• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Đại hội chuẩn bị

“Sư huynh, sư tỷ, lão sư về đến nơi sơn môn rồi!”

Vương Lục nhí nha, nhí nhảnh chạy như trâu điên về Dục Thú Thất hậu sơn.

“Sư đệ, ta coi ngươi lần này ăn nói thế nào với lão sư đây, Hoang Mạc Đà Điểu năm quả còn chưa có quả nào ấp nở ra kia, coi bộ ngó hỏng hết rồi cũng nên…hí hí hí!!”

Hạnh Tử nhìn về phía động phủ ấp dưỡng trứng của Vương Lục trêu ghẹo, che miệng cười.

“Chết tiệt, ai nói không nở được chứ?….”

Vương Lục tính cách trẻ con mới chọc một cái liền nổi đóa lên, sau đó thì lại nhanh chóng thay đổi lại gần Hạnh Tử nói đía:

“Hỏa Dực Phong của sư tỷ, đệ nhớ…hình như cũng “sida” mất gần sáu, bảy quả phải không ta?”

“Thôi đi, lão sư về tới nơi rồi kìa!”

Ngũ An đột nhiên hô lên.

Ngũ An ở đây là người già dặn nhất, tuổi coi như cũng cao nhất, dĩ nhiên đối với mấy trò trẻ con này không có hứng thú mấy.

Quả thực đúng là như vậy, bóng dáng Dương lão thấp thoáng đã xuất hiện tại Dục Thú Thất hậu sơn chỗ.

Hạnh Tử và Vương Lục cũng ngừng đùa giỡn lại, ngước mặt lên nhìn phía xa xa.

“Hình như lão sư dẫn thêm ai vào nữa thì phải!”

Vương Lục nhanh nhảu nhon nhót cái miệng lên nói nhỏ.

“Hình như vậy!”

Hạnh Tử gật gật đầu tán đồng.

Rất nhanh, Dương lão đã ra tới hậu sơn trung tâm chỗ

“Lão sư!.”

Ngũ An ba người chắp tay thi hành lễ nói.

Dương lão đầu tiên là nhìn nhìn xuống ba người, rồi lại nhìn lên động phủ của ba người, ánh mắt hơi lướt qua nói:

“Giới thiệu với các ngươi, đây là lão phu đệ tử thân truyền, cũng là các ngươi tiểu sư đệ, sư muội.”

Khuyển Phó, Ưng Phó mặc dù tuổi nhỏ nhưng vẫn rất hiểu chuyện, ngờ ngợ đi lên phía trước thi lễ với ba vị sư huynh, sư tỷ chào nói:

“Khuyển Phó (Ưng Phó) ra mắt ba vị sư huynh, sư tỷ. Phiền toái mọi người chỉ dạy, chăm sóc nhiều hơn một chút.”

Vương Lục bên ngoài tính cách hơi trẻ con, nhưng đối với không khí trang nhã như thế này cũng trịnh trọng hắn giọng nói:

“Lão sư yên tâm, đã là ngài đệ tử đều là chúng ta sư đệ, sư muội.”

Ngũ An xoay người nhìn về phía Dương lão hỏi:

“Lão sư, hai vị sư đệ, muội có vẻ như còn chưa qua môn phái đệ tử danh sách, ngài không sợ cái khác trưởng lão cướp mất đồ đệ hay sao?.”

Ngũ An dứt lời, Vương Lục bên cạnh cũng có chút lo lắng, hắn gật đầu nói:

“Cửa trước không được…hay là chúng ta đi cửa sau đi!.”

Hạnh Tử đang nựng má hai đứa nhỏ cũng không chịu được mà lên giọng nói:

“Đúng a lão sư, có hai cái tiểu sư đệ, muội mũm mỉm dễ thương như vậy, sau này chúng ta cũng bớt chán đi.”

Dương lão bật cười nói:

“Các ngươi khéo lo, đồ vật đã nằm trong túi lão phu, há lại có thể vuột ra…Còn nữa, thời gian hai tháng trở lại cũng sắp hết rồi đấy, coi làm sao thì làm!”

Câu chuyện đang vui, bỗng nhiên một trương truyền âm phù tiến đến trước mặt lão, đánh gãy mọi người cảm xúc.

“Ân, lại là Truyền âm phù?”

Dương lão nhìn trương này Truyền âm phù chau mày, nắm lấy bóp nát, một cái âm thanh quen thuộc phần phật vang lên:

“Dương trưởng lão, chưởng môn cho mời, khẩn trương tập hợp tại Đại Điện!”

Dứt câu, trương phù lục này cũng bốc cháy thành tro tán tại trên không trung.

Tiếp đó, Dương lão phân bối một chút cho hai đứa nhỏ an trí một nơi thích hợp ở tại bên trong Dục Thú Thất, còn lại lập tức rời khỏi hậu sơn, tiến thẳng về phía Hắc Diệu Môn chủ điện.
***

Đại điện chỗ, chẳng mấy chốc từ chưởng môn Trương Hư Đạo cho tới cửu vị trưởng lão đều đã an vị đông đủ.

“Sau tất cả mọi chuẩn bị từ trước, ta chỉ có một lý do để mời mọi người đến đây!”

Trương Hư Đạo ngồi ghế chủ vị trên cao nhất, đứng dậy nhìn xuống tất cả nói.

“Đương nhiên, sự kiện này cần được phổ biến rõ cho tất cả trong môn đệ tử hiểu rõ.”

“Vậy là nó sắp diễn ra rồi sao??”

Dương Viễn Trần thẫn thờ nói.

“Việc đó ta thấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chấp sự đội hầu hết đều đã trở về, mang theo cũng không ít “mầm giống” đâu.”

Lý Thanh Thảo hưng phấn dị thường bình luận.

“Vậy rồi khi nào bắt đầu triển khai??”

“Một tuần nữa!”

Trương Hư Đạo nhàn nhạt trả lời.

“Sớm vậy sao??”

“Phải…7 ngày nữa, kể từ ngày hôm nay cho tới ngày đầu tiên của tuần sau, Hắc Diệu Môn “Thu Đồ Đại Điển” 4 năm một lần chính thức bắt đầu!”

Trương Hư Đạo tự tin đáp.

Nói trắng ra thì chấp sự đội đều đã trở về đông đủ, so với mấy lần trước thời gian có nhanh hơn một chút, bất quá để đảm bảo tiến trình đầy đủ, lấy một tuần lễ làm hạn định đã là tương đối dài.

Dĩ nhiên, trong tối sự kiện này diễn ra sớm, chắc chắn có sự can thiệp vào của một số trưởng lão ở đây, việc xuất hiện ra hai cái Trung Phẩm linh căn làm không ít người khao khát thu làm đệ tử.

Bất quá, đối với Dương lão lại không có quá nhiều ảnh hưởng, chỉ cần không ai tranh hai đứa nhỏ kia với lão là được, còn nếu muốn tranh thì cũng chưa biết chừng ra sao…..hehehe ( Các fen hiểu ý tôi rồi chứ!!!)

***

Trở lại Dục Thú Thất.

Ba người Ngũ An tận tình giới thiệu khắp nơi từ trong ra ngoài cho hai cái sư đệ, sư muội, đặc biệt Dục Thú Thất, nơi hậu sơn lấm tấm động phủ dùng để nuôi dưỡng yêu thú.

“Sư đệ, sư muội, mau lại, cho các ngươi xem cái này!”

Vương Lục lăn tăn quắc quắc cánh tay gọi hai đứa nhỏ hướng một cái thật lớn cửa hang động đi tới.

Hậu sơn được tạo thành từ bốn bên vách đá, mà nơi Vương Lục chỉ so với mặt đất phải cao tới hai, ba chục trượng, chắc chắn rằng hai đứa nhỏ không cách nào đi lên tới đó được, mặc dù có cầu thang dẫn đường.

Vì vậy trách nhiệm, bản lĩnh của người làm sư huynh, sư tỷ như Hạnh Tử, Ngũ An lúc này mới có thể phát huy.

“Vèo!” một cái.

Hạnh Tử mang theo Ưng Phó, Ngũ An đèo theo Khuyển Phó đưa hai đứa bay lên tới đích.

“Quaooo, Tổ chim thật lớn!”

Khuyển Phó hai con mắt thao láo nhìn chằm chằm vào sâu bên trong hang động, chép miệng thán phục.

Đứng tại vị trí này mới tháng động phủ trước mặt hùng vĩ tới nhường nào, hang động cửa lớn phải hơn chục mét là ít, so với mật thất dưới miếu hoang phải lớn gấp bội.

Ngoài ra, mùi vị dược thảo, linh mộc từ bên trong không ngừng thoang thoảng ra ngoài, chung quanh miệng hang còn có một số ít xương đầu, máu tanh còn sót lại lòi ra, nhìn không quen một lát liền sẽ cảm thấy khó chịu, nôn mửa

“Nhìn ghê quá!!!”

Ưng Phó run run nấp phía sau Khuyển Phó thì thầm nói.

“Đây là xương của một đầu Mục Trư, bình thường lấy làm thức ăn cho mấy đầu bên trong kia yêu cầm, chuyện thường thấy mà thôi, từ từ rồi sẽ quen!”

Ngũ An đứng bên cạnh, vỗ vỗ đầu Khuyển Phó, nhẹ nhàng nói.

“Đừng chú ý đến mấy cái này….HUÝT!!!.”

Vương Lục cười nói, tiến lên gần hơn hang động cửa khẩu, huýt một tiếng thật lớn.

“Chiếp, chiếp, chiếp!!”

Một đầu nho nhỏ thanh sắc chim ưng lồng phồng như quả bóng hơi, gần hai mét, từ trong động chạy ra, miệng kêu inh ỏi, đối với Vương Lục tựa hồ rất thân thiện.

Đâu được chừng vài hơi thở sau, thêm vài đầu tiểu ưng nữa lon ton chạy ra, quấn quít bên người Vương Lục.

“Dễ thương quá đi!!”

Ưng Phó trước giờ rụt rè, bẽn lẽn, giờ nhìn thấy mấy đầu chim ưng không kìm lòng được mà chạy tới nhìn ngắm.

“A, tiểu sư muôi, ngươi phải cẩn thận nha, mấy con chim ngốc này không phải muốn tiếp cận là tiếp cận được đâu, sư huynh ta phải mất….”

Trong khi Vương Lục còn đang “nở” mũi, tỏ ra ta đây tài năng xuất chúng không ai bằng thì….

Mấy nhóc ưng đã đổi ý quay sang chơi đùa cùng Ưng Phó, nào là vẩy cánh, cọ đầu, quấn quít, bám mãi không buông. Nhìn nàng cùng bọn chúng đều rất có linh tính, thần dị phi tường, giống như đã tiếp xúc với nhau từ trước.

Không phải là quen nữa mà phải là cực kỳ thân thiết, mới có thể làm được.

Điều này đám Ngũ An cũng bó tay không biết giải thích thế nào cho hợp lí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK