• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Phù bảo

Kim Huyền Phong thẳng thắn lắc đầu nói:

“Dựa theo tình huống ở Trao Đổi hội diễn ra, hơn bảy phần không phải là diễn, lại càng không phải tay trong cài vào Hắc Diệu môn.”

“Vì sao? Rất nhiều điểm đáng ngờ đây nhị đệ?”

Kim Huyền Phong cười khổ nói:

“Tán tu xuất thân là một nguyên nhân, chúng ta ban đầu cơ hồ đều chưa bao giờ thấy Dương huynh bạo phát thực lực ra ngoài, vậy vì cái gì phải triển ra chèn ép hai người Hà Dũng, La Đại.

Chủ yếu, nếu như thực là tay trong từ thế lực khác phái tới, thì cũng không cần phải đem Trúc Cơ kỳ công pháp ra làm mồi dụ, này rủi ro quá lớn!

Thêm nữa, không phải mấy ngày trước Dương huynh trọng thương với cái chết đột ngột của Hà Dũng, La Đại, chẳng phải rất trùng hợp hay sao?”

“Ừm! Quả thực có chút trùng hợp, mấy tên đệ tử báo lại tại thời điểm Dương lão rời khỏi phường thị, nhân thủ hai bên Linh Anh Phái và Tuyên Cổ Cung đồng dạng bí mật xuất phát đi đâu đó!”

Phó Kim Vũ trầm ngâm, gật gật đầu nói.

Sau một hồi thuyết giản, cuối cùng đại trưởng lão mới nhẹ thở dài, đạo:

“Chắc lão phu lo xa rồi!”

“Được rồi, chuyện này tới đây chấm dứt đi, đệ tam điều đệ muốn thông báo chính là chúng ta Vạn Long Quốc tam đại môn phái quy định bốn năm khai sơn thu đồ sắp tới, mà chỉ chừng gần một tháng nữa bắt đầu”

Trương Hư Đạo chậm rãi hướng mọi người nói ra.

“Chúng ta Hắc Diệu Môn chưởng khống hết thảy tam quận, lục huyện, thập bát trấn phàm nhân chi danh, ngoại trừ một số đệ tử chấp sự đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, nhân công coi bộ sẽ có thiêu hụt, tạm thời cần phiền sư huynh, sư tỷ xuất sơn một chuyến!”

“Cái gì? chẳng phải ban đầu chỉ có ngũ huyện, thập nhị trấn thôi sao?”

Thất trưởng lão Dương Vệ đột ngột lên tiếng nghi hoặc.

“Chuyện này đệ có nghe qua, phàm nhân hoàng gia dường như có chút điều chỉnh bộ máy hành chính, đốc thúc tiến cử hình thành nhiều thêm các quận thành trấn.”

Bát trưởng lão Thiết Ngũ Lang bấy giờ ít nói, cũng không kiêu không gấp nhẹ giải thích.

Thân là quản sư chính các phân đà của môn phái trong phàm nhân, tin tức biến đổi linh thông làm sao thoát khỏi tai mắt của vị trưởng lão này được.

“Bất quá, các sư huynh cũng không nên quá căng thẳng, sư đệ đã có điều tới một ít Tiên Thiên kỳ đệ tử tọa trấn các phân đà, đến lúc đó sẽ có người tiếp đoán hỗ trợ mọi người!”

Mọi người nghe vậy mới đồng loạt thở phào.

Nếu như không có cái này hỗ trợ, một mình bản thân bọn họ cũng khó mà hoàn thành được chưởng môn sư đệ trọng trách nhờ vã.

Trong phàm nhân có chính kỳ nhị đại kinh mạch, chính kinh cùng quanh thân ba trăm sáu mươi chỗ Khiếu huyệt mà nói, võ lâm nhân sĩ đả thông chính kinh bát mạch, ba trăm sáu mươi chỗ Khiếu huyệt liền sẽ có thể hấp thụ Tiên Thiên chi khí.

Khí này đi vào cơ thể tẩy cân phạt tủy, bởi vậy người giang hồ trong miệng đều gọi đây là Khai Mạch cao thủ hay còn gọi là Tuyệt Đỉnh cao thủ.

Kỳ thật, phàm nhân khai phát đan điền quá trình chung quy đều vì thứ đó, cái gọi là Tiên Thiên chi khí chính là tu tiên giả hấp thụ một sợi Linh khí.

Dạng này tẩy kinh phạt tủy bài trừ tập chất cơ thể là điều tối quan trọng để đề cao từ một phàm nhân cao thủ nhất lưu lên Tuyệt Đỉnh cao thủ.

Bát quá, nói cho cùng cũng chỉ dùng một sợi linh khí để tẩy rửa nhục thể, đối với phàm nhân còn tương đối đặc biệt, nhưng so với tu tiên giả không đáng là gì.

Hắc Diệu môn Khai Mạch kỳ đệ tử phân bố rải rác các phàm nhân khu vực, hầu hết đều có xuất thân, gia phả từ môn phái.

Nhưng tại bởi không có linh căn nên chỉ đành lưu lạc tại phàm nhân làm việc thu công hiến, sinh con, sinh giống, dành cho có linh căn hài tử làm chuẩn bị.

Thêm một nguyên tắc nhỏ nữa là, những vị Khai Mạch cao thủ xuất thân từ môn phái, tại phạm nhân địa phương sẽ không được diễu võ dương oai, tận lực giấu đi sức mạnh của mình, thông thường đều là phú ông, thương buôn có tiếng.

Phàm nhân so với tu tiên giả nhiều hơn gấp mấy chục lần, muốn mà kiểm tra qua một lượt lại tốt không ít thời gian đâu.

Ngoài lề một chút, đối với đệ tử có linh căn, đồng dạng ban đầu cũng phải trải qua khai phá chính kỳ nhị đại kinh mạch, bất quá so với phàm nhân nhanh hơn rất nhiều, trải qua thông tỏa chính kinh, mới bước vào Khai Mạch kỳ.

Khai Mạch kỳ có tất cả 8 tầng, cũng chính là giai đoạn đả thông Kỳ Kinh bát mạch: Đốc mạch, Nhâm mạch, Xung mạch, Đái mạch, Âm Duy mạch, Dương Duy mạch, Âm Kiểu mạch, Dương Kiểu Mạch.

Đả thông toàn bộ chính là thời cơ đột phá lên Luyện Khí kỳ.

Mà mỗi người trong mình lại đeo rất nhiều sự vụ khác, thêm này bồi vào có mà phiền phức.

“Chưởng môn sư đệ, có cần thông báo một tiếng cho Dương khách khanh hay không?”

Lý Thanh Thảo lơ đà đề xuất.

“Không cần đâu, Dương lão lần này bế quan chữa thương đoán chừng sẽ tốn thêm không ít thời gian nữa, coi như xuất quan, người ta đã hiến lên công pháp, lại không thể bắt đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt này được, vẫn là thôi đi!”

Trương Hư Đạo cũng đã nghĩ qua điều Dương lão vì môn phái làm một chút sự tình, Bất quá, người này thực lực sáng tại suy yếu lúc, lại mang tới cống hiến lớn cho Hắc Diệu Môn, lại tiếp tục hành người ta, e rằng sẽ gây không ít hiểu lầm.

****

Qua một hơn gần năm tháng công phu, nhục thân mới khôi phục bình thường.

Dương lão hai mắt mới mở ra, cẩn thận cảm thụ, qua một hồi lâu, mới rạng rỡ mặt mũi tu vi lại được củng cố không ít, trên mặt lại không chút cảm xúc nào.

Bởi vì, lão đều dồn toàn bộ niềm vui của mình đặt lên hai người Hà Dũng và La Đại.

Đều là người có địa vị trong Ấn Sơn phường thị, một người là khách khanh, người kia với tư cách là tổng chấp sự của một phân đà, trên người tiền tài cũng khó nói, ít thì vào năm trăm viên, nhiều thì một ngàn hoặc vài ngàn viên đều có khả năng.

Dương lão mặt tràn đầy thương sót, lắc đầu, nhìn than thở:

“Thời Phú Hào tới, muốn ngăn cũng ngăn không được!!”

Nói đến đây, lão mới lấy ra hai cái túi trữ vật, cũng chẳng biết có bao nhiêu đồ tốt bên trong.

Cùng một lúc đem thần thức xuyên vào cả hai túi trữ vật, lão kém chút nữa ngả ngữa, thực sự chấn kinh, hai tên này thân gia cũng quá chi là phong phú đi!

“Này phải là tham ô, ăn xén, ăn bớt dữ lắm đây!”

Lão lầm bầm trong miệng.

Nào có khách khí, lão một hơi giũ ngược hết xuống đất, từ trong túi trút ra một đống lớn vật phẩm,linh thạch, pháp khí, Phù triện, đan dược tu tiên giả đồ vật đều không thiếu, thêm nữa còn có thế tục vàng bạc châu báu, và một ít quần áo.

Trải qua một hồi kiểm kê, Chỉ riếng linh thạch thôi, liền đã có bốn năm ngàn khối.

Linh khí tổng cộng có mười kiện tròn, cấp thấp linh khí chiếm bốn kiện, trung cấp chiếm ba kiện, cao cấp pháp khí có ba kiện, đỉnh cấp không có cái nào.

Làm lão cảm thấy đáng tiếc chính là con kia Mai rùa phòng ngự cao cấp linh khí trong lúc chiến đấu đã hư hỏng nặng, e rằng tình trạng hiện tại so với trung cấp cũng không bằng.

Phần lớn đều là ma đạo linh khí, chỉ có cây kia Tử Cương Cung và Lân Quy nhìn qua là dành cho bình thường tu sĩ sở dụng.

Đan dược có Huyết Linh Dược dịch bảy bình, Dưỡng Khí đan hơn chục bình, Phù triện chồng vài sấp, còn có một ít nguyên vật liệu luyện khí như Ngân Cư Thạch, Kim Diễm Thiết,…và chút chút linh thảo nhất giai hạ phẩm không đáng nói.

“Ui! Đừng nói đây là phù bảo a?”

Dương lão hai mắt tỏa sáng, tự mình lẩm bẩm.

Cầm trên tay là một cái hộp gỗ, bên trong chỉ chứa một trương phù triện, nhưng phía trên phong ấn một cỗ lực lượng kinh người so với bất kỳ tấm bùa chú nào đều hơn hẳn.

Trầm ngâm, suy nghĩ một lát, lão mới phun ta mấy chữ:

“Phá Cấm phù bảo! Xem ra Vân Vụ trận là do thứ này phá giải đi!”

Phù bảo là đây là một loại phong ấn nhất kích sức mạnh của cấp cao tu sĩ trong một dạng giấy phù như phù triện, muốn chế tác ít nhất cũng cần phải có Kim Đan kỳ thực lực tu sĩ, cũng xưng ngụy pháp bảo.

Cấp thấp tu sĩ (Luyện Khí kỳ) đồng dạng cũng có thể khu sử được, đương nhiên, muốn khai triển toàn bộ sức mạnh bên trong mỗi tấm phù bảo chí ít Trúc Cơ kỳ mới có thể phóng ra toàn bộ uy lực được.

Luyện Khí kỳ nhiều lắm chỉ tầm hai, ba thành sức mạnh phong ấn.

Vì là ngụy pháp bảo, cho nên mỗi lần sử dụng đều sẽ tiêu hao phong ấn sức mạnh bên trong, nếu như uy năng tiêu hao hầu như không còn, tấm này chả khác gì một đồ bỏ đi, một tấm phù bảo trên cơ bản có thể sử dụng bảy, tám lần đều không có vấn đề.

Đối với tấm Phá Câm Phù bảo trong tay Dương lão, phù văn ảm đạm, cơ hồ phong ấn sức mạnh đã sử dụng gần hết rồi, chỉ được hai lần nữa là nhiều.

Lúc trước, khi còn là Kim Đan kỳ, lão cũng từng cất giữ vài ba tấm phù bảo, cho nên uy lực không cách nào quên được, in mãi trong đầu.

Mân mê, xoa xoa, thưởng thức hơn nửa buổi, lão liền mới đem tấm phù bảo này để lại hộp gỗ cẩn thận cất giữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK