• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Đều có mưu toan.

Lúc này, Linh Anh Phái lãnh sự quán.

Hà Dũng sau khi thoát khỏi Trao Đổi hội bất đắc dĩ kia một mạch hướng về Lãnh Sự quán.

“Hà chấp sự, chúng ta đang có mới thương lộ không biết….?”

Nhìn thấy Hà Dũng xuất hiện, một cái trung niên mập mạp xích bào tươi cười phóng tới nịnh nọt.

“Cút ra, bản chấp sự đang có việc!”

Hà Dũng còn chẳng thèm nghe hết câu, đã vung tay quát.

Hắn thằn lằn đứt đuôi, mặt lúc xanh lúc đỏ, hồng hộc đi thẳng lên lầu cao nhất.

Trên này chỉ duy nhất có một cái gian phòng, đương niên cũng chính là nơi của một vị nào đó Linh Anh Phái phái tới Trúc Cơ kỳ tọa trấn.

Hà Dũng lúc này đi tới đứng lại chắp tay hướng bên trong nói:

“Nhiếp sư thúc, đệ tử Hà Dũng có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Bên trong căn phòng, một lát sau, vang ra một cái thanh âm lạnh lùng, quỷ mị:

“Chuyện gì?”

“Một môn Trúc Cơ Kỳ công pháp lộ diện tại Ấn Sơn phường thị!”

“Trúc Cơ kỳ công pháp?”

Tên họ Nhiếp trong gian phòng tới năm chữ này cũng có chút tán sắc.

“Nói rõ mọi chuyện lão phu nghe!”

Cửa phòng chợt ầm ầm mở ra, một cái vô hình đại thủ bắt lấy Hà Dũng lôi vào bên trong.

Hà Dũng không chút giấu diếm, liền kể lại mọi chuyện đã diễn ra tại Trao Đổi Hội.

“Xem ra Hắc Diệu Môn đã nắm chắc môn kia công pháp trong tay, lập tức điều người cẩn thận theo dõi tên Dương Phúc kia, kể cả đám người Hắc Diệu Môn cũng không được bỏ sót.

Chắc chắn Kim Huyền Phong tiểu tử sẽ âm thầm mang điển tịch trở lại Hắc Diệu Môn để đề phòng bất trắc.

Còn tên kia tán tu đưa tin về môn phái, phát ra truy sát lệnh, âm thầm tìm kiếm.

Có bất kỳ động tĩnh gì nhanh chóng thông báo lại cho lão phu.”

Hai mắt người kia tức thì phát ra lãnh quang hung bạo, mặt không ngừng suy tính.

“Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin cáo lui.” 

Hà Dũng chắp tay lùi ra ngoài, sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc này, Tuyên Cổ Cung lãnh sự quán cũng xuất hiện tình huống y vậy, tất cả đều có mưu toan riêng của mình.
***

Sáng ngày mai, năm người Dương lão, Dương Viễn Trần, Phó Kim Vũ, Lý Thanh Thảo và Kim Huyền Phong đều cùng nhau xuất hiện tại một tòa tửu quán.

Phó Kim Vũ trên tay cầm hai chiếc đùi gà, miệng dính đầy dầu mỡ, nhìn Dương lão mời thưởng thức.

Dương lão trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, từ chối:

“Già rồi, ăn vào sợ không tiêu, chẳng may bị gout nữa thì toang!”

“Gà cũng không ăn, linh ngư cũng không nếm, vậy liền cùng chúng ta uống vài chén."

Dương lão tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cầm bát rượu lên nốc cạn một hơi.

“Kim huynh, lão phu còn có chuyện quấn thân, sợ ít lâu nữa mới lại trở về môn phái, đây là ba cuốn điển tịch lão phu đã viết lại, mười phần nguyên bản, nhờ ngươi chuyển về Hắc Diệu môn”

Lấy ra ba cuốn điển tịch đã được cất trong hộp ngọc, Dương lão nhìn Kim Huyền Phong và mọi người nói.

Nhìn thấy điển tịch trước măt, mấy người Kim Huyền Phong đang ăn, đang uống cũng lập tức tỉnh táo trở lại.

“Dương huynh, cái này….”

Kim Huyền Phong chẳng biết nói gì, mặc dù trong mắt đỏ như lửa đốt.

“Chỉ là vài thứ mà thôi, trước sau cũng hiến cho môn phái!”

Dương lão khoát tay trả lời.

(Trong đầu thì nghĩ: “Đ*t cụ! Đã ghiền rồi còn ngại”)

“Vậy đi, tự bần đạo sẽ hộ tống một chuyến về môn phái, hướng môn chủ chuyển sang điểm cống hiến cho Dương huynh!”

Nghĩ ngợi một hồi, lại thấy không quá thỏa đáng, Kim Huyền Phong mới lại đối với Dương lão nói.

Tiệc tàn kết thúc, Kim Huyền Phong về Lãnh sự quán, đóng cửa nhốt mình trong một căn phòng kín.

Một trương nhị giai Truyền Âm phù xuất hiện trên hắn, đây là trương duy nhất Trương Hư Đạo chưởng môn ban cho hắn, phòng ngừa có cấp bách sự tình cần thông báo.

Hắn khẽ truyền linh lực vào Truyền Âm phù, miệng nhanh chóng nói:

“Chưởng môn sư đệ, chúng ta đang giữ Trúc Cơ kỳ điển tịch, chuẩn bị liền sẽ ngụy trang rời phường thị bay về Hắc Diệu Môn, ngươi mau dùng tốc độ nhanh nhất đến đón chúng ta!”

Xong xuôi mọi chuyện, hắn mới dẫn theo hai người Lý Thanh Thảo và Dương Viễn Trần leo lên Thanh Lân Ưng hồi môn phái.

Còn Phó Kim Vũ trưởng lão ở lại phụ trách trên dưới thương lộ, kết hợp với Dương lão tọa trấn Hắc Diệu Môn lãnh sự quán.

Nhưng ngày này, lão bằng hữu của Dương Phúc, Bao Buôn sau khi kiếm một món cực lớn linh thạch, liền thả ga mua lại hai cái cửa hàng bên cạnh, bắt đầu chuyển giao tu sữa cửa hàng.

Đồng thời, mấy ngày nay, Ông chủ bao ba chân bốn cẳng chạy tới chạy lui các tử quán, khách lâu để quảng cáo cho “Bao Gia Bách Hóa” của mình.

Lợi dụng danh nghĩ bạn thân của Ngự Thú Sư Dương Phúc, để bám víu lấy mấy chân thương lộ Hắc Diệu Môn.

Coi như là “nền” “móng”, “trần”, “mái” đều đã kiến cố dựng nên, chỉ còn “nội thất” bên trong và độ tương tác đầy đủ để đưa cửa hàng nổi danh lên là vừa đủ.
***

Trương Hư Đạo đang tại bên trong tổ đường đăm chiêu nhìn lịch đại tiên tổ Hắc Diệu Môn bài vị không biết đang nghĩ tới cái gì.

Bất giác một một trương Truyền Âm phù bay tiến đến, đánh gãy Trương Hư Đạo suy nghĩ.

Hắn bóp nát Truyền Âm phù,sắc mặt biến sắc, tức khắc đứng dậy rời khỏi từ đường.

Thả ra phi kiếm, vận dụng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
***
Ngay tại thời điểm mấy người Kim Huyền Phong rời kia, tầm một khắc sau lần lượt Linh Anh Phái lãnh sự quán và Tuyên Cổ Cung lãnh sự quán cũng lao ra một cái độn quang đuổi theo.

Bay được chừng hai canh giờ.

“Xem ra có Trúc Cơ kỳ đuổi tới!”

Sự hiện diện của Trúc Cơ kỳ tu sĩ đuổi theo, toàn bộ đã đánh tan mọi dự tính trong đầu Kim Huyền Phong.

Vốn nghĩ rằng đuổi theo sau hai muôn phái sẽ chỉ cữ mấy cái Luyện Khí đại viên mãn tu sĩ, không ngờ rằng danh cao chức phận như Trúc Cơ kỳ đạo trưởng cũng ra tay.

Mặc dù đã có tính toán trước thông báo cho Trương Hư Đạo chưởng môn, bất quá sẽ không có đơn giản như vậy.

Thanh Lân Ưng thiên phú tốc độ nhanh tới đâu chung quy vẫn mới chỉ là một đầu Nhất giai hậu kỳ yêu thú, không cách nào so sánh được với Trúc Cơ kỳ tu sĩ ngự khí phi hành.

Lúc này đây hắn mới nhận ra cuối cùng người đi sai một bước lại là bản thân, Ấn Sơn phường thị mới là nơi an toàn nhất để cất giấu đồ vật.

Trên Thanh Lân Ưng, Kim Huyền Phong quay ngược đầu nhìn về phía sau, tay vô thức nắm chặt lại.

So với tất cả hắn càng là chủ động dự chiến.

“Dương sư đệ, Linh Anh Phái Nhiếp Ma Thủ sắp đuổi kịp chúng ta rồi, ngươi cầm lấy no, Thúc Thanh Lân Ưng dùng tốc độ nhanh nhất, bay về môn phái!….

Lão phu sống mấy chục năm nay chưa từng giao thủ với Trúc Cơ kỳ đạo trưởng, hôm nay phải sảng khoái một trận”

“Nếu lão phu hôm nay táng mạng nơi này, sau này cần hai người các ngươi tới hốt tro cốt trở về rồi, nhớ đặt ta bài vị vào từ đường!”

“Sư huynh, ngươi đừng nói gỡ, hai người chúng ta đều sẽ ở lại sát canh cùng ngươi sát địch!”

Dương Viễn Trần không thẹn với lòng, đứng dậy nói.

“Đúng a!”

Lý Thanh Thảo cũng hùa theo.

“Làm càn, trọng trách tồn vong của môn phái, há phải chuyện đùa, nghe lời lão phu mang về môn phái đi thôi!”

Nói rồi, Kim Huyền Phong thả ra một đám mây, đây là một cái phi hành pháp khí chuyên dụng nổi tiếng của hắn đã dùng nhiều năm “Thông Thiên Vân”

Nhẹ tựa lông hồng, chân đạp phù vân, tay cầm đại đạo, mặt đầy chiến khí

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK