Bồng Sơn Hắc Diệu Môn
Chương 1:Hắc Diệu mẫu lệnh
“Phu quân, ngươi nghĩ trên đời có luân hồi sao?”
“Dĩ nhiên là có, ta có nghe qua từ điển tịch, cổ thư, chỉ là trí nhớ kiếp này đã phôi pha, kiếp sau chúng ta sẽ trở thành hai người xa lạ, bất quá, ta sẽ vẫn cưới nàng làm vợ”
“không có trí nhớ, ngươi làm sao tìm được ta?!”
“cái này dễ thôi, ngươi chẳng phải rất thích bánh hạt sen hay sao, ta thì lại thích trà hương hoa sen, nghe hai mà là một, xem một mà lại là hai, cứ như thế kiếp sau, ta chỉ cần tìm những phụ nữ như vậy liền được…mười năm, hai mươi năm không được thì năm mươi năm, còn không được nữa cả đời sau ta theo tìm nàng, tin tưởng gì dù không nhớ gì vẫn sẽ cưới nàng.”
“Tốt! Vậy ta nhất định sẽ mở một cửu hàng bánh hạt sen, trà hương hoa sen thật xinh đẹp nổi tiếng để đợi ngươi tới rước!”
“Phu quân, ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi….”
“Diệu nhi, kiếp sau, hẹn đời sau, chúng ta lại cùng chung một chỗ!”
…
Một đoạn hồi ức quen thuộc, như là từ trong sâu thẳm vọng về. Thanh âm vừa gần gũi, xuyến xao, cứ như vậy mỗi lúc chợp mắt lại khung cảnh ấy lại hiện lên trong tâm trí.
Kiếp sau?
Liệu còn gặp được nàng sao….
lão chợt bừng tỉnh, khung cảnh đã thay đổi, hóa ra đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ không thể nào quên được. Trong xe ngựa, lão hé nhìn ra bên ngoài sao trời và bóng đêm, tay nắm chặt một miếng ngọc bội.
Không biết nghĩ tới điều gì.
Chẳng mấy chốc, lão lại nhắm mắt.
Sau đó chừng vài canh giờ, phu xe chợt dừng lại, hắn đi lại gần bên cạnh khoang thận trọng nói: ‘’Lão gia…”
“Được rồi, tiền này cho ngươi!” lão đầu từ bên trong đi ra, tay đưa tiền, mặt thì không ngừng ngước nhìn đánh giá đại sơn trước mặt.
“Hắc Diệu môn, mười năm thời gian, ta phải giúp nàng được gì đây….” miệng lão đầu vừa nhẹ nhàng chầm chậm từng bước chân đi lên lại vừa lảm nhãm.
Thân mình lão cao lêu nghêu như cây tre, mặc một bộ y phục hắc sắc có chút rách rưới, tay nắm mộc trượng đầu lâu cực kỳ quỷ dị.
Cách nói chuyện của lão hoàn toàn trơn tru, lưu loát, ẩn ẩn khác hẳn khuôn mặt già nua, nhăn nhoe, sinh cơ đang tiêu thất dần.
Khuôn mặt này già nua này dĩ nhiên chính là khuôn mặt thật của lão, không có dùng bất cứ phương pháp dịch dung nào.
Phu xe nhận tiền mặt mày rạng rỡ, miệng nói không ngừng: "Thật là tốt quá! Ngài sau này có việc gì đi lại, cứ gọi tiểu phu, đặc biệt giá tiền có thể ưu đãi"
Lão đầu nhìn phu xe đánh ngựa đi xa, miệng cười trừ.
lão trước kia dầu gì cũng là một tên Kim Đan kỳ tu sĩ, đi đến đâu cũng được người người tôn sùng chân nhân.
Không nghĩ rằng nay lại lưu lạc tới bước này.
Bồng Sơn dãy núi, là Trung bộ, Vạn Long Quốc một trong mấy khối linh mạch chi địa, mấy trăm năm trước, Hắc Diệu Liên tiên tử chính là ở đây thành lập xuống Hắc Diệu Môn.
Hắc Diệu Môn trong phạm vi tu tiên giả toàn bộ ở tại một tòa gọi là Bồng Sơn trên ngọn núi, còn lại mấy ngàn phàm nhân không có linh căn, thì là ở tại Bồng sơn dưới, dựa vào trồng trọt cùng chăn nuôi, săn bắn mà sống.
Bồng sơn cao tới chừng hơn trăm trượng, đỉnh núi quanh năm suốt tháng bị cực kỳ đậm đặc mây mù bao phủ.
Đây chính là Hắc Diệu Môn tu tiên giả bày ra một cái đơn giản huyễn trận, phòng ngừa chân núi phổ thông phàm nhân đệ tử không cẩn thận xâm nhập, quấy rầy bọn hắn thanh tu.
Hắc Diệu Liên tiên tử sau đó lại là thê tử của Diệu Thủ Tán Tiên, một trong ngũ đại tán tiên thời điểm ấy.
Hai người có thể nói là thiên tư trác tuyệt, được đại đa số tu giả kỳ vọng có khả năng trở thành Nguyên Anh kỳ chân nhân đầu tiên nhất của cả đại địa.
Bất quá, phong mang vô tận, danh khí quá lớn lại thiên phú hơn người, liền gây nên một hồi phong ba khiến các đại tông môn kiêng kị,ảnh hướng tới cân bằng trong toàn bộ Xích Quỷ tu chân giới.
Cứ như vậy một tràng âm mưu ra đời.
Rất nhanh, hai người bị tập kích, trọng thương cực nặng, bản nguyên cơ hồ bị đánh vỡ, nương nhau mà trốn,
Diệu Thủ Tán Tiên mặc dù thoát khỏi cái chết một sớm một chiều, nhưng tu vi nhanh chóng thất thoát, hao tổn nghiêm trọng lại trúng thi pháp của địch mất dần sinh mệnh lâm rồi vào ngủ say.
Không lâu sau khi Diệu Thủ lâm vào ngủ say, Hắc Diệu Liên tiên tử qua đời, Diệu Thủ khoảng hơn 300 năm sau mới dần tỉnh lại.
Sau này, Nương theo di thư của thê tử, Diệu Thủ Tán Tiên tìm về Hắc Diệu Môn, an dưỡng chút tuổi già cũng lúc Hắc Diệu Môn bắt đầu thời kỳ huy hoàng, bất quá lúc này lão chỉ còn lại mười năm thời gian và tu vi đã đại giảm.
Xích Quỷ tu chân giới biển rộng trời cao, bát ngát, hoang sơ mà lại hùng vĩ gồm có năm đại bộ phận: Bắc Cương, Trung Bộ, Tây Nguyên, Đông Hải và Nam Cửu Long.
Trong đó Bắc Cương và Nam Cửu Long là hai khu đại địa có lịch sử lâu đời và phồn hoa thịnh vượng nhất.
Còn lại Trung Bộ, Tây Nguyên và Đông Hải thời gian phát kiến không lâu, nhưng thế lực cát cứ cũng đã tương đối thành hình.
Tại bên trong Trung Bộ, Vạn Long Quốc chỉ là một tiểu địa phương, bài danh không cao, lịch sử bất quá cũng chỉ gần ngàn năm.
Lại nói về Hắc Diệu Liên tiên tử, nàng mặc dù thành công đột phá gông giềng xiềng xích đi lên Kim Đan đại đạo tuy nhiên lại đắc tội với không ít tông môn đại phái.
Tình huống không tốt, nàng liền truyền xuống chức chưởng môn Hắc Diệu và cho người tản ra tin đồn Hắc Diệu Môn tổ sư khai sáng đột phá không thành, thân tử đạo tiêu.
Tin tức nhanh chóng lan truyền đến từng ngóc ngách, người thì nói thân tử đạo tiêu, kẻ thì bảo táng lạc tại thân yêu thú,… Vạn Long quốc tu sĩ đều cho Hắc Diệu Môn tổ sư vì tọa hóa mà chết
Nhưng không một ai nghĩ tới sự thật kia.
Cho tới hiện tại đã trải qua mấy đời bí mật mật này vẫn chỉ có lịch đại chưởng môn và trưởng lão đoàn mới có thể nhìn đến.
Hắc Diệu Môn sau đó thế nhưng tại Vạn Long quốc vẫn là một phương bá chủ, trong môn phái có một vị Trúc Cơ trung kỳ chưởng môn cùng một cái linh thú tồn tại đã trải qua không biết bao nhiêu thế kỷ: Tử Diệm Vân Tước hay còn được biết đến với cái tên “Thiên Tuế”.
Cái này yêu thú chính là từ tổ sư Hắc Diệu Liên tiên tử cưu mang ngay tức lúc mới nở. Tử Diệm Vân Tước thế nhưng lại là đời sau thụ hưởng Phượng Hoàng nhất tộc huyết mạch, huyết mạch cho dù không còn thuần khiết nữa nhưng bên trong sinh mệnh vẫn còn một phần mảnh vụn truyền thừa.
Chỉ có điều muốn kích phát ưu điểm này là điều không dễ dàng gì, nhất là đối với thế lực nhỏ như Hắc Diệu Môn, không có quá nhiều lực lượng hổ trợ cho Tử Diệm VânTước kích phát.
Hắc Diệu Môn có thể vững chải đặt một chân bá chủ tại Vạn Long quốc, phần nhiều là dựa vào cái này chim tước cùng với hộ môn đại trận.
Môn phái mặc dù nguyên khí không bị tổn thương tuy nhiên căn cơ lại quá bất ổn.
Tính từ thời điểm Hắc Diệu Liên tiên tử rời đi đã trãi qua mấy trăm năm, môn phái chung quy vẫn không có gì phát triển thêm, vẫn cứ độc nhất chưởng môn Trúc Cơ trung kỳ và hơn bốn trăm danh đệ tử.
Trong khi hai đại kình địch bên cạnh là Tuyên Cổ Cung và Linh Anh phái, trúc cơ kỳ tiên trưởng mỗi phái đã tăng lên thành hai, ba người, số lượng đê tử mỗi năm đầu vào không ngừng tăng trưởng.
Có thể nói, sẽ chẳng mấy chốc nữa, Hắc Diệu Môn sẽ trở thành miếng “mỡ” béo bỡ trước mặt hai con mèo bên cạnh.
Chiếm ưu thế vào nhân lực lẫn thực lực, tại Vạn Long quốc, Linh Anh phái chiếm hữu nhiều nhất thành trấn nhất, sau đó là Tuyên Cổ Cung rồi mới đến Hắc Diệu Môn.
Tình hình này thẳng đến đời thứ ba đương nhiệm chưởng môn Trương Hư Đạo Trúc Cơ trung kỳ mới dùng làm dịu đi căng thẳng tam phương.
Trương Hư Đạo đảm nhiệm chưởng môn về sau, dưới bàn tay của hắn không những duy trì được mộn phái trụ sở tại Bồng sơn,
Mà trong môn trưởng lão không ít người tu đến Luyện Khí hậu kỳ, hiện tại Hắc Diệu Môn có bát vị trưởng lão trong đó có sáu vị trưởng lão cấp Luyện Khí hậu kỳ và hai người đã luyện tới Luyện Khí đại viên mãn, nhưng đều đã hơn sáu mươi tuổi, trúc cơ khả năng thành công rất thấp.
Bồng Sơn chi địa nguyên bản có một đầu Nhất giai hạ phẩm Linh mạch, bất quá tại lịch đại trên dưới tổ sư các đời cố gắng, Nhất giai Linh mạch đã bồi dưỡng thành Nhị giai trung phẩm Linh mạch, có thể vì Trúc Cơ tu sĩ cung cấp đầy đủ Linh khí tu luyện.
Thực lực ít nhiều đã có sự thanh lọc, môn phái sản nghiệp cũng dần dần khuyếch trướng, bất quá điểm yếu chí tử chính là Hắc Diệu Môn còn chưa có nghiệp vụ căn cơ để duy trì tài lộ.
Mặc dù trong môn có một khí nghiệp vụ sư nhưng cấp bậc còn quá thấp, căn bản không thể hai đại kình địch.
***
“Đại Trưởng lão, có một cái lão đầu tới môn phái chúng ta nói lão muốn làm Khách Khanh trưởng lão.”
Đại trưởng lão của Hắc Diệu môn vừa dự định xuất sơn, thì liền đã thấy môn hạ đệ tử vội vàng đi lên bẩm báo.
“Khách khanh trưởng lão?….cho hắn vài gậy rồi đá xuống núi!”
Đại trưởng lão không thèm nghĩ một cái gì, lập tức nói.
“Chuyện ngược đời như thế này cũng cần bẩm báo nữa sao?”
Một cái không biết từ đâu tu sĩ muốn làm Hắc Diệu Môn khách khanh trưởng lão? Hết người đùa bỡn à?
Từ xưa tới nay, một là chỉ có Linh Anh Phái, hai là Tuyên Cổ Cung mới có đủ sức hấp dẫn lôi kéo tán tu đảm nhiệm chức vụ Khách khanh.
Coi như Hắc Diệu Môn cũng có danh có tiếng, bất quá tán tu tới đại đa phần đều là hạng túi áo giá cơm, hạng tham vui chịu lận, bất tài nhu nhược.
Hơn nữa, khách khanh trưởng lão tối thiểu nhất cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ trở lên tu giả, mà cấp bậc này hầu hết đều đã bị nhà bên cạnh thu tóm hết thảy.
Tuy nhiên, nếu thật sự là hàng thật giá thật thì Hắc Diệu Môn vô cùng hoan hô mời chào, chỉ tiếc trưởng lão đoàn lẫn chưởng môn nhiều lần bị lừa gạt riết cái thành chai, nghe thấy hai chữ “Khách khanh” cứ y như là động tới nghịch lân của mình, chán ghét vô cùng.
”Nhưng mà, nhưng mà, người này đang cầm Hắc Diệu mẫu lệnh”
Tên đệ tử này lắp bắp vội nói.
“Hắc Diệu mẫu lệnh!”
Mấy chữ này vang trong đầu, sắc mặt của Đại trưởng lão có chút co giật, ông ta trầm ngâm một hồi lâu rồi ra lệnh phân phó:
“Triệu kiến thập vị trưởng lão, thêm nữa dẫn tên tu sĩ kia đợi ở đại điện.”
Mẫu lệnh mấy trăm năm qua đột nhiên lộ diện, liền khiến trên dưới bát vị trưởng lão sửng sốt, sắc mặt biến đổi không thôi, nhanh chóng buông bỏ công việc quấn thân, lập tức tới đại điện.
Tiên tổ của Hắc Diệu Môn từng để lại cửu miếng tử lệnh phân cho bát vị trưởng lão, chưởng môn nhân các đời. Riêng phần mình giữ mẫu lệnh đại biểu cho nguồn gốc xuất xứ.
Đã mấy trăm năm kể từ kia tiên tổ rời đi Hắc Diệu Môn, mẫu lệnh bặc vô âm tín, nay lại đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến trên dưới chủ chốt nhân vật một lần nữa rung động.
Mẫu lệnh tuy không có cái gì huyền bí, ẩn ý tuy nhiên đối với Hắc Diệu Môn là cả một đạo thống quý báu, có ý nghĩa lịch sử cực kỳ to lớn.
Hắc Diệu Môn trước kia từng có một đời trưởng lão phản bội mang theo tử lệnh và nhiều vật tư bỏ trốn. Môn phái lập tức ban xuống Truy sát lệnh cấp cao nhất, không tiếc bỏ ra tài nguyên cầm về tử lệnh.
Ngồi ở bên trong đại điện cũ kỹ, nhìn pho tượng đen huyền mờ ảo dáng người, lão đầu không chút kìm được cảm xúc nghĩ vẫn vơ nhiều chuyện.
Tại thời điểm Hắc Diệu Liên rời đi môn phái, đã chỉ thị xuống môn nhân tiêu hủy toàn bộ hình bóng của mình để tránh tai họa.
Lịch đại chưởng môn đương nhiên không dám làm trái lại di ngôn, nhưng vẫn lén khắc một pho tương thô đại khái hình dáng tổ sư khác đặt tại đại điện. Xem như người lạ nhìn vào cũng chắc đã nhận ra đây là ai.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK