• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59: Diệt Cương Thi

Tư Phúc Tự lúc này,

Ba đầu cương thi không được tử y nam tử điều khiển, động tác nhanh chóng trở nên mất kiểm soát, hai mắt tựa như ảm đạm đi, đánh đấm loạn xạ, lộ ra rất nhiều nhược điểm.

Bọn chúng đã quy về bản tính ban đầu của mình: Hiếu sát, Khát máu và Điên loạn.

“Các vị tiểu hữu, bốn huynh đệ chúng ta sẽ giải quyết một đầu, Phạm thí chủ và nhị vị thí chủ xử lý một đầu, còn lại một đầu dựa vào mấy người Phùng thí chủ cầm chân, diệt sát hai đầu cương thi kia xong, chúng ta lập tức tới chiếu ứng!”

Tuệ Trung đại sư ảnh mắt quả nhiên không tầm thường, thoáng ra đã nhìn ra được ba đầu cương thi có vấn đề, lập tức phân chia tổ đội.

“Được, cứ như đại sư nói mà làm!”

Phạm Bạch Hổ và Phùng Kiệt cũng không có điều gì phản đối, ngoại trừ việc đồng môn sư huynh của mình trong lời nói của đại sư có vẻ rất không được tôn trong, nói trắng ra là xem thường giới tán tu như bọn hắn.

“Hừ! mặt thì ngã phật từ bi, tâm thì khinh thường thực lực chúng ta yếu kém đây mà,….”

Vương Lục nghe xong, mặt lập tức bập bùng thái độ, lẩm bẩm.

Hắn đang nghĩ mình có nên dùng tu tiên pháp thuật cùng lúc đánh cho ba con cương thi này nổ banh đầu hay không?…có như vậy mới làm hắn nguôi ngoai được khi bị khinh bỉ một cách trắng trợn như vậy.

“Sư đệ, ta thấy người nên bỏ cái suy nghĩ đó đi…ngươi biết lão sư tính tình mà nhỉ!”

Hạnh Tử che miệng cười, nhìn qua Vương Lục thái độ, nàng liền biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì liền.

Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng cũng thôi bỏ, vì chút chuyện cỏn con này mà làm cho lão sư nổi đóa, hắn cũng không có rãnh việc đi chọc giận con trâu già khó tánh như vậy, mấy lần bị giáo huấn từ sáng đến đêm rồi, nghĩ thôi cũng thấy hãi.

“Hừ! Đã không dùng tiên thuật vậy thì nhục thân ta cũng chưa chắc thua loại người không ra người quỷ không ra như người!”

Dứt lời, Vương Lục lao lên đầu tiên, trong tay hắc nhận như mãnh hổ vồ mồi nhanh như chớp đâm tới yết hầu yếu điểm của cương thi.

Đã có người xuất thủ đi đầu, mấy người Tuệ Trung đại sư cũng không có chậm rãi, đồng loạt xông lên tiến công.

“Tốc chiến, tốc thắng!”

Tuệ Trung đại sư hô lên.

Ung Bứu song đao chói lóa rút ra, bằng vào hắn một thân bản lĩnh thân chinh bách chiến không biết qua bao nhiêu trận đấu lớn nhỏ, rất nhanh đã yểm hộ phía sau Vương Lục.

Hạnh Tử mặc dù không biết quá nhiều phàm tục võ công, thế nhưng bằng vào việc âm thầm sử dụng pháp lực dồn vào bộ pháp, cũng không phải là không thể đánh với cương thi một trận.

Hai người Vương Lục, Hạnh Tử dù thế nào cũng là Luyện Khí kỳ tu sĩ hàng thật giá thật, có trước mặt phàm nhân không thể sử dụng ra tiên gia các loại pháp thuât, phù lục,…bất quá dùng pháp lực quán thâu vào một điểm không phải là không được.

Hạnh Tử bộ pháp tinh diệu, chẳng mấy chốc đã thu hút cương thi, chớp lấy thời cơ, Ung Bứu dùng hai thanh đại đao trong tay thi triển chiêu thức, đao ảnh ngập trời hướng về cương thi bổ xuống.

Phùng Kiệt lấy Thiết Y Thể hộ thân cùng với vài tháng qua được Dương lão lưu ý chỉ điểm, nhục thân được nâng cao đáng gờm.

Coi như không thể face to face với cương thi được thì cũng có thể lợi dụng thời cơ tung ulti.

Vương Lục dẫn đầu tiến công, còn chưa động vào được một cộng lông nào của cương thi thì đã bị nó tát cho một cái xấp mặt.

Ung Bứu đi sau dựa vào điểm mù khi đứng sau lưng của Vương Lục tốc lướt một đoạn, thoắt cái thân ảnh đã đứng sau cương thi.

Hai Thanh đao quang ảnh vung lên, nhất chém chặt đứt hai cánh tay của cương thi, còn định lần nữa nhắm tới hai chân thì đã bị nó tung cước đá văng đi một chỗ.

Thế nhưng, khi chân còn chưa kịp chạm đất, Phùng Kiệt đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh, cường quyền chấn nhạc thủ như núi cao ngàn trượng nhất cử phá nát đai chậu, tứ thì một chân gãy nát vung vãi khắp nơi.

Một chân đã mất, cương thi gào thét dữ dội, không cách nào đứng vững được tiếp.

Lúc này đây, Hắc nhận của Vương Lục mới có cơ hội xuất thủ, nhất trảm chém vỡ đầu cương thi ra làm hai, chết đi không thể chết lại.

Nhìn nhóm Vương Lục dễ dàng chém giết quái vật, Tuệ Trung đại sư và Phạm Bạch Hổ kinh ngạc không thôi, chỉ là đang trong chiến đấu, không thể phân tâm nhiều được.

Một tên đồng bọn bị đánh chết, hai đồng cương thi còn lại bắt đầu trở nên rối loạn, mỗi lúc càng điên cuồng, đánh đấm loạn xạ khắp nơi trong phật tự.

“Chốn phật đường thanh tịnh há Tà vật các ngươitự tung tự tác, làm hại nhân gian, để bần tăng siêu độ cho ngươi!”

Một bóng người xuất hiện chắn trước mặt cương thi, ngoài Tuệ Trung đại sư liệu còn ai trong đây nữa.

Lúc này phía sau cương thi, lại xuất hiện thêm ba cái bóng người khác.

Hai người một trái một phải nhanh như chớp ra tay khống chế cương thi, người còn lại thân thể uốn éo như long xà.

Họ chính là Quan Âm Thủ Tiết Cương, Đại Kim Cang Nhã Kiếp và Thụy La Hán Hắc Mộng

“Tà vật….Trước cửa Tư Phật Tự ta quấy rối phải trả giá đắt!”

Tuệ Trung đại sư ra tay, Lan Hoa Thủ vận dụng tới vô cực cảnh giới, phạm vi một trượng Lan Hoa ảnh thủ khắp nơi nở rộ, đang bị khống chế nên cương thi không tài nào tránh né được.

Bằng vào một chưởng này, đã khiến xương cốt cương thi kêu răng rắc, không bao lâu sau liền đã chấn vỡ nát toàn bộ xương thân.

Giang hồ quả nhiên lan truyền không sai, trên đời này hiếm có ai có thể đỡ nổi một chưởng Lan Hoa toàn lực của Tuệ Trung đại sư, nếu có thì cũng là thành một cách xác.

Hai đầu cương thi đã tan tác không còn mảy may sức sống, đầu cuối cùng chỉ còn lại tại chỗ ba người Phạm Bạch Hổ.
***

Nửa canh giờ sau, Dương lão trở lại Tư Phúc Tự...

Dương lão bộ dạng nhết nhác, lông tóc rối bời, mặt mày nhăm nhuốc, coi bộ vừa trải qua một trận đại chiến.

Tử Y nam tử mặc dù tu vi thua kém lão rất nhiều, thế nhưng lão lại quá chủ quan, không nghĩ răng y trong tay có 2 đạo hắc bạch Luyện Khí hậu kỳ hộ thân linh phù.

Trong lúc mấu chốt cùng lúc tung ra hai đạo linh phù này, không nghĩ tới khiến lão chậm chân hơn một bước, tử y nam tử đã cao chạy xa bay.

Bất quá, trước khi để hắn chạy thoát, Dương lão đã thừa cơ xuất thủ đánh gãy hắn một cánh tay, đồng thời lưu lại một đoạn tiêu ký, chỉ cần trong phạm vi năm trăm mét, lão nhất định định vị được tên tà tu quái đản này.

“Sư tôn?….sao lại? Chuyện gì xảy ra?!”

Vương Lục nhìn Dương lão bộ dáng, có chút nhướng mày, tâm tình lo lắng nhanh chóng chạy đến đỡ lấy, mắt tràn đây sát ý .

“Không sao, không sao, các ngươi đánh nhau, dư âm quá mạnh ảnh hưởng tới lão phu một chút mà thôi!”

Dương lão phất phất tay, tỏ ra bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK