• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Diệu Chi Môn
Chương 9: Xích Hạch Chu

Rời đi không bao lâu, Dương lão cáo từ Bao Buôn, miệng còn không quên cảm ơn lão bằng hữu này.

Băng ngang hai, ba dãy phố, cuối cùng Dương lão cũng tìm được điểm dừng chân tiếp theo, tay chống gậy gỗ, mắt dán vào “Cổ Vật Lầu” ba chữ to tướng cách mình chừng mười bước chân.

Cửa hàng này đã có hơn năm trăm lịch sử, hình dạng khá giống với một tòa lâu quán nhưng diện tích rộng rãi, phân làm ba tầng, nhiều năm qua đi, càng ngày thương hành của Cổ Vật Lâu ngày càng bành trướng, ngay cả tam đại môn phái cũng không dám động vào nó.

Thẳng vào đại môn, vẫn không một cái nhân viên nào ra tiếp đoán, dĩ nhiên tất cả mọi người đều đang bận rộn, trong lâu số lượng tu giả nhiều vô số kể.

Dương lão cũng không để ý quá nhiều, trực tiếp lướt qua đám cổ vật ở tầng một rồi một hơi xuyên lên tầng hai.

Lầu hai so ra khác rất nhiều, đồ vật bày bố có tổ chức hơn, người xem cũng tương đối ít, không bon chen, sầm uất như lầu một.

Thứ đầu tiên đập vào mắt mình là một cái cổ kiếm sắt gỉ loang lỗ, hơn phân nữa phần kiếm đã bị đứt gãy ra làm hai, bên ngoài nhưng vẫn còn lấp lánh mờ nhạt một chút hình văn.

Lão đứng lại nhìn chăm chăm vào thanh kiếm một lúc lâu xong mới khẽ cười một cái, cất bước đi về phía trước.

Nhưng những người lên lầu hai, phần lớn đều là công gia quý tử, hoặc phú thương xa xĩ, cổ vật trên lầu hai giá đều không phải hạng xoàng, bỏ linh thạch ra để lựa chọn một món cổ vật là chuyện rất bình thường, bất quá có tìm được cái gì kiếm lời hay không, còn cần vận khí mỗi người nữa.

Bên cạnh Dương lão, hai cái hoa bào công tử, nhìn phát liền nhận ra hào danh quý tộc.

“Hứa huynh, nhìn chiếc phật tượng này xem…chập, chập, ít gì cũng vài trăm năm chứ không ít.”

Một tôn Di Lặc tương phật, cao chỉ chừng một xích, quang mang thanh sắc tuôn ra đến lóa cả mắt.

Dương lão đứng gần đó mà kém chút bật cười, đúng là cậu ấm cô chiêu chưa trãi sự đời.

Tôn phật tượng kia, thật không đáng một đồng, nhìn như quang mang tán sắc, thế nhưng nhìn kĩ chỉ thì đây chỉ là được một lớp Bích Nhãn chướng, không có giá trị.

Cách đó không xa, lại đã có người chọn xong cổ vật cho riêng mình, điều này khiển lão khá giật mình, bởi người kia lên còn sau cả bản thân mình.

“Chưởng quầy, ta muốn cái hồ lô này, giá tiền không thành vấn đề!”

Là cái cao tuổi tu sĩ, gương mặt chữ điền, ăn mặc không quá khoa trương như nhiều tên tu sĩ khác, xem ra người này có vẻ như nhận biết cổ vật hồ lô kia, từ lúc lên lầu đến giờ hắn chỉ chăm chăm nhìn vào nó.

Nói rồi, hắn từ trên giá lấy xuống đồ vật, đi tới quầy, thả ra một túi đen linh thạch.

“Hai mươi khối linh thạch.”

chưởng quầy mặt mày rạng rỡ, không ngại đổ ra linh thạch đếm qua một lượt, xong mới thả cho người này rời đi.

Khẽ lắc đầu, Dương lão cũng không nhiều lời, can thiệp vào sự tình của người.

Cổ vật trên lầu hai quả thực quá nhiều, kiểu dạng gì linh vật cũng cố, mặc dù đã hơi có niên kỳ và hư hại rất nhiều.

Lướt qua một đoạn, Dương lão cứ lắc đầu liên tục không thôi, đối với những cái này sắt gỉ, hàng đồng không quá để mắt.

Hơn nữa chén trà sau, thứ duy nhất lọt mắt lão cũng chỉ có lọ hắc sắc thủy tinh được bày bố trong góc, nhìn cái này linh vật, ngay cả lão cũng chẳng nhận ra cái gì dị dạng, bất quá lại có một cái gì đó tản mát rất có sức hút.

Là thần hồn.

Đột nhiên lão nghĩ ngay tới hồn lực, sức hút kia đang lôi kéo chính là hồn lực của Dương Phúc.

Mặc dù tu vi đại giảm, bổn nguyên cũng bị đánh gần như vỡ nát, nhưng ba trăm năm ngủ say, thần hồn của lão lại từ từ khôi phục, đến nay có hồn lực xem như đạt phục hồi lại ngang bằng với Trúc Cơ kỳ tu giả.

Nghĩ xong, lão nhập thần chú tâm nhìn vào hắc sắc lọ chai, phóng thích linh hồn lực.

Ong!

Quả đúng như suy đoán của mình, hồn lực của Dương lão từ từ thẩm thấu vào bên trong hắc sắc lọ thủy tinh, cẩn thận nhìn qua, lão dường nhưu đã có thể cảm nhận được một thứ gì đấy.

Ồ!

Bên trong lọ là một hạt táo, phía trên có khắc một con thuyền nhỏ, lầu các chu vũ, cột buồm, động cơ, tinh tế vô cùng, mạn thuyền còn khắc lấy ba chữ “Xích Hạch Chu”, đây chắc chắn là một cái phi hành linh khí.

Một cái từng là Kim Đan kỳ tu giả như Dương lão lại không còn quá xa lạ nữa. Ngược lại, lão nhất thời cảm thấy hứng thú, phi hành bỏ chạy giữ mạng, ai chẳng muốn có?

Từ lúc tử chiến ở Bắc Cương, túi trữ vật của lão đã tiêu thất vào loạn lưu không gian, đây có thể sẽ là món linh khí bảo mệnh đầu tiên trong tay.

Vốn dĩ, thuyền này nếu như là hồi phục như nguyên trạng, có thể sẽ là trung phẩm Pháp Khí.

Đáng tiếc nhuệ khí đã mất, lại bị thời gian bào mòn, coi như Pháp khí cũng rơi xuống thành Linh Khí trung phẩm, bất quá nó vẫn còn giá trị lợi dụng, đáng tiền để lão bỏ ra.

Tu chân giả vũ khí trong tay phi thiên bách loại, linh khí dành cho Luyện Khí kỳ sở dụng, cao hơn là Pháp Khí dành cho Trúc Cơ kỳ tu sĩ, đối với Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ thì phần nhiều đều dùng Pháp Bảo.

Riêng Hóa Thần Kỳ đại năng chỉ có dùng Thông Thiên Linh Bảo trong truyền thuyết mới có thể chứa được sức mạnh nội lực.

Lấy xuống hắc sắc lọ thủy tinh, Dương lão cuối cùng quyết định rời đi.

Tầng ba cho dù lão có muốn đi lên cũng lên không được, Trúc Cơ kỳ tu sĩ mới có thể được đặc cách tiến vào.

“Chưởng quầy, bao nhiêu linh thạch?”

Dương lão tay cầm hắc sắc lọ thủy tinh đặt lên quầy, nhìn trung niên nam tử bên trong hỏi.

Nam tử trung niên nhìn lọ thủy tinh, không nén nổi ngạc nhiên, chiếc lọ này đã được đặt cũng hơn mười năm rồi, họ định đem nó chuyển xuống lầu một, không nghĩ lại có người mua lấy, hắn liền vui mừng lấy từ trên kệ xuống một cuốn sổ thật lớn, thật xoàn xoạt mấy trang xong mới nói giá:

“Chúc mừng đạo hữu, vì vật này đã được đặt tại đây thời gian quá lâu, giá cả đã giảm mạnh, chỉ cần hai mươi viên linh thạch liền có thể đạt được!”

“Được!”

Một cái giá quá hời để Dương lão có được một món trung phẩm phi hành linh khí, bình thường chắc hẳn phải tốn đến vài chục viên có khi đến những trăm viên chứ chẳng đùa.

Rời khỏi Cổ Vật Lâu, Dương lão lại tiếp tục dạo quanh khắp chốn Ấn Sơn phường thị, tuy nhiên vẫn chưa nhặt được tiện nghi gì đáng nói.

Một ngày cứ như vậy mà lặng lẽ qua đi, lão nhanh chóng lựa cho mình một cái khách lâu để dừng chân nghỉ ngơi, trong lúc ấy, Phường thị lại nổi lên một tràng phong ba, dậy sóng, một cuốn [[Ngự Thú Cơ Sở]] không biết xuất xứ từ đâu, tràn ngập tràn lan trên khắp các con phố, trong tay bất kỳ một vị tu sĩ nào cũng cầm lấy và liên tục bàn luận.

Trong phòng của mình, để chuẩn bị cho trao đổi hội sắp diễn ra, lão bắt đầu cặm cụi viết một cái gì đó, một lúc sau đã hoàn thành.

Trên bàn lúc này đã xuất hiện ra ba cuốn điển tịch: “Kim Đỉnh Công”, ‘”Kim Đỉnh thuật” và “Thổ Yêm Công”

Đây là hai môn võ công thời còn là Luyện Khí kỳ lão đã tu luyện.

Sáng ra, Dương lão cũng không khỏi bất ngờ, chẳng nghĩ rằng cái tên Bao Buôn này lại làm một vụ lớn như vậy, chỉ trong nửa ngày liền đã khiến toàn thành rúng động.

Không lâu sau đó, một cái tiểu nhị không biết từ lấu bỗng nhiên đi tới gõ cửa gặp lão.

“Chuyện gì?”

Dương lão sắc mặt không đổi hỏi.

“Bao chưởng quầy nhờ ta đưa cái này và nhắc nhở Hắc Diệu Môn Ngũ trưởng lão Dương Viễn Trần đang tìm kiếm tiền bối!”

Tiểu nhị chuyển lời, đồ vật xong liền rời đi.

Trong phòng, Dương lão cầm lấy túi đen, không nghi ngờ gì đây là một cái túi trữ vật bên trong cư nhiên lại có tới hơn ngàn viên linh thạch.

Nhìn đống này linh thạch, Dương lão chếch miệng cười, xem ra tên này buôn may bán đắt lắm đây.

Một cái tham tài như Bao lão quỷ, không tài nào chuyển cho hắn những này linh thạch, sợ lãi xuất bán cuốn kia điển tịch không đến năm sáu ngày linh thạch lão đi bằng đầu xuống đất.

Nhanh chóng trả phòng, Dương lão lập tức lên đường hướng thẳng Hắc Diệu Môn Lãnh Sự Quán, tầm một khắc sau, đạo âm thanh quen thuộc của Dương Viễn Trần bỗng nhiên truyền vào bên tai của lão:

“Dương huynh, ngươi đi đâu làm lão phu tìm muốn mệt, mau vào, trao đổi hội không đến nữa canh giờ nữa là bắt đầu rồi”

Dương lão nhìn lên Hắc Diệu Môn Lãnh Sự Quán lầu hai, Mấy người Dương Viễn Trần, Lý Thanh Thảo, Phó Kim Vũ, Kim Huyền Phong cùng với bốn cái lạ mặt tu sĩ tựa hồ là một cặp đạo lữ đã tụ hội lại.

Dương lão trên mặt nhẹ mỉm cười lấy lệ, bước chân đi lên nói:

“Mọi người nhanh như vậy đã hội lại, kém chút nữa lão phu cũng quên.”

“Chúng ta hội đã từ tối hôm qua, chỉ còn chờ người và một vị đạo hữu nữa liền sẽ bắt đầu

Cùng lúc này một cái hoàng sắc đạo bào tu sĩ cũng đi vào Lãnh sự quán.

Hai người vừa hay đi đến bên cạnh mấy người, nhẹ đặt mông ngồi xuống.

“Kim đạo hữu, đây là?"

Nhìn Dương lão, đôi kia đạo lữ chau mày nhìn Kim Huyền Phong hỏi.

“Đều là đồng môn đồng hữu mà thôi, vị này chính là Hắc Diệu Môn chúng ta ngự thú đại sư Dương Phúc, hắn đối với hôm nay trao đổi hội rất quan tâm, vừa vặn có thể cùng nhau trao đổi!”

Kim Huyền Phong nhìn dương lão lại nhìn lại đôi đạo lữ hơi ngại giải thích.

Nghe ba chữ Ngự Thú Sư, cặp kia đạo lữ lẫn hoàng sắc đạo bào mới lên tu sĩ cũng ngạc nhiên, rất nhanh chuyển thành kính ý.

“Thì ra là Dương đại sư….Thất lễ, thất lễ, mong đạo hữu chớ làm buồn lòng!”

Hai người liền chắp tay xin lỗi.

“Dương huynh, đây là Trần gia Vạn Khánh Quốc nhị vị đạo lữ, Tuyên Cổ Cung - Hà Dũng chấp sự, Linh Anh Phái - La Đại khách khanh, mọi người làm quen!”

Kim Huyền Phong chỉ vào đôi đạo lữ giới thiệu, rồi lại hướng qua hoàng bào tu sĩ:

“Còn đây là…”

Còn chưa nói xong y đã bị hoàng bào trung niên tu sĩ cắt ngang:

“Tán tu Huỳnh Tấn Phát, hai chữ tấn phát trong phát đạt, thành công hân hạnh gặp Dương đạo hữu!”

Thái độ ba người chuyển biến đều đã nằm trong suy tính của Dương lão, chỉ nhẹ cười đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK