằng nghe thế trong lòng khẽ giật mình, nhưng mặt không thay đổi, nói:
“Khi là người mới anh ta là cấp trên của chúng ta. Nếu sau này được phân vào Long Bôn thật tôi vẫn mong có người chiếu cố nên hỏi han vậy thôi.”
“Không giống tính cách của cậu lắm.”
Quý Minh nói, nhưng cũng chỉ vậy, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tô Bằng thầm thở phào. Tôn Thế Giai và Quý Minh cũng đã ăn xong, liền đến phòng đăng nhập trò chơi. Tô Bằng một lúc sau xong cũng tới đó.
Lúc này Lôi Minh đã thoát trò chơi, đang ngồi đọc sách ở bàn làm việc. Tô Bằng chào một tiếng, kìm nén sự hoài nghi trong lòng, đăng nhập trò chơi.
Sau khi vào trò chơi, thuyền đã khởi hành. Lăng Tiêu Vũ vẫn đang ngủ trong khoang thuyền. Cũng không thấy Âu Dương Khánh đâu. Tô Bằng thấy khá buồn chán, liền ở trong khoang thuyền tu luyện nội công. Dù sao cũng còn ba ngày nữa, cố gắng một chút là qua.
Tô Bằng bắt đầu tu luyện, nhưng chưa tới hai tiếng thì hắn đột nhiên mở mắt, tay ôm ngực.
“Chuyện gì vậy? Mới được hai vòng, nhưng mỗi lần nội tức đi qua đàn trung ở ngực là cảm thấy như bị tắc nghẽn, dù có đi qua cũng thấy rất đau?”
Tô Bằng nhíu mày, hắn cởi áo ra thì thấy ngực mình không biết từ bao giờ lại có một dấu tay màu đen nhạt.
“Đó là một chưởng của hắc bào nhân trước khi chết?”
Tô Bằng lập tức nhớ lại, vị trí của chưởng ấn này ở chính giữa ngực, đúng là nơi hắc bào nhân kia phản kích.
“Lẽ nào…một chưởng đó không đơn giản như vậy?”
Tô Bằng cúi nhìn ngực, vết chưởng ấn này không rõ lắm, nhưng hôm qua dường như đã biến mất, giờ lại xuất hiện. Hơn nữa còn đen và sâu hơn hôm qua.
“Người chơi mặc hắc bào đó cổ quái, võ công thì thâm độc, không biết có để lại hậu họa gì không… Nhưng mấy ngày tới thuyền sẽ không dừng lại, hơn nữa trên thuyền cũng không có thầy thuốc, có lẽ tạm thời không thể chữa trị.”
Tô Bằng nghĩ, xong hắn dùng một kỹ năng Y Thuật từ phần còn lại của Dược Vương Y Kinh.
“Kỹ năng Y Thuật của ngươi chưa đạt đến đẳng cấp yêu cầu, không thể chẩn đoán trị liệu.”
Góc dưới bên trái tầm nhìn của hắn hiện thông báo.
“Lại không trị liệu được… Mình dùng Y Thuật của Dược Vương Y Kinh, uy lực của kỹ năng có thể cao hơn đại phu bình thường, nhưng lại không có tác dụng… Có lẽ không phải nội thương bình thường. Xem ra sau khi về Giang Ninh phải tới gặp Hàn đại phu… Tuy không biết đẳng cấp uy thuật của hắn nhưng chắc chắn cao hơn mình.”
Tô Bằng nghĩ vậy, cũng tĩnh tâm được một chút.
Lúc ấy, tu hành nội lực sẽ gặp cảm giác đau, không thể tu hành tiếp. Tô Bằng tạm thời nghỉ, sợ sẽ kích thích vết thương trên ngực. Nhưng thế thì khá nhàm chán.
Cũng may đến chiều Âu Dương Khánh và Lăng Tiêu Vũ đều ra ngoài. Tô Bằng trò chuyện với hai người một lúc, nghe được rất nhiều câu chuyện giang hồ từ Âu Dương Khánh. Tăng 30 điểm kiến thức giang hồ, cũng coi như không lãng phí thời gian.
Rất nhanh đã tới tối, trên thuyền cũng chẳng có việc gì, Tô Bằng trở lại khoang thuyền, thoát khỏi trò chơi, xuống nhà ăn ăn cơm rồi về phòng.
Ngày hôm sau lại qua như vậy, Tô Bằng cũng thoát trò chơi sớm về phòng, cũng là sự nhãn nhã hiếm có.
Chỉ là vết chưởng ấn trên ngực lại đen hơn một chút, dường như cũng sâu hơn một chút khiến Tô Bằng vô cùng u ám.
“Ngày mai là về tới Giang Ninh rồi…”
Trong đêm, Tô Bằng nằm trên giường xem hai bộ phim. Ngày mai hắn sẽ về quận Giang Ninh, đồng thời cũng là những ngày sát hạch cuối tháng. Lôi Minh bảo mấy người sáng mai đăng nhập sớm một chút, có thể có việc cần làm.
Tô Bằng ngồi dậy đi tắm.
Trong nhà tắm, dòng nước nóng vừa đổ xuống lưng, Tô Bằng đột nhiên hự một tiếng, rồi ngã ra đất.
Nước nóng vẫn chảy lên người hắn, Tô Bằng giống như bị ngất đi vậy, không hề động đậy.
Khoảng hơn chục phút sau thân thể hắn đột nhiên rung lên, Tô Bằng dần mở mắt, gượng đứng dậy rồi lập tức dựa vào bồn cầu không ngừng ho.
“Khụ…khụ…”
Tô Bằng ho dữ dội mấy cái mới dần tỉnh lại.
Hắn nhìn vào bồn cầu thì thấy vừa rồi mình đã ho ra máu.
“Mình…mình bị sao vậy?”
Tô Bằng hoảng hốt, vội đứng dậy. Lúc này hắn cảm giác trước ngực rất đau…
Tô Bằng tiến lại trước gương, dùng tay lau lớp hơi nóng.
Nhìn mình trong gương, Tô Bằng sững người.
Chỉ thấy chính giữa bờ ngực cường tráng của mình là một dấu chưởng ấn màu đen.