Nghe xong lời của Tô Bằng, mặt của dịch thừa trạm dịch lập tức biến thành như trái khổ qua.
Dưới tình huống bình thường, loại địa phương như trạm dịch này hẳn là phải trực thuộc quốc gia, tài chính cũng là trực thuộc trung ương cấp phát, cũng không cần phải xem sắc mặt địa phương, nhưng mà vận mệnh thế giới trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi chính là rất hỗn loạn, lực khống chế của chính quyền trung ương rất yếu ớt, hoàn toàn thu không được thuế má của địa phương, nhưng các nơi lại đều cần phải có trạm dịch, cho nên tổ chức vẫn là lưu lại bảo vệ, người trả thù lao lại là cường hào khắp nơi.
Dịch thừa của trạm dịch quận Giang Ninh cũng là như thế, Tô Bằng đưa ra chứng minh thư của Hàn Thác, cho nên hắn không dám đắc tội, không thể không cho Tô Bằng quyền kiểm tra Tô Bằng, nhưng, nếu thư tín mất đi hoặc là bị Tô Bằng làm hư hao thì lại là trách nhiệm thuộc về hắn, cho nên nỗi buồn khổ trong lòng hắn quả thực rất to lớn.
Tô Bằng cũng sẽ không rảnh quan tâm đến cảm xúc của dịch thừa, bảo dịch thừa mang theo mình cùng với hai gã phiên tử đến thương khố để thư tín, lại bảo hắn mang thư tín qua lại nửa năm gần đây hoặc là bản ghi chép các vật phẩm khác đến đây, Tô Bằng trực tiếp đem bản ghi chép ném cho một tên phiên tử, nói cho hắn phải chú ý Triệu Thu, Lôi Minh, còn có mấy cái tên của người chơi trong công ty có quan hệ với Tô Bằng, để cho bọn họ kiểm tra xem nửa năm qua này, những người này có phải có thông qua trạm dịch gửi thư tín không.
Đồng thời, Tô Bằng bảo một phiên tử khác, cẩn thận kiểm tra người gửi thư tín đặt ở trong phòng, cùng với người thu thư tín từ ngoại địa đến bản địa có phải là mấy người giống như lời hắn nói không.
Mà còn bản thân Tô Bằng, thì tìm một cái ghế, ngồi xuống đó chờ kết quả của hai người thủ hạ báo về.
Tô Bằng tiêu phí một trăm lượng hoàng kim mua được quyền lực quyền hạn này cũng không phải là để truy xét dư nghiệt của Cổ Kiếm Sơn Trang gì cả, mục đích của hắn là tìm xem thử Triệu Thu, Lôi Minh hoặc là một số người trong công ty có sự đáng ngờ tương đối cao khác ở trong trò chơi, có phải là có lui tới với những người khác hay không.
Những người khác này là chỉ ngoại trừ các nhân vật trò chơi của công ty, thì là công hội của những địa phương khác, ba người, hoặc là các tổ chức người chơi khác.
Ý nghĩ của Tô Bằng là, ở trong hiện thực, công ty có di động có thể thấy vị trí của từng đồng sự trong công ty, thậm chí nhất định có chức năng nghe trộm, hiển nhiên, trong hiện thực lực khống chế khá lớn, trong công ty cho dù có người nào đó có tâm tư đặc biệt cũng khó mà liên lạc.
Nhưng trong trò chơi, vây cánh cùng với độ mạnh yếu của công ty đã yếu đi rất nhiều.
Quận Giang Ninh đã hoàn toàn bị văn phòng Thiên Nhất khống chế, một khi có người chơi từ vùng khác tới đây sẽ dễ dàng biết được, Tô Bằng mặc dù không biết rõ phương pháp phân chia, nhưng có một số người trong công ty lại có thể rất rõ ràng tra được ai là người chơi, ai là NPC, nếu như là người chơi của công hội ở vùng đất khác, hoặc là người chơi đơn độc đến quận Giang Ninh sẽ rất là chói mắt.
Loại tình huống như vậy, bọn người Triệu Thu, Lôi Minh không có khả năng liên lạc với bọn người đó trong quận Giang Ninh.
Nhưng, thông qua trạm dịch thì lại có thể truyền thư, tin tức cho những người chơi ở công hội khác và ngược lại.
Chẳng hạn như lần trước, Triệu Thu chính là sử dụng hệ thống dùng bồ câu đưa tin của trạm dịch báo cho NPC giang hồ ở phụ cận đến đây vây công Cổ Kiếm Sơn Trang.
Tô Bằng nghĩ đến một chuyện, người , chẳng hạn như Triệu Thu với Lôi Minh, ít nhiều cũng có một chút điểm mù quán tính trong tâm lý, tại các trò chơi khác, sử dụng trạm dịch nghĩa là đồ vật ngươi muốn truyền trăm phần trăm có thể truyền lại đến trong tay người ngươi muốn truyền.
Nhưng trò chơi Tử Vong Luân Hồi, rõ ràng không phải là một trò chơi đơn giản như vậy... Thư của trạm dịch, cũng có thể giữa đường bị hủy đi, đọc qua, thậm chí là đánh tráo.
Tô Bằng liền nhìn trúng điểm này, tiêu phí một trăm lượng hoàng kim mua được quyền có thể điều tra tin tức của trạm dịch này.
Nếu vận khí may mắn, Tô Bằng hoặc là có thể từ trạm dịch tra ra một số dấu vết để lại, cứ như vậy từ tin tức trên, Tô Bằng đã nắm giữ thế chủ động.
Không thể không nói, ý nghĩ này không tệ lắm... Hơn nữa, vận khí của Tô Bằng xem ra thật sự không kém.
“Đại nhân, ta có phát hiện ra cái này!"
Tô Bằng đang ngồi ở trên ghế suy tư, bỗng nhiên, tên phiên tử xem xét bản ghi chép thư tín truyền lại nửa năm gần đây trong trạm dịch đột nhiên nói với Tô Bằng.
“Ồ? Phát hiện cái gì?"
“Đại nhân, hai người Triệu Thu, còn có Lôi Minh mà ngươi nhắc tới, ta đều đã phát hiện một số thư tín lui tới... Chẳng hạn như Triệu Thu, trong vòng sáu tháng gần đây, hắn thông qua trạm dịch gửi đi bốn mươi sáu phong thư, trong đó cũng không thiếu các thư là dùng bồ câu đưa tin, còn có một số khác là vật phẩm ký gửi.
Phiên tử kia lấy ra sổ ghi chép, chỉ cho Tô Bằng xem.
Tô Bằng nhìn mấy chỗ đánh dấu trong bản ghi chép mà gã phiên tử kia đưa cho mình, coi qua phần lớn là liên lạc với thành thị châu quận phụ cận, trong lòng phỏng đoán đại khái, Triệu Thu nếu kiếm được danh vọng giang hồ nhiều như vậy, tất nhiên cùng với người trong giang hồ có liên lạc cố định, những thư tín này đại khái cũng đều là hắn gửi cho bằng hữu giang hồ, còn có một chút lễ vật.
Có điều, khi Tô Bằng nhìn kỹ xuống dưới, lại phát hiện một số chỗ không bình thường.
“Lương Châu Lý Mục? Người này, Triệu Thu tổng cộng phân năm lần gửi thư cho hắn, tựa hồ là một người liên lạc hết sức thường xuyên..."
Tô Bằng nhìn, trong lòng thầm suy nghĩ.
Có điều Tô Bằng không có hỏi ra ngoài, mà là hỏi phiên tử kia:
“Như vậy Lôi Minh thì sao?"
“Số lần Lôi Minh sử dụng trạm dịch tương đối ít, nhưng cũng có chín lần."
Phiên tử nói, sau đó đưa bản ghi chép về việc Lôi Minh truyền tin qua trạm dịch cho Tô Bằng nhìn một chút.
Tô Bằng nhìn một chút, Lôi Minh sử dụng trạm dịch truyền tin tổng cộng có chín lần, nhưng, chín lần này đều là gửi thư cho cùng một địa chỉ.
“Đại khái từ tám tháng trước, Lôi Minh này, mỗi tháng, đều gửi thư cho người này?"
Tô Bằng nhìn, lập tức phát giác có chút điểm đáng ngờ.
"Chỗ này là địa chỉ của Trung Châu... Trong công ty, cũng không có người ở Trung Châu, mà Lôi Minh, mỗi một tháng đều gửi thư cho chỗ này ở Trung Châu, là cùng người nào liên lạc sao?"
Tô Bằng suy nghĩ một lát, Lôi Minh đang ở tổ Dũng sĩ, hình như không có cơ hội gì để liên lạc với nhân vật trò chơi ở Trung Châu, trừ phi...
“Trừ phi, bọn họ ở trong hiện thực, đã có một chút liên hệ!"
Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ.
“Đại nhân, ta phát hiện hai phong thư, là của hai người Triệu Thu cùng với Lôi Minh, một người một phong!"
Ngay bây giờ, một phiên tử khác cũng chạy tới nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nói với người xem xét bản ghi chép:
“Ngươi tra xem địa chỉ ở Trung Châu kia, còn có Lý Mục của Lương Châu, có thư tín hoặc là vật phẩm gì khác gửi đến đây không, sau đó nói lại cho ta biết."
Sau khi căn dặn thủ hạ, Tô Bằng đi đến chỗ của phiên tử kia, chỉ thấy người nọ tìm ra hai phong thư.
Tô Bằng nhìn thư, đều đã dán kỹ, có điều Tô Bằng cũng không thèm để ý, cùng lắm thì đổi lại một bì thư khác, lại dán lại việc này Hắc Lang Nhĩ làm rất quen thuộc, Tô Bằng dùng hơi lửa hơ qua, sau đó rút ra thư của Lôi Minh trước.
“Ta đã có được vật mà các ngươi nói, hết thảy đều dựa theo kế hoạch, cuối tháng này ta sẽ dẫn ra ít nhất ba máy chủ, các ngươi chuẩn bị cho tốt sáu trăm ngàn đô la, ta chỉ muốn chi phiếu tiền mặt ở ngân hàng liên hợp Thụy Sĩ."
Cái này là nội dung bức thư của Lôi Minh.