• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60: Vong Tình lão tổ

Cũng tại trong đêm đó, Tử y nam tử trọng thương, lê thân chạy thoát, cuối cùng lại đến Đông Kinh Vương phủ.

“Ngươi nói cái gì?….ngươi gặp tu tiên giả? Lúc nào? Hắn có biết lai lịch của ngươi hay không?”

Hắc Bạch Vô Thường khuôn mặt khẩn trương, nắm lấy cổ áo Tử y nam tử, quát mắng.

Tử y nam tử mặt đen xám xịt, hắn cứ tưởng rằng nhị vị sư phụ sẽ vì hắn chủ trì một cái công đạo nào ngờ….

“Ngươi ra ngoài trước đi, chúng ta có việc muốn thương thảo!”

Bạch Vô Thường nhẹ giọng nói.

Tử y nam tử không dám giấu diếm nữa lời, có bao nhiêu hắn cũng đã kể toàn bộ cho nhị vị sư phụ, thi lễ một cái cúi đầu ra ngoài.

“Lão thiên quả thực thương hai chúng ta, còn không biết đi đâu kiếm tu tiên giả, không nghĩ tới có kẻ tự chui đầu vào rọ!”

Hắc Vô Thường phá lên cười, vỗ vỗ Bạch Vô Thường một cái nói.

“Nhưng….lỡ như là người của tam đại môn phái thì sao?”

Bạch Vô Thường mặt lại không có thoải mái như Hắc Vô Thường, đăm chiêu suy nghĩ hỏi.

Chuyện này quả thực có chút trùng hợp đến bất thường, thêm việc phàm nhân tục tử những năm này hay có truyền ngôn Thượng Quan Nhạn dùng hài từ để tu luyện, cái hắn e sợ chính là việc tiên môn tu giả vi hành điều tra, càng làm chuyện này trở nên đáng nghi hơn bao giờ hết.

“Hừ! Ngươi sợ cái gì? Cho dù có là tiên môn tu giả đi nữa thì sao?…chúng ta sau lần này đại hội võ lâm cũng bỏ cái chốn này đi nơi khác, giết hay không cũng như nhau!”

“Hơn nữa, cái tên tu tiên giả chắc chắn là thọ nguyên sắp tận, muốn từ đám tục nhân kiếm một chút tiền vàng ăn sung mặc sướng mấy ngày cuối đời mà thôi, ta thấy cũng không có gì đáng lo!”

Hắc Vô Thường thì lại thoáng hơn, hắn đối với Dương lão mạng sống không lo nghĩ quá nhiều, xem như đã nằm gọn trong tay, không thể thoát được.

Bạch Vô Thường còn dự định nói điều gì đó, liền đã bị Hắc Vô Thường phẩy phẩy tay, ngắt lời:

“Được rồi, không nói nữa, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta địch thân đi đưa thiệp mời đi, tránh tên tu tiên giả kia chạy mới đi chỗ khác!”

“Hi vọng là ta lo xa đi!”

Bạch Vô Thường rời đi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có cái gì đó rất bất an, miệng thì thầm.
***

Hai ngày sau, một nơi mà mây tỏa bốn bề, mờ mở ảo ảo đẹp như tiên cảnh.

“Đại sư, lối vào Vong Tình Động tại nơi nào?”

Phạm Bạch Hổ nhìn chung quanh cảnh tượng thiên nhiên, kỳ quái hỏi.

Hắn đã nhìn sơ qua nơi này vài lần, bất quá hầu như không có tìm được hướng vào hoặc là cơ quan nào đáng chú ý.

“Cũng không khó tìm đâu, đi theo bần tăng!”

Tuệ Trung đại sư cười nói, hắn lúc trước cũng như Phạm Bạch Hổ cũng hoang mang không biết đường vào như vậy.

Mấy người nhanh chóng buộc ngựa lại, sau đó thẳng hàng thi triển khinh công theo từng bước chân của Tuệ Trung đại sư tiến vào bên trong.

Tuệ Trung đại sư trước kia từng có một đoạn thời gian kề cạnh Vong Tình lão tổ, biết được lối vào cũng không có gì là quá lạ thường!

Năm người Dương lão dĩ nhiên cũng ở trong này, mục địch của lão lần này chính là thăm dò Vạn Long quốc tục nhân tình hình và ma luyện tâm tính cho mấy tên tiểu tử Vương Lục.

Chính vì vậy, khi mà Tuệ Trung đại sư cùng Phạm Bạch Hổ ngỏ ý mời giúp đỡ lão lập tức đồng ý ngay, ngoài trừ lý do trên thì cũng xem như là nể mặt Phùng Kiệt giúp đỡ bọn hắn.

Chỉ là trong giới hạn thực lực của Phàm nhân, tiên gia pháp thuật hay thần thông, lão không thể xử ra được.

Tiên môn có tiên môn quy, không thể nhiễu loạn trật tự thế tục quá nhiều.

Trong khi đó, tiếng vó ngựa lẫn khinh công tiếng động dư chấn quán thẳng vào sâu trong Vong Tình Động.

“Bảy luồng khí tức, năm trẻ hai già, mỗi lúc một gần!”

Tận sâu bên trong Vong Tình Động, nhưng đối với sự việc bên ngoài rõ như lòng bàn tay, lực cảm ứng siêu việt phàm tục cao thủ, xem ra trong võ lâm chỉ có một người….

Sau rèm thác, bên trong chính là một hang động, có vài cái lối vào, chính là đường bí mật thông dẫn đến Vong Tình Động.

Rất nhanh, Tuệ Trung đại sư đã dẫn nhóm người đi đến cuối lối vào.

“Kết cấu này là…Mê Cung?”

Vương Lục nhìn khung cảnh trước mặt, nhíu mày hỏi.

“Vương thí chủ quả thực mắt hơn người, chính là mê cung hay còn gọi là Vong Tình mê cung, Vong Tình lão tổ nghiên cứu cả đời chính là tâm thần chi đạo, thiết kế các cơ quan như não người, lập ra vừa dùng cho tịnh tu vừa dùng ngăn địch xâm nhập, chỉ có môn hạ đệ tử mới có cách tiến lùi trong này, bần tăng trước đi cùng lão tổ nợ qua ân tình mới biết được!”

Đúng như Tuệ Trung suy đoán, mê cung xưa nay vẫn như vậy, lão tổ vẫn chưa có chỉnh sửa điều gì, như vậy sẽ dễ dàng xâm nhập vào bên trong hơn.

Bên trong mê cung vốn dĩ an tĩnh lạ thường, Tuệ Trung đại sư cũng đã dẫn mọi người xâm nhập, nhanh chóng đã kinh động đến Vong Tình lão tổ môn hạ.

Gần hai chục người đột nhiên quỷ dị xuất hiện bao vậy trái phải hai bên mọi người, không nói một lời ra tay đánh tới.

“Mọi người cẩn thận, là Vong Tình lão tổ đệ tử, đừng đả thương nặng bọn họ, chúng ta còn có việc phải thương thảo….”

Gần hai chục tên dường như tâm thần tương thông, chỉ nhìn mắt nhau liền đã hiểu được ý vị của nhau, rất nhanh đã phân chia xong đội hình.

Có bốn tên khinh công như gió, lao lên bao vậy Dương lão lại, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng, hạ thủ lão nhanh chóng.

“Hừ! Xem thường lão phu già yếu? Muốn tốc chiến tốc thắng sao?”

Dương lão nhếch mép cười cười thong thả nói.

Đột nhiên hai mắt lão trừng lên, mộc trượng trong tay gõ xuống đất một cái thật mạnh, cuồn cuộn khí lãng xung quanh bỗng chốc bốc lên hóa thành một tường chắn bao quanh, bất cứ một tên nào mỗi khi đến gần lão liền bị hất văng ra.

“Nội lực thật thâm hậu…”

Phạm Bạch Hổ nhìn ra Dương lão, trong lòng cảm thấy thực sự kinh ngạc không thôi, không cần dùng chiêu thức đã có thể đánh bại bốn vị đệ tử của Vong Tình lão tổ.

“Không ổn, kết cấu mê cung đang muốn thay đổi, nhanh chân lên…”

Tuệ Trung đại sư quan sát lại một lượt, lập tức giật mình, hô lên.

Bất quá, Tuệ Trung miệng nói nhanh lên nhưng lại không rõ phương pháp thoát khốn, ba lần bảy lượt phải quay ngược trở lại từ đầu.

Dương lão nhìn biểu hiện của trụ trì, khuôn mặt nhăn lại, bàn tay phía đặt lên tường mê cung, từ từ dùng pháp lực dò la.

“Hừ! Đi theo lão phu…”

Dứt lời, hai chân lão thoăn thoắt như chim, bay như xé gió từ từ vượt qua các chướng ngại…

Rất nhanh sau đó, đã tìm ra lối thoát khỏi mê cung,…

Lúc này có một tên đệ tử khách khí ra hiệu mời mấy người Dương lão tiến vào.

Đám người theo chân y đi xuyên qua một phương đường hầm nữa, đến bụi tùng trước mặt. Gió thổi nhè nhẹ, rì rào tiếng chuông reo, khắc hẳn với cảnh tượng trong mê cung.

Thì ra gã đệ tử kia dẫn mọi người đến diện kiến Vong Tình lão tổ, đứng trước cường địch xâm nhập Vong Tình động như đám Tuệ Trung đại sư, đội ngũ đệ tử vẫn rất chỉnh tề, không nao không động đứng một bên Vong Tình lão tổ.

Chủ trì ván cờ là một ông lão dáng người cao, gầy gò, tóc râu bạc trắng, tướng mạo uy nghi xen lẫn chút phúc hậu, ngồi trên một đầu cự mãng màu xanh lam đen khổng lồ.

Thường được mọi người gọi là Vong Tình lão tổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK