• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bồng Sơn Hắc Diệu Môn.
Chương 2: Trị Bệnh Hoàng Phong Ngưu

Không lâu sau đó, Chưởng môn nhân và tám vị trưởng lão của Hắc Diệu Môn đã tụ họp đầy đủ, ngoại trừ chưởng môn vẫn là bộ dáng trung niên nam tử độ tầm tứ tuần thì tám người còn lại hầu như đã bước sang tuổi xế chiều, nhưng còn gân lắm, huyết khí vẫn còn bừng bừng như lửa đốt.

Mặc dù Hắc Diệu Môn không phải là cái gì đại tông đại phái, bất quá tại Vạn Long quốc cũng rất có tiếng nói và quyền uy. Tin tưởng lão đầu trước mặt sẽ không lấy bọn hắn ra làm trò đùa.

Mấy người vừa vào cửa, Diệu Thủ lão đầu liền nhìn ra được Trương Hư Đạo khí tức, trong lòng thầm khen:

"Không nghĩ tới cái này chưởng môn Trúc Cơ trung kỳ căn cơ lại vững chắc như vậy!”

Không nghĩ nhiều, lão liền đứng lên chắp tay nói:

"lão hủ Dương Phúc Bái kiến tiền bối!"

Trương Hư Đạo nhẹ nâng vung tay lên, đỡ lấy lão, miệng cởi mở cười nói:

"Đạo hữu hà tất lễ nghĩa, đạo hữu thế nhưng là ân nhân của Hắc Diệu Môn tựu không cần khách khí như vậy!”

Không như chưởng môn nhân, mấy vị trưởng lão còn lại mắt không chợp, lóa như tinh quang nhìn lão chằm chằm.

Trái với thái độ khẩn trương của chín người, lão đầu vẫn ung dung ngồi vào, không thèm để ý đến ánh mắt cũng như khí thế kinh người của bọn họ.

“Mẫu lệnh đâu?”

Rốt cuộc, cũng không kìm được, Nhị trưởng lão nóng lòng cao giọng hỏi.

Lão đầu chậm rãi lấy ra một tấm cổ lệnh Tử sắc phía trên có khắc hai chữ “Hắc Diệu”.

Nhìn mấy tên tiểu bối trước mặt, Dương Phúc (tên thật của Diệu Thủ Tán Tiên) có chút ngạc nhiên.

Lão không nghĩ tới Mẫu lệnh trong lòng đám tiểu bối của thê tử mình lại quan trọng đến như vậy.

Kể từ khi môn phái với tiên tổ mất đi liên lạc.

Hắc Diệu Môn từ lâu đã muốn thu hồi nhưng mấy đời chưởng môn trưởng lão có dùng bất kỳ phương pháp nào đi nữa cũng không tìm kiếm được một chút hạ lạc gì.

Thân là hậu duệ của Hắc Diệu Môn, không ai trong đám người là không nóng lòng khẩn trương.

Chín người thay nhau cầm lên Hắc Diệu mẫu lệnh, tất cả đều lần lượt nhìn qua một lần, sau khi xác nhận vật này chính là hàng thật giá thật, bọn họ không kiềm được lòng đưa mắt nhìn nhau dò hỏi ý kiến cá nhân.

Hồi lâu sau, đại trưởng lão mới chợt lên tiếng:

“Không biết đạo hữu có yêu cầu gì?”

Bọn họ không biết người trước mặt đã dùng biện pháp gì cầm trong tay mẫu lệnh, nhưng sự thật vẫn chỉ có một, rằng miếng mẫu lệnh này tuyệt đối không phải là hàng nhái.

“tại hạ cả một đời làm tán tu, bôn ba cả đời mới may mắn đột phá lại Luyện Khí hậu kỳ, càng già trong lòng lại càng vấn vương nhiều điều, hi vọng có thể tìm một nơi an dưỡng, cho nên ta muốn vị trí khách khanh này.”

Lão đầu chậm rãi trả lời, miệng không ngừng đạo đủ thứ trên trời dưới biển.

Mấy người chưởng môn liếc mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn chưa đưa ra câu trả lời nào.

Mất kiên nhẫn, Diệu Thủ lão đầu chậm rãi mở miệng hướng chưởng môn nhân hỏi:

“Tiền bối có chuyện cứ việc nói thẳng đi?”

Trương Hư Đạo nhìn lão đầu một lúc, xong mới thật lòng trả lời:

“Quả thực, tài chính Hắc Diệu Môn có chút không quá khả quan, mời đạo hữu đảm nhiệm chức vụ khách khách trưởng lão cũng được, chỉ có điều….”

Dường như hiểu được ý tứ từ trong câu nói của Trương Hư Đạo, lão đầu lập tức cắt lời, bật cười thành tiếng thản nhiên nói:

“Tiền bối khách khí, lão đầu ta mặc dù là tán tu bôn ba khắp nơi, tuy nhiên trong tay cũng nắm giữ chút ít con đường tài lộ riêng, thuận tay nhất hẳn là Ngự Thú, bất quá trình độ không sai biệt lắm hẳn là chuẩn nhị giai*”

Chuẩn: Gần đạt được nhị phẩm

Dương Phúc lão đầu trong lòng thầm than, nếu là phía trước thời kỳ đỉnh cao, tùy miệng lão có thể tự tin bảo bản thân là chuẩn Tứ giai.

Bất quá, thời thế thay đổi, tu vi đại giảm, chuẩn nhị giai ngang bằng với luyện khí bảy tầng hiện tại của bản thân hẳn là phù hợp nhất rồi!

Ngoài ra trừ Ngự thú ra lão chính cống mạnh nhất chính là Khôi Lỗi sư hay đúng hơn là thuật điều khiển con rối. tuy nhiên, lão hiện tại lấy tán tu xuất thân lựa chọn nghiệp vụ có vẻ rất không ổn.

Ngũ trưởng Dương Viễn Trần mặt đỏ như lửa đốt, liền bật dậy khỏi chổ ngồi, đi bốn năm bước đi tới trước người lão đầu, mắt như hổ đói nhìn chằm chằm nói:

“Ta hơn sáu mươi năm nghiên cứu luyện đan chi lộ, bất quá cũng chỉ là Nhất giai Thượng phẩm Luyện Đan sư, một cái tán tu như ngươi lấy tài đức gì nói bản thân có thể chuẩn Nhị giai ngự thú nghề nghiệp!”

“Thật không biết trời cao đất dày!”

Vài vị trưởng lão đối với mấy chữ này của Ngũ trưởng lão đều gật đầu tán đồng.

“Đúng a…… Cho dù là như vậy thì từ khi nào mà chuẩn nhị phẩm Ngự Thứ tại Vạn Long quốc mà tam tông chúng ta không biết!”

Trước mấy tên trưởng lão nóng tính này, Trương Hư Đạo có chút thầm cười khổ, chậm rãi đối với lão nói:

“Đạo hữu chỉ nói không chúng ta thực có chút khó tin, chi bằng thử một lần!”

Dương Phúc không lùi không hãi nói:

“Hảo thuyết, tiền bối muốn thử cái gì đây?”

“Đương nhiên là thuần thú, không lẽ bảo ngươi đi luyện đan! rõ điêu!”

Ngũ trưởng lão khinh khỉnh nhảy vào mỉa mai vài câu.

Thấy tính cách trẻ con này của Dương Viễn Trần, Dương lão có chút buồn cười, lắc đầu thầm nghĩ, Hắc Diệu Môn có luyện đan sư như lão này chắc muôn đời không lên nổi Nhị giai.

“Chưởng môn, ta có một con Hoàng Phong Ngưu không biết bệnh gì, mấy ngày nay đột nhiên nổi điên, bỏ ăn, bỏ ngủ vừa hay để cho đạo hữu này khảo nghiệm cũng không tệ lắm”

Trong đại điện, tại hàng ghế thứ ba, có một vị nữ trưởng lão chau mày đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, rồi chợt đứng lên nói.

Vị nữ trưởng lão này đứng thứ tư trong trưởng lão đoàn, tên Lý Thanh Thảo thường ngày hay mặc trường bào xanh độ khoảng bốn mươi tuổi, vị trưởng lão này trong môn nổi tiếng tính tình không tốt, bất cận nhân tình.

Thế nhưng lại là một vị lão sư có uy tín cực cao trong Thụ Nghiệp đường, đồng thời cũng là vị Linh Thực Phu duy nhất có mầm xuân ngọc bài trong môn phái.

“Rống!”

Lúc sau một trận thú tiếng hô truyền đến, nhanh chóng đánh gãy mọi người suy nghĩ.

Bên ngoài đại điện, bảy tám tên nam tử ngực trần, tinh tráng như sắt thép khiêng một cái thật lớn lồng sắt đi tới, lồng sắt bên trong dĩ nhiên là nhốt một đầu da thô, hơi già Hoàng Phong Ngưu.

“Này đầu yêu thú chính là ngươi nội dung khảo hạch! Mặc kệ các ngươi sử dụng phương pháp gì, chỉ cần làm Hoàng Phong Ngưu trở lại bình thường, liền tính thông qua!”

Trương Hư Đạo trao đổi một chút với tứ trưởng lão Lý Thanh Thảo một hồi, xong mới đi lên ra to giọng hô.

Bên dưới, đã tụ tập đông đảo đệ tử trong môn trông ngóng màn hay sắp diễn ra.

“lão phu tới a!”

Lão đầu nhau mắt mỉm cười hướng Hoàng Phong Ngưu đi đến.

Lập tức thấy có người lạ tới gần, Hoàng Phong Ngưu quen tính ương bướng bậu tẩu, thân thể cao lớn của nó không ngừng lung lắc va chạm lồng sắt, hai mắt đỏ ngầu, như muốn lao ra húc lão một phát.

Nhìn thấy dạng này đột nhiên hung hãn ngưu đầu, Lý Thanh Thảo trong mắt đều lộ ra vài phần buồn bã, lo lắng.

“Này Hoàng Phong ngưu hình như là theo tứ sự muội đã gần hai mươi năm rồi đi, này ngưu thú tính tình ôn hòa, da dày thịt thô, lấy cỏ dại làm thức ăn, có thể đem ra lật khẩn Linh điền, giờ đột nhiên nổi đóa, ở trong khoảng thời gian ngắn chỉ cần vị đạo hữu này thuần phục được nó xem như tính thông qua, bất quá vẫn hi vọng tìm ra bệnh căn của nó.”

Đại trưởng lão nghiền ngẫm nhớ lại nói

“chỉ sợ không có dễ dàng như vậy!”

Đứng bên cạnh, Tứ trưởng lão thì thầm.

Kể từ kia Hoàng Phong Ngưu mắc chứng cũng đã trãi qua ba bốn tháng, dù là bằng cách nào, nàng đều không cách nào chữa khỏi cho đầu ngưu thú này.

Nói xong mọi người đều nhìn qua đi.

Dương Phúc lại là kẻ hành nghề lão luyện, vẫn chưa trực tiếp tới gần, mà là cách xa Hoàng Phong Ngưu một đoạn, dùng trạng thái tốt nhất trấn an nó

“xem ra hắn cũng là người trong nghề!”

Nhị trưởng lão xen mồm nói.

Phải biết rằng, ngự thú là có một cái quá trình.

Giống như là giao bằng hữu giống nhau, đầu tiên ngươi đến làm đối phương thả lỏng đề phòng, chấp nhận bản thân tiếp cận.

Cho dù là một cái tay nghiệp dư Ngự Thú Sư, đều minh bạch cái này đạo lý

“An tĩnh lại, an tĩnh lại nào, thú cưng!”

Đúng lúc này, Dương lão vừa trấn an yêu thú, lại vừa từ trong miệng tuôn ra một loạt các từ ngữ khó hiểu

Chỉ một khắc sau, còn táo bạo, nóng nảy Hoàng Phong Ngưu, cư nhiên lẳng lặng thuận theo lên lão chỉ thị, đá giảm đi tính tình.

“Nhanh như vậy liền đã làm Hoàng Phong Ngưu an tĩnh lại, nói không chừng hắn biết cách chữa trị bệnh tình cho nó!”

Mọi người đều lộ ra một bộ chờ mong thần sắc.

Hoàng Phong Ngưu lần đầu tiền trong mấy tháng trời bình tĩnh trở lại, khiến Tứ Trưởng Lão có chút không nén nổi cảm xúc, nàng vô thức đi nhanh lên về phía yêu thú.

Điều này lập tức khiến Hoàng Phong Ngưu đang dần ổn định lại, đột nhiên lần nữa bạo tẩu, nó đứng phắt dậy, miệng không ngừng rống.

“Ngu xuẫn!”

Mắt thấy thời cơ giải quyết vấn đề cho đầu ngưu thú này đã chín muồi lại bị quấy phá.

Dương lão chau mày liền phất tay mang theo một luồng lớn linh lực đánh bay vị trưởng lão này ra xa.

“Nằm sấp xuống!”

Dương lão khẽ quát một tiếng, miệng lại tuôn ra một luồng văn tự kỳ lạ, nghe có vẻ giống lúc nãy lại có chút khác biệt.

Kia Hoàng Phong Ngưu, lập tức ngoan ngoãn ghé vào trên mặt đất.

Tiếp theo, lão từ từ chậm rãi từng bước chân tiếp cận dần tới Hoàng Phong Ngưu.

Tay lão nhanh chóng sờ sờ lên bụng nó, liên tục nghiền ngẫm, suy nghĩ cái gì đó.

“Nga?”

Nghĩ tới một màn này, Dương Lão không khỏi trố mắt nhìn.

“Xem ra quả thực là đúng rồi!”

Nữa chén trà sau, lão mới đứng dậy, nhìn về phía Ngũ trưởng lão, hỏi:

“Ngươi có Thanh Linh Đan không?”

Dương Viễn Trần hoàn toàn không hiểu được lão đầu trước mắt hỏi Thanh Linh Đan để làm cái quái gì, bất quá, hắn cũng không chút nghĩ ngợi lấy ra.

Thanh Linh Đan là một loại đan dược thanh lọc cơ thể cấp thấp khá phổ biến trong tu chân giới, bất kỳ một tu sĩ nào đều mang trong người phòng ngừa chướng khí, độc vật hội thể.

“Trực tiếp cho nó dùng như vậy sao?”

Khóe miệng Lý Thanh Hoa giật một cái, miệng run run hỏi lại, hai mắt đã rơm rớm nước mắt.

Dương lão nhìn thấy vị nữ trưởng lão trẻ tuổi sắp muốn khóc, vội vàng nói chen vào cắt ngang.

“Xuẩn, dùng nước hòa tan, đút cho nó uống.”

”Được!”

Nhận thấy rõ người trước mặt biết phương pháp cứu chữa, không có quá nhiều do dự, Lý Thanh Hoa vội vàng làm theo, hòa tan đan dược, đút cho Hoàng Phong Thú đang nằm sấp trên mặt đất.

Ục ục ục!

Đan dược tan ra thành nước thuốc vừa tiến vào trong cơ thể Hoàng Phong Ngưu, lập tức phát ra âm thanh giống róc rách, nghe rất phê tai.

Hoàng Phong Ngưu trong cơ thể, thanh linh đan giống như một cơn mưa rồi đổ lên biển lửa hừng hừng cháy đỏ, nhẹ nhàng thanh trừ bớt đi nội hỏa bên trong yêu thú.

Không lâu sau đó, hai mắt cái này ngưu đã dịu hẳn đi, tính tình cũng ôn hòa hơn lúc trước.

“Chữa khỏi rồi sao?”

Bên cạnh, Lý Thanh Hoa khẩn trương dồn dập hỏi.

“còn chưa đâu….Lý trưởng lão, ngươi hẳn lúc trước có cho Hoàng Phong Ngưu ăn nhiều quá một điểm dương cương loại linh cốc đi?”

Hắn không nhịn được hướng về phía trước, nhìn sang.

Lý trưởng lão đờ người, suy nghĩ đến trước đó, sau mới gật gật đầu đồng ý. Quả thực mấy tháng trước, nàng có cho Hoàng Phong Ngưu ăn qua một lượng Xích Linh Thảo để kéo nó thăng giai.

“Như vậy, ngươi giờ tốt nhất là nên tìm cho nó thêm một cặp Hoàng Phong Ngưu lão bà đi, Dương cương chi khí thoát ra từ Xích Linh Thảo quá nhiều khiến cho Hoàng Phong Ngưu không tài nào luyện hóa kịp, lâu ngày tích tụ khiến nó dần nóng tính hẳn đi!”

“Để khắc phục tình trạng này, nếu sớm nhận ra bệnh thì còn có thể dùng Thanh Linh Đan khoảng một tháng là trị được, bất quá này để quá lâu, dương cương tích tụ quá nhiều, cho nên giao phối hẳn là giải pháp tối ưu nhất.”

“Này…”

Dương lão nói một câu khiến cho một đầu yêu thú mắc quái bệnh mà môn phái mấy tháng qua không cách này chữa khỏi nhanh chóng được giải quyết, khóe miệng tất cả mọi người đều đồng loạt co rút.

Vỗ vỗ đầu Hoàng Phong Ngưu vài cái, Dương lão lúc này mới xoay người nói:

“Chưởng môn, ta đã bước đầu thuần phục lẫn chữa bênh cho ngưu đầu này. Nhiều nhất chỉ cần nửa tháng thời gian, nó liền sẽ hoàn lại bình thường. Không biết ta đây có phải coi như thông qua khảo hạch?”

“Đương nhiên tính thông qua!”

Trương Hư Ngạo cười ha ha tuyên bố.

Môn phái đột nhiên tiếp thu tới một vị Thuần thú sư, Trương Hư Ngạo là chưởng môn đương nhiên vui mừng, Hắc Diệu Môn từ trước đến nay

“Có bệnh, hắn cư nhiên tìm ra bệnh!?”

Dương Viễn Trần giãy giụa tỉnh lại, nhớ lại Dương lão trước kia động tác và bệnh lý, trong lòng chấn động không thôi.

Hắn mặc dù có chút nóng tính, nhưng đối với Hắc Diệu Môn là cả một bầu trời trung thành tuyệt đối, làm gì cũng luôn ưu tiên dành cho môn phái.

Tại đây, lúc này môn phái thu vào thêm một cái nghiệp vụ lão sư, hắn già đầu cũng không nén nổi xúc động, nghĩ tới không lâu nữa Hắc Diệu Môn sẽ đuổi kịp hai đại kình địch bên cạnh mà mát lòng, mát dạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK