Chương 57: Cương thi tập kích
Trước đó nửa canh giờ.
Gió thổi vi vu, trăng treo lơ lửng trên mái Đăng Minh Tháp - một trong số ít nơi cấm đại của Tư Phúc Tự.
Đăng Minh Tháp là một tòa bảo tháp lớn sâu bên trong, chiếm vị trí trọng yếu nhất trong tất cả vị trí phong thủy của Tự, võ công công pháp của tăng nhân trong tự toàn bộ đều được bảo tồn ở sáu tầng đầu.
Tuệ Trung đại sư từ khi trùng tu, tôn đạo trở lại, lấy tầng cao nhất chọn là chốn thanh tu cho mình, cũng là đều bảo vệ trong ngoài căn cơ võ công của Tự.
Thế nhưng có một chuyện mà người ngoài không hề biết…..
“Đại sư….”
Phạm Bạch Hổ ngồi đối diện với Tuệ Trung đại sư.
“Phạm thí chủ, trời đã khuya thế này rồi, nên về nghỉ ngơi…”
Tuệ Trung đại sư hai mắt nhắm nghiền, tay gõ mỏ miệng lẫm nhẩm, khẽ ngừng từ từ nói.
“Còn ân oán năm xưa cũng đừng nhắc lại nữa!”
“Rầm!!!…..Đại sư, đó là sứ mệnh và trọng trách của chúng ta sao người lại nói vậy?”
Phạm Bạch Hổ tay nắm đồng giản, đập một cái mạnh xuống nền, đứng dậy to tiếng.
Tuệ Trung dường như có chút động dung, âm thanh mỏ gõ đôi lúc chập chờn lạc nhịp, thế nhưng vẫn chẳng nói câu gì.
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, từ khi Thượng Quan Nhạn trở thành tân nhiệm Đông Kinh Vương, thì đã không còn lo chuyện trong ngoài bá tánh sống chết, mà thường cứ lạm dụng công làm tư, tăng cao thuế má, lòng dân bất an, sinh tử trong nay mai, đã nhiều lần gây nghiệt tội”
Phạm Bạch Hổ mặt đỏ bừng bừng, nhìn qua cửa sổ tức nhiện mắng.
“Càng chưa nói đến tin đồn, Thượng Quan Nhạn dùng người tu luyện tà công, khắp nơi bá tánh biến mất không một lý do, chắc chắn bọn hắn đang chuẩn bị âm mưu gì?”
“Ta làm vậy chẳng khác nào là đang nuôi sói trong nhà, sớm muộn cũng sẽ tự tạo diệt vong, Dòng họ Phạm ta trước kia đã không tiếc bỏ cả tính mạng để đánh đổi thiên hạ dân chúng bình an, ấm no cho Thượng Quan gia tộc, không lẽ lại cứ tiếp tục dâng cho kẻ khác mãi sao?”
Phạm Bạch Hổ tay nắm lại, tâm không tiết chế, đem toàn bộ suy nghĩ, ức chế bao lâu nay của mình ra, một lần nói hết.
Phải một lúc sau, hắn bình tĩnh trở lại mới quay sang nhìn Tuệ Trung đại sư hỏi:
“Tiếng nói của Đại sư trong võ lâm cũng không tầm thường, sao người lại tỏ ra bất lực như vậy? Bỏ mặc bá tánh sống chết la liệt?”
Trước một tràng câu hỏi đanh thép của Phạm Bạch Hổ, Tuệ Trung đại sư khuôn mặt không khỏi âu sầu.
“Thí chủ vẫn bỏ tư tưởng trong đầu đi….Thượng Quan Nhạn tay nắm binh quyền, mấy năm nay chiêu mời không ít tay chân võ lâm đồng đạo, ngươi cho dù có ba đầu sáu tay cũng không đánh lại được với hắn!”
Tuệ Trung đại sư nhẹ lắc đầu, đặt mỏ gõ xuống nền, đứng dậy, đi ra ngoài cửa nhìn lên không trí đêm nay, thở dài khuyên.
“Hừ! Phạm Bạch Hổ ta là Phạm gia người nối dõi, trời không sợ, đất cũng không sợ, càng không sợ chết, cho dù có chết cũng phải khiến Thượng quan Nhạn cùng đồng đảng của hẳn phải trả giá đắt.
“Thế nhưng Thượng Quan Nhạn bên cạnh không ít cao thủ, chỉ riêng Ngụy Trung đã không chỉ võ công tuyệt đỉnh mà còn quỷ kế đa đoan…”
Tuệ Trung đại sư lại chẳng hồi đáp lại gì khẽ nhìn đem trăng lãng sang vấn đề khác:
“Còn mấy ngày nữa đến Võ Lâm Đại Hội?”
“Còn chưa đến mười ngày nữa!”
Theo như trước đó dự tính, Đại Hội Võ Lâm lần này được rộng rãi các cao thủ võ lâm tụ họp, Vạn Long Quốc cao thủ, chư phái đều cử người đến Đông Kinh tham gia.
“Ngươi nên về nghỉ nghơi trước đi, đêm đã khuya rồi, ta muốn nghỉ nghơi một lúc!:”
Đại sư chỉ gật đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, mở miệng tiễn Phạm Bạch Hổ rời khỏi Đăng Minh Tháp.
“Hừ!”
Phạm Bạch Hổ khẽ hừ một cái rời đi, lời cũng đã nói, hắn tin tưởng Tuệ Trung đại sư là người biết nhìn thời cuộc, trong lòng có bá tánh, hơn nữa đại sư trước kia cũng là Phạm gia cánh tay phải, nhưng đáng tiếc, lời khuyên của hắn không có sức nặng, như nước đổ lá khoai,….
***
Thanh âm cuống cuồng của hòa thượng rất lớn, thêm vào tiếng động của Tư Phúc Chuông, trong chốc lát tăng nhân trong tự đang chiềm trong giấc ngủ cũng phải bật người tỉnh dậy.
Rất nhanh, toàn bộ mọi người đều đã xuất hiện bên ngoài thềm sân phía trước đại sảnh Tự, có một điều chấn động chính là trung niên hòa thượng mang theo xác của tiểu hòa thượng lúc này cũng đã nằm lăn lóc trên sân.
“Trụ trì!”
Trong Tự có biến, Tuệ Trung đại sư liền lập tức xuất hiện, đi phía sau còn có mấy người Dương lão, Phùng Kiệt cùng Phạm Bạch Hổ và hai tên người hầu đi phía sau.
“A Di Đà Phật…”
Trụ Trì nhìn hai cái xác một lúc lâu sau mới hoàn tỉnh, chắp tay nhẩm.
Tăng nhân thấy vậy cũng làm theo sư Trụ Trì.
“Ung Bứu, ngươi làm nhiều trong mấy khoản này, tới điều tra đi!”
Dương lão nhìn sang Ung Bứu thì thầm nói.
Ung Bứu cũng không lấy làm từ chối, đảm nhậm chức Phó chỉ huy sử trong môn phái đã lâu, tình huống như vậy hắn gặp cũng tương đối nhiều, điều tra sự tình không ai tốt bằng hắn hiện tại.
“Còn cứu được không?”
Tuệ Trung đại sư lên tiếng hỏi, Ung Bứu đã quan sát hơn nửa canh giờ, chắc chắn cũng đã tìm ra chút gì manh mối rồi mới phải.
“Đã chết, thần tiên tới cũng khó mà cứu chữa được!”
Ung Bứu lắc đầu, vừa khám nghiệm hiện trường vừa đáp.
“Có vẻ như cái chết của hai người họ có rất nhiều uẩn khúc!”
Ung Bứu lại tiếp tục đưa ra nhận định của mình.
“Ta nhìn đều là thủ đoạn giang hồ bình thường, uẩn khúc ở đâu?”
Dương lão thản nhiên hỏi tiếp.
“Hai vị hòa thượng này nguyên nhân cái chết đều từ năm dấu ngón tay xuyên qua yết hầu, thế nhưng một điểm đáng chú ý nếu không quan sát kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua chính là hai dấu vết nhọn bên cổ trái.
Xung quanh Tự khắp nơi đều có các vị tăng nhân canh gác, tuần hành nghiêm mật, thích khách nếu hiện thân chắc chắn sẽ bị phát giác ngay lập tức.
Còn dấu chân nữa, bước đi từ từ, chứng tỏ trước khi chết, bọn họ không gặp phải nguy hiểm, cho đến khi một trong hai người chết, bước chân người còn lại mới bắt đầu loạng choạng, không hợp lẽ thường.
Có thể miễn cưỡng giải thích rằng, thích khách ẩn thân trong bóng tối, thời cơ chín muồi liền ra tay kết liễu nhị vị hòa thượng.
Và ngay cả toàn bộ tăng nhân trong Tự cũng không hề phát giác được, dù là ngay cả một tiếng động nhỏ!”
Ung Bứu đứng lên, đem toàn bộ kết luận mà bản thân quan sát được nói ra hết thảy.
“Trưởng lão, vết kia chắc chắn là do Cương thi gây ra, không thể sai được!”
Nói xong, Ung Bứu liền truyền âm riêng với Dương lão, sự tình không tầm thường, có liên hệ với tu chân giới, hắn không thể ở đây thông báo cho mấy tên phàm nhân được.
“Phân tích khá lắm, lui xuống đi….”
Dương lão gật đầu.
Quả nhiên lão trước đây đề cử tên tiểu tử này không uổng công, quan sát bao gọn, tâm tư nhanh nhạy, logic, hơn nữa là càng bình tĩnh, đánh giá tình huống một cách thận trọng, đây chính là lương tài mà Hắc Diệu Môn còn thiếu.
Đúng lúc này ba đạo bóng đen dưới chân Tự lao lên như tên bắn, hướng về phía Dương lão, Tuệ Trung đại sư và Ung Bứu đánh tới.
Ba đạo nhân ảnh này điểm đáng sợ không phải ở tốc độ mà là ở hình dáng ghê tởm của mình, bọn chúng xơ xác tàn tạ, thân thể bị mục rửa, ánh mắt đỏ như lửa, miệng gào thét không ngừng.
“Cương thi?”
Trong lòng mấy người Dương lão bất giác nghĩ tới hai chữ này.
Còn chưa kịp đến gần, đầu kia cương thi đã bị Dương lão dùng mộc trượng đánh bay ra ngoài, Ung Bứu dùng song đao hai bên eo cũng đánh ngược cương thi trở lại.
Chỉ có Tuệ Trung đại sư là hơi vất vả, Lan Hoa Thủ được đại sư vận dụng phải mất mấy chiêu mới có thể đánh lui cương thi.
***
Cách Tư Phúc Tự không xa, trong một tòa nào đó hạp cốc, một tên tử bào tu sĩ tay kết ấn giữ im không buông, hai mắt nhằm nghiền, miệng cười gằn:
“Không nghĩ tới phàm nhân tông sư cũng có ở đây, phen này ta lập công lớn rồi…nhị vị sư phụ nhất định sẽ không tiếc ban thưởng cho ta!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK