Nghe Hàn Thác hỏi vậy Tô Bằng cũng không có chút hoảng hốt nào.
Trên đường trở về hắn đã chuẩn bị hết mọi đối sách, đều là những phương án dự phòng để đối phó khẩn cấp với các tình huống xảy ra sau khi về đến quận Giang Ninh.
Trong đó, căn cứ vào những thông tin Hắc Thuỷ Quân có thể nắm được, Tô Bằng đã chuẩn bị mấy phương án. Tình huống hôm nay tuy có đôi chút khác biệt với những gì đã tính toán nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Chỉnh lý lại suy nghĩ, Tô Bằng bắt đầu nói.
Hắn không giấu giếm việc tìm được thẻ bài bằng sắt thần bí tại Thanh Sơn Trại.
Nhưng Tô Bằng giấu chi tiết tìm tới Bắc Sửu ở Giang Ninh mua tin tức, chỉ nói trong khi điều tra nhân vật giang hồ vô tình nghe thấy họ nhắc tới Lạc Hà Phong.
Sự việc sau đó Tô Bằng đoán Hàn Thác đã nghe ngóng được một vài điều từ Hàn đại phu và những sai dịch khác. Huống hồ lần tụ hội này có hơn một trăm người, tuy hắn có nguỵ trang nhưng Hàn Thác căn cứ tin tức từ Hàn đại phu là có thể suy đoán ra người Lạc Hà Phong đưa đi chính là hắn, vì thế hắn cũng không giấu làm gì.
Nhưng trọng điểm thu nhận đồ đệ ở Tử Hà Môn, Tô Bằng đã thêm thắt không ít.
“Ý ngươi là ngươi bị kẻ thần bí cưỡi cự điêu đó bắt đi, bay thẳng tới Đằng Châu, sau đó hắn đưa ngươi tới gặp một người thần bí khác?”
Hàn Thác nghe thế, không khỏi nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, thực lực của người đó mạnh kinh người, ta không có bất cứ cơ hội phản kháng nào cả, bị hắn bắt đi như vậy rồi ngồi cự điêu bay rất lâu. Sau đó ta mới biết trong một đêm cự điêu đã đưa ta đi hơn nghìn dặm.”
Tô Bằng nói.
“Hắn đưa ngươi tới đó đã hỏi ngươi những gì? Hoặc đã làm gì ngươi?”
Hàn Thác hỏi.
“Hắn đưa ta tới đó gặp một người, người này tướng mạo kỳ lạ, đại khái là...”
Tô Bằng miêu tả đại sư huynh Từ Đạo Kỳ già hẳn hai mươi tuổi, rồi miêu tả sư phụ Vân Đạo Tử trẻ hơn hai mươi tuổi, vừa hay trung hoà hư cấu thành một nhân vật mới.
Miêu tả xong người này, Tô Bằng nói:
“Người cưỡi cự điêu kia đưa ta tới trước mặt người đó, gọi người đó là tôn giả, rồi bảo ta trả lời câu hỏi của người đó.”
“Tôn giả đó hỏi ta hai câu hỏi.”
“Câu hỏi thứ nhất là ‘Ngươi biết Vân Trí Thượng Nhân không?’, ta đáp ‘Ta không biết người đó’.”
“Câu hỏi thứ hai ‘Ngươi có biết việc của mười năm trước không?’, ta đáp ‘Không biết’.”
“Sau tôn giả đó trầm mặc hồi lâu rồi như tự nói với mình: ‘Vân Trí Thượng Nhân chết rồi, trước đó ta từng muốn thu nhận hắn, nhưng giờ xem ra hết cơ hội rồi’. Sau đó lại nói với ta ‘Ta sẽ không để ngươi đi mất công, ngươi trả lời ta hai câu hỏi, ta sẽ có truyền cho ngươi hai thứ’. Rồi hắn hỏi ta luyện công phu gì, ta bảo ta từng luyện khinh công, kiếm thuật. Thế là hắn truyền cho ta một bộ kiếm pháp, ngoài ra còn một bộ khinh công thân pháp. Tiếp đó là hắn bay đi mất.”
“Sau nữa ta nghe người cưỡi cự điêu thở dài nói: ‘Cơ duyên của ngươi không đủ, sau này không thể làm sư huynh đệ rồi’. Rồi ta cảm thấy người tê rần, mất đi tri giác, đến khi tỉnh lại thì thấy mình ở trên một đỉnh núi hoang vu. Mất mấy ngày mới tới được thành thị mới biết mình ở Đằng Châu. Đợi thuyền mấy ngày rồi ngồi thuyền về Giang Ninh.”
Tô Bằng nói. Những lời này chín thật một giả, Hàn Thác và phó chủ quản Hắc Lang Nhĩ đều nghiêm túc lắng nghe, Tô Bằng nhìn sắc mặt của hai người, dường như đều không nhận ra sơ hở gì.
“Ngươi và Lăng Tiêu Vũ Lăng tiểu thư sao lại quen nhau?”
Hàn Thác nhớ ra một việc, hỏi.
Tô Bằng bèn kể việc gặp phải ở Phàm Dương Hồ, chỉ là bớt đi một chút nội dung, chỉ nói đến hiểu lầm với Lăng Tiêu Vũ.
Nghe xong, Hàn Thác trầm mặc một lúc, cuối cùng lại cười:
“Ngươi đúng là có cơ duyên tốt, vị tôn giả ngươi gặp có lẽ là tiền bối cao nhân trong giang hồ, chỉ là ngươi không nắm bắt cơ hội bái nhập môn phái.”
“Có thể là phúc duyên của ta không đủ. Nhưng có được hai bộ võ công ta cũng cảm thấy đủ rồi.”
Tô Bằng đáp, xem ra Hàn Thác không nghi ngờ gì.
“Người biết đủ sẽ luôn vui vẻ.”
Hàn Thác gật đầu.
“Nếu vậy, ngươi đúng là không có thời gian gây án ở Giang Ninh. Vậy ngươi có manh mối gì về hung thủ không?”
“Thuộc hạ cảm thấy có một người khả nghi.”
Tô Bằng dừng một chút nói.
“Thống lĩnh hẳn còn nhớ thợ rèn Tào bỏ chạy ở Thanh Sơn Trại không? Miếng thẻ sắt ta lấy được chính là từ nhà hắn. Trên Lạc Hà Sơn ta cũng nhìn thấy hắn khi nguỵ trang. Hắn còn đánh thuộc hạ một chưởng. Thuộc hạ coi như cướp cơ duyên của hắn, có thể hắn ghi hận trong lòng, hơn nữa cũng biết tên ta. Ta nghĩ chín phần hắn là kẻ gây án, hãm hại thuộc hạ.”
“Cũng có khả năng này...”
Hàn Thác nghe thế, trầm tư suy nghĩ.
Đúng lúc ấy một thân binh dẫn theo một người giống như quản gia đi vào.
“Không phải nói các ngươi đừng vào sao?”
Hàn Thác nhíu mày.
“Thống lĩnh đại nhân, vị đây là chấp sự của thành chủ phủ, tới truyền lời của thành chủ phu nhân.”
Thân binh đó khó xử nhìn Hàn Thác.
Hàn Thác nghe vậy liền hiểu thân binh kia sợ mình đắc tội với người của thành chủ phủ, sau này sẽ thiệt thòi, liền gật đầu nói với chấp sự:
“Phu nhân có lời gì muốn truyền đạt?”
Vị chấp sự khoảng bốn mươi tuổi tiến lên một bước ngẩng đầu lên nói:
“Phu nhân nói, thành chủ đại nhân hành sự nghiêm minh, tuyệt đối không để người tốt chịu oan uổng. Vì thế Hàn tướng quân hãy điều tra kỹ lưỡng việc của Tô Bằng, nếu người ta trong sạch thì đừng đổ oan.”
“Cái này ta hiểu.”
Hàn Thác gật đầu, nhưng vẫn thấy chấp sự đứng đó, nói.
“Còn gì nữa không?”
Chấp sự nhìn quanh phủ nha, cuối cùng dừng lại trên người Tô Bằng:
“Phu nhân còn nói, nếu rảnh thì bảo người tên Tô Bằng tới phủ. Phu nhân muốn xem Tô Bằng là nhân tài thế nào mà tiểu thư chỉ gặp vài ngày đã toàn nói tốt cho hắn rồi.”
Nghe thế, ánh mắt Hàn Thác và phó chủ quản Hắc Lang Nhĩ có phần mờ ám phức tạp nhìn Tô Bằng.
Tô Bằng cũng bối rối, không kìm được ho hắng mấy tiếng. Hắn và Lăng Tiêu Vũ chẳng có gì, có lẽ Lăng Tiêu Vũ sợ hắn ở phủ nha chịu khổ, nói hơi quá một chút khiến thành chủ phu nhân hiểu nhầm gì đó.
“Được rồi, ta đã chuyển lời thành chủ phu nhân xong. Hàn tướng quân tiếp tục thẩm án đi.”
Chấp sự nói xong chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.”
Hàn Thác gọi lại, chấp sự quay lại.
“Ngài đã tới thì cùng nghe đi, để về bẩm báo thành chủ, phu nhân và tiểu thư.”
Hàn Thác nói với chấpp sự rồi nhắc lại lời Tô Bằng nói ban nãy. Cuối cùng nói:
“Giờ tuy mọi chứng cứ đều cho thấy người gây án ở Giang Ninh không phải Tô Bằng. Nhưng sự việc dù sao cũng do ngươi, ta cho người lấy công chuộc tội, phục hồi chức vị của ngươi trong Hắc Thủy Trại, đồng thời có quyền nhờ đồng liêu hỗ trợ điều tra. Trong vòng mười lăm ngày nhất định phải bắt cho được thủ phạm thật sự, nếu không mọi việc sẽ chỉ hỏi tới ngươi!”
Tô Bằng nghe thế cũng yên tâm, lần này không những không bị tội gì mà còn thành ra quyền hạn được nâng cao một cấp. Tuy có hạn mười lăm ngày tra án nhưng Tô Bằng cũng không bận tâm, vì hắn đã có một số manh mối.
“Nếu vậy, Tô Bằng xin nhận lệnh.”
Tô Bằng cung tay nói.
Chấp sự nghe thế cũng gật đầu, hắn rất hài lòng với kết quả này, nói với Hàn Thác:
“Như vậy là tốt nhất, ta về sẽ báo cáo lại với phu nhân.”
Hàn Thác gật đầu, đưa tay mời chấp sự về.
Tô Bằng cũng tiến lên vài bước, thấy Hàn Thác lấy ra một miếng yêu bài đưa cho Tô Bằng:
“Nửa tháng này ngươi dùng yêu bài của ta điều tra vụ án. Nhớ kỹ ta rất kỳ vọng vào ngươi, đừng để ta thất vọng.”
“Vâng, thống lĩnh đại nhân.”
Tô Bằng làm vẻ như cảm kích nói, trong bụng thì nghĩ, thật không hổ với tốc độ thăng tiến của Hàn Thác. Hắn xử thế chu toàn, công lao chiếm được, lợi ích cũng có được, tính cách cũng không câu nệ, thủ cựu. Hơn nữa vừa rồi không những thể hiện là tôn trọng thành chủ phu nhân, còn lấy được lòng Lăng Tiêu Vũ, còn ban được ơn cho Tô Bằng hắn. Nếu hắn không phải người chơi thì chưa biết chừng đã cúi mình trước bá khí của Hàn Thác, tự nhận làm tiểu đệ tôn Hàn Thác là lão đại rồi.
“Từ phó chủ quản, ngươi về điều tra xem Vân Trí Thượng Nhân là ai, còn cả mười năm trước ở Lạc Hà Phong đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Thác nói, phó chủ quản gật đầu nhận lệnh.
Tô Bằng nhìn phó chủ quản, sở dĩ Hàn Thác để người này nghe là để tránh bị hiềm nghi. Xem ra vị phó chủ quản này chưa biết chừng là tay trong thành chủ cài trong Hắc Lang Nhĩ.
“Vốn nghĩ thành chủ giao chức thống lĩnh cho người ngoài là không sáng suốt, giờ xem ra phát hiện trong đó có nhiều điều uẩn khúc. Thành chủ đại nhân cũng thật lợi hại...”
Tô Bằng nghĩ bụng.
“Tô Bằng, ngươi còn ở đây làm gì? Mười lăm ngày không dài đâu, ngươi mau điều tra đi.”
Hàn Thác thấy Tô Bằng không động đậy, nói.
Tô Bằng gật đầu, rời khỏi phủ nha nhìn mặt trời, khoảng hai ba giờ chiều, liền dùng yêu bài của Hàn Thác lấy lại Vô Phong Kiếm rồi mượn một con tuấn mã, cưỡi ra khỏi thành, đi về Thanh Sơn Trại.
Khoái mã chạy hơn một tiếng thì Tô Bằng tới Thanh Sơn Trại, vào bên trong rất nhanh tìm được Hàn đại phu.
“Tô tiểu hữu à, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy? Nghe các khách thương tới trại nói Giang Ninh xuất hiện một kẻ chuyên giết phú thương cũng tên là Tô Bằng?
Hàn đại phu thấy Tô Bằng, hỏi.
“Nói ra thì dài... Hàn lão, ta có chuyện gấp, ngươi nhìn một chút.”
Tô Bằng nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Vào phòng Hàn lão đã rồi nói.”
...
Sau một tuần hương, trong phòng Hàn đại phu.
Hàn đại phu nhíu mày, nhìn vết chưởng ấn trước ngực Tô Bằng, tay phải bắt mạch cho hắn.
Một lúc sau hắn lắc đầu, nhìn Tô Bằng, Tô Bằng thấy dường như hắn đã có kết luận, hỏi:
“Thế nào?”
“Là độc chưởng, cũng không biết ngươi tại sao lại trúng. Chưởng lực vô cùng âm độc, hơn nữa khi tu luyện chắc chắn phải dùng độc dược ngâm tay. Chỉ là bị nội kình của ngươi miễn cưỡng áp chế... Nội kình của ngươi từ khi nào lại lợi hại như vậy? Tuy nội khí không tuyệt cường nhưng lại vô cùng bá đạo, áp chế được thương thế của ngươi. Nếu không giờ ngươi đã chết rồi.”
Hàn đại phu vuốt râu nói.
“Lợi hại như vậy?”
Tô Bằng nghe thế không khỏi giật mình, hắn biết thương thế này không tầm thường nhưng cũng không ngờ lại lợi hại như vậy.
“Đúng vậy...nhưng tạm thời cũng không vấn đề gì. Nội tức của ngươi hình như tu luyện chưa cao thâm, chỉ là dựa vào bản tính bá đạo áp chế độc tính của độc chưởng. Giờ ta cũng không biết làm thế nào giúp ngươi, chỉ có thể kê đơn cho ngươi giải độc, có thể từ ngoại lực hoãn giải thương thế, chỉ có thể không khuếch tán, mà ngươi muốn trừ thật gốc hoặc là nội lực phải mạnh hơn mười lần, có thể cưỡng chế trừ độc, hoặc tìm người đánh ngươi bắt hắn đưa ra cách phá giải, nếu không ta cũng không có cách nào trị tận gốc.”
Hàn đại phu lắc đầu nói.
Tô Bằng nghe thế lòng trùng xuống, nhưng rồi chớp mắt cũng loại bỏ cảm xúc đó, nói:
“Thương thế không nặng hơn vẫn tốt hơn không có cách nào.”
Hàn đại phu gật đầu, tìm một tờ giấy viết đơn thuốc đưa cho Tô Bằng.
Tô Bằng nhận lấy, nghĩ bụng:
“Vốn tích luỹ được hơn hai nghìn điểm kinh nghiệm thực chiến, vừa hay dùng thăng một cấp võ công. Vốn còn do dự thăng cấp kiếm pháp hay cái khác, giờ xem ra đành phải thăng cấp Dung Nham Kính Hồ Tâm Pháp vậy, dù sao cái mạng vẫn là quan trọng nhất.”
Cất đơn thuốc đi, Tô Bằng nói với Hàn đại phu:
“Hàn lão còn nhớ thợ rèn Tào trong thôn có tiếp xúc với ai ở quận Giang Ninh không?”