Quận Yên Chi, phủ đệ thái thú.
Sau khi trộm một tấm bản đồ phong thủy dự khuyết của cha mình, gia tặc Lưu Cao Hoa có phần chột dạ, cảm thấy năm mươi lượng bạc hơi phỏng tay. Hắn muốn bù đắp một chút, cho nên bỏ mặc ba người Từ Viễn Hà ở phòng khách, chạy đến phòng làm việc của cha mình.
Hắn nói rằng chuyến này ra ngoài du lịch đã gặp được thần tiên như sách viết. Trong đó người đàn ông râu rậm dùng đao là một vị hào hiệp danh chấn giang hồ, ngay cả đệ nhất cao thủ trong quận cũng chưa chắc chống được ba chiêu của ông ta, nhất định không được thất lễ. Còn có một vị Trương thiên sư núi Long Hổ, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, gia tộc có tiếng, chém yêu hàng ma nắm chắc trong tay. Vị họ Trần cuối cùng càng lợi hại, đừng thấy dáng vẻ như thiếu niên, thật ra đã tám chín mươi tuổi rồi, chỉ là “tu đạo thành công, dung mạo trẻ trung” mà thôi.
Lưu thái thú nửa tin nửa ngờ, còn hơi thấp thỏm. Ông ta dẫn theo một phụ tá trong phủ kinh nghiệm phong phú, cùng nhau đi đến phòng khách chiêu đãi khách quý. Kết quả lại là thất vọng. Mặc dù ông ta không thấy nhiều thần tiên quỷ quái, nhưng ánh mắt nhìn người lại không kém. Sau khi chào hỏi, ngồi xuống uống một ly trà thì cảm thấy mất hứng thú, bèn bảo Lưu Cao Hoa khoản đãi ba vị khách quý, còn mình thì tìm một lý do trở về phòng làm việc.
Trên đường đi, Lưu thái thú lắc đầu nói:
- Hào hiệp thiên sư cái gì, hữu danh vô thực, lừa gạt đến cả phủ của ta, đúng là lớn gan. Nếu dám đưa ra yêu cầu quá phận, bản quan sẽ cho bọn chúng ăn no cơm tù.
Lão phụ tá nhẹ giọng cười nói:
- Cũng không đến mức đi ăn chực. Đạo sĩ trẻ tuổi và thiếu niên đeo hộp thì không nói, nhưng đao khách râu rậm kia thật có vài phần bản lĩnh, hộ vệ trong phủ chắc chắn không phải đối thủ. Lưu đại nhân, nên biết trước khi tôi vào phủ đã từng du lịch giang hồ hơn hai mươi năm, nhìn thấy mấy vị tông sư giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Ở phía nam nước Thải Y chúng ta, bọn họ là cao thủ đỉnh cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ luận về khí độ thì đao khách râu rậm kia không kém chút nào, ánh mắt sáng ngời, phong thái nghiêm nghị.
Lưu thái thú gật đầu:
- Nói như thế còn có mấy phần đạo lý.
Lão phụ tá nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lưu đại nhân, ngài suy nghĩ thử xem. Vị tướng quân đại nhân đóng giữ bản châu kia, chính là đại tông sư cảnh giới thứ tư được công nhận. Chúng ta đã từng đứng từ xa ngóng nhìn trong tiệc rượu, khi đó cảm thấy cho dù ông ta uống rượu hay cười nói, cũng có khí khái không giận mà uy, rất dọa người. Cẩn thận nghĩ lại, có phải đao khách kia cũng có mấy phần tương tự hay không?
Lưu thái thú nhíu mày:
- Nghe ý của ngươi là nên lôi kéo một phen? Nhưng nghe nói giao tiếp với người giang hồ, phải vung tiền như rác mới xem là có khí khái anh hùng. Nếu chỉ lấy ra mấy lượng bạc làm lộ phí hay gì đó, không phải tình nghĩa khách sáo mà là sỉ nhục, sẽ đắc tội với đám giang hồ lỗ mãng kia. Bản quan trước giờ thanh liêm, cũng không có tiền dư để vung tay, vậy nên làm thế nào? Chẳng lẽ phải mượn bạc của phú hào quận thành?
Nói đến đây sắc mặt ông ta tỏ ra không thoải mái:
- Nếu là quan hệ đầy mùi tiền như vậy, bản quan không cần cũng được.
Những người đọc sách, nhất là người có thân phận quan lại triều đình, thực ra trong lòng vẫn nhìn không vừa mắt những kẻ giang hồ. Trong lòng lão phụ tá thở dài, quan hệ giang hồ tự đưa tới cửa mà không tiếp nhận. Chẳng trách làm được một bài văn hay, nhưng đến giờ vẫn chỉ là quan tứ phẩm. Huống hồ quan chủ khảo và quan chấm thi của Lưu thái thú, hôm nay vẫn là công khanh quan lớn của nước Thải Y. Nếu đổi thành lão, đừng nói là mượn tiền người giàu, cho dù phải đập nồi bán sắt cũng sẽ không tiếc.
Giả sử đao khách râu rậm kia là một cao thủ giang hồ cảnh giới thứ ba, chỉ cần kết giao, như vậy dưới bàn có thể làm được rất nhiều chuyện. Hơn nữa nhân tình nhân tình, không có lễ vật qua lại làm sao có nhân tình, chỉ muốn người khác cầu mình cũng không phải đạo làm quan. Lui tới một chút với hào phiệt tộc lớn trong quận thành, mượn mấy trăm lượng bạc mà thôi, thật cho rằng Lưu thái thú ngươi mất mặt sao? Sai rồi, là ngươi nể mặt những nhà kia mới đúng.
Có điều những chuyện này Lưu thái thú không thích nghe, cảm thấy không phù hợp với thân phận. Lão phụ tá nói một hai lần thì trong lòng cũng đã hiểu được.
Vừa nghĩ đến đây lão lại hơi nản lòng. Quan trường phức tạp, trên giang hồ chẳng phải cũng như vậy sao? Trước khi mai danh ẩn tích, lão từng làm mưu sĩ tâm phúc dưới trướng một minh chủ giang hồ phía nam nước Thải Y. Đúng là có ân báo ân, có thù báo thù, nhưng phần lớn vẫn chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt trong nhân gian. Mặc cho ngươi anh hùng cái thế, tràn đầy khí phách, không được mấy năm cũng sẽ hao mòn hết. Nhớ năm xưa lão minh chủ khí phách hào hùng biết bao, cuối cùng không phải cũng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, vợ con ly tán sao?
Sau khi Lưu thái thú lãnh đạm rời khỏi, Lưu Cao Hoa hơi lúng túng, cộng thêm một phủ đệ quận chủ lại giản dị đến mức không sắp xếp được vài phòng nghỉ. Từ Viễn Hà bèn bảo Lưu Cao Hoa dẫn mình đến nhà trọ gần đây, nếu Triệu Lưu đi vào phủ đệ quận thành thì hãy nhanh chóng thông báo cho ba người bọn họ. Lưu Cao Hoa gật đầu lia lịa.
Bởi vì đường xá thuận tiện, lại là cửa tiệm lâu đời, nhà trọ buôn bán rất thịnh vượng. May mà mặt mũi của con trai quận chủ còn đáng giá ít tiền, vẫn tìm được ba gian phòng trọ, hơn nữa nhà trọ cũng không dám hét giá. Nhưng Lưu Cao Hoa từ đầu đến cuối lại không nhận ra ân tình này, hoàn toàn không ý thức được ông chủ nhà trọ đang lòng đau như cắt. Chuyện này khiến Từ Viễn Hà buồn cười, ngay cả Trương Sơn Phong cũng phải lắc đầu.
Đối nhân xử thế cũng là học vấn, những học vấn này trong sách thánh hiền dạy không nhiều, nhưng trong giang hồ lại có. Trần Bình An nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Ba người trò chuyện trong phòng của Từ Viễn Hà, cũng bàn về chuyến đi nhà cổ lần này, nhắc đến lá bùa thần hành của Trương Sơn Phong. Sau khi Từ Viễn Hà hỏi giá, biết được đắt như vậy liền cảm thấy có lỗi, bèn cười bảo chuyến sau trảm yêu trừ ma nhất định phải có chút thu hoạch mới được.
Trương Sơn Phong mặc dù rất nghèo, nhưng cũng không oán trách trời đất, khiến Từ Viễn Hà nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Ông ta biết trên đường tu hành, luyện khí sĩ tích góp của cải rất quan trọng. Nếu Trương Sơn Phong vẫn cứ thu không đủ chi như vậy, chắc chắn rất khó trèo lên cao, tâm tính có tốt cũng không chịu nổi loại dao cùn cắt thịt này.
Trải qua trò chuyện, Trần Bình An lần đầu tiên hiểu rõ năm cảnh giới thấp của luyện khí sĩ, đó là Đồng Bì, Thảo Căn, Liễu Cân, Cốt Khí, Trúc Lư.
Trong đó bốn cảnh giới đầu phân biệt tu luyện da thịt gân cốt. Tuy nói là luyện khí sĩ, nhưng thực ra cũng rất coi trọng rèn luyện thân thể vững chắc. Đạo lý rất rõ ràng, nếu thân người là một chén nước, luyện ra một cân khí, chén nước chỉ có thể chứa tám lượng, còn lại hai lượng sẽ thành bỏ phí. Cảnh giới cuối cùng là dung hợp thông suốt, đúc nóng một lò, là cảnh giới đại thành của thân thể, dùng nó làm công cụ để luyện khí. Ý tứ đại khái giống như đang nói, có thể chính thức lên núi rồi.
Bởi vì Dương Hoảng nhiều lần đề cập tới cảnh giới Liễu Cân, gọi nó là “cảnh giới giữ người”, Từ Viễn Hà liền chú trọng giải thích cho người ngoài nghề Trần Bình An một phen. Ông ta nói rất thú vị, tràn đầy sự chế giễu của võ phu thuần túy đối với thần tiên trên núi, khiến Trương Sơn Phong vừa lúc dừng lại ở cảnh giới thứ ba rất bất đắc dĩ.
- Đã từng có một tu sĩ họ Liễu tài hoa kinh người, chỉ dựa vào luyện gân đã trực tiếp bước vào năm cảnh giới cao, trở thành tiên thân vô thượng, có thể nói xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có. Cho nên chuyên môn dùng “Liễu Cân” để đặt tên cho cảnh giới này. Mà sở dĩ có cách nói “cảnh giới giữ người”, là vì rất nhiều tu sĩ muốn theo đường tắt đã đi nhầm đường, cố chấp với bí tịch khiếm khuyết mà tu sĩ họ Liễu để lại ở cảnh giới này, trì hoãn quá lâu, làm lỡ cả đời.
Từ Viễn Hà uống trà cũng hào sảng như uống rượu, trong lời nói có vẻ chế nhạo:
- Võ nhân chúng ta luôn bị tu sĩ trên núi coi thường, nhưng có một điểm chắc chắn mạnh hơn luyện khí sĩ, đó là từng bước vững vàng, không có đường tắt lộn xộn để đi, làm đến nơi đến chốn. Luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, chỉ cần không phải Binh gia và kiếm tu, gặp phải võ phu thuần túy cảnh giới thứ ba thì không chiếm được chút ưu thế nào.
Trương Sơn Phong thân là luyện khí sĩ duy nhất ở đây, phiền muộn nói:
- Võ phu các người bước vào cảnh giới thứ ba, luyện khí sĩ chúng ta bước vào năm cảnh giới trung, sau đó lại so sánh thử xem? Chắc chắn phần thắng của luyện khí sĩ chúng ta sẽ lớn hơn.
Từ Viễn Hà cười khà khà nói:
- Chúng ta chỉ so sánh cùng cảnh giới. Luyện khí sĩ cảnh giới thứ chín Kim Đan đã đủ thần tiên rồi chứ? Gặp phải võ phu thuần túy cảnh giới Sơn Điên chúng ta thử xem? Chẳng hạn như phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính kia, có mấy luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười dám ngang ngược trước mặt y? Tống Trường Kính cũng là võ phu thuần túy của Đông Bảo Bình Châu chúng ta.
Ông ta giơ ngón cái lên:
- Võ phu như vậy mới là hào kiệt thật sự trên thế gian, thân ở dưới núi lại có thể ngạo mạn trên núi. Chỉ tiếc Từ Viễn Hà ta không thể gặp y một lần, nếu không dù mặt dày cũng phải kính y một chén rượu.
Sắc mặt Trần Bình An trở nên kỳ lạ. Phiên vương Tống Trường Kính, chẳng phải là chú ruột của Tống Tập Tân, đã từng đi qua ngõ Nê Bình, còn đối diện với mình sao. Hơn nữa võ phu thuần túy có cảnh giới xấp xỉ với Tống Trường Kính, chỉ xét ở trấn nhỏ Long Tuyền đã có cha của Lý Hòe, không cần nhắc tới ông nội của Thôi Sàm... Hắn đành phải yên lặng uống trà.
Sau đó ba người đi dùng cơm ở tầng trệt. Lúc này trong phòng lớn đang nghị luận sôi nổi, hóa ra có một vị lão thần tiên sắp đại giá quang lâm, thủ đoạn thần thông biến hóa khó lường, có thể ném giấy biến thành mỹ nhân. Sau khi giấy vàng rơi xuống đất, những cô gái thướt tha dung mạo xinh đẹp kia sẽ hiện thân, hoàn toàn giống như người sống, biết ca biết múa, đối đáp trôi chảy.
Trên đường xuôi nam, lão thần tiên đã khiến cho quan to quyền quý các nơi của nước Thải Y phải cảm thán. Cho nên lão còn chưa giá lâm quận Yên Chi, quận thành nổi tiếng về mỹ nữ này đã ngước cổ mong chờ. Đàn ông thì mong đợi những mỹ nhân thần kỳ do giấy biến thành, xem thử có phong vị khác hay không. Còn những cô gái có một chút tư sắc thì lại nổi lòng hiếu thắng, có lý nào một tờ giấy mỏng lại vượt trội hơn người thật bọn họ được?
Trần Bình An không hứng thú nhiều với chuyện này, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong thì lại nóng lòng muốn xem. Một người thề thốt nói rằng lão thần tiên kia không chừng là yêu tinh quỷ quái đội lốt người. Một người thì ra sức gật đầu phụ họa, nói rằng quyết không cho phép yêu ma mê hoặc lòng người.
Trần Bình An nhìn hai gã đầy vẻ chính nghĩa, nghĩ thầm: “Hai người các ngươi có thể lau sạch nước miếng rồi hãy nói không? Không phải là muốn nhìn nữ nhân xinh đẹp sao, cứ nói thẳng ra, ta cũng sẽ không cười các ngươi. Ài, suy cho cùng vẫn là bọn họ chưa từng nhìn thấy cô nương xinh đẹp thật sự.”
Điểm này Trần Bình An rất chắc chắn, bởi vì hắn cảm thấy mình đã gặp cô nương xinh đẹp nhất trên đời rồi, lông mày của nàng như núi xa vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

05 Tháng chín, 2022 11:33
đàn hay thì hết chương :))))

04 Tháng chín, 2022 22:23
Cá cảnh dịch thì yên tâm mà đọc thôi. Tks

03 Tháng chín, 2022 20:21
Bộ này phải nói là siêu phẩm. Hơn cả Phàm Nhân Tu Tiên. Nó hay ở chỗ nhân vật chính luôn có thể thủ vững bản tâm của chính mình. Nếu cảm thấy chuyện đó đúng thì sẽ làm, không đúng dù có kề dao vào cổ cũng chẳng nhíu mày. Biết mình nhỏ bé, yếu đuối, nên khi bị bắt nạt, ức hiếp, không hề phản kháng chỉ vì một đường sinh cơ. Ẩn nhẫn đến khi nào đủ mạnh lúc đó mới nói đạo lý với những người còn lại. Biết sai thì nhận, biết học hỏi, tiếp thu và tiến bộ. Yêu ghét rõ ràng. Các vị đạo hữu nào quen đọc mấy bộ ít tâm cơ thì đừng nên nhúng chàm, đến lúc suy nghĩ chưa đủ chín chắn lại mở mồm chê bai.

03 Tháng chín, 2022 20:13
Đấy mới là cái hồn của 1 nhân vật chính. Nó luôn thủ vững bản tâm của chính mình. Chuyện nó thấy đúng thì nó sẽ làm, không cho dù chết nó cũng không làm. Thế nhưng khi cảm thấy mình sai nó vẫn nhận sai cùng tiến bộ. Những ai chưa đối phó được thì nó ẩn nhẫn, ghi thù vào trong lòng. Đến khi đủ sức nó không cần phải nói đạo lý nữa. Đọc truyện thì suy ngẫm kỹ càng vào.

30 Tháng tám, 2022 01:03
Dịch giả cố lên, đừng drop nha. Trông từng ngày để đuổi kịp đến chương mình đang đọc. Lâu lâu mình vẫn vào check tốc độ ra chương và đẩy ít kim phiếu ủng hộ. Mấy bạn đang đọc thì đừng bỏ, sau càng ngày càng hay á.

29 Tháng tám, 2022 12:07
Uớc gì ngày 1 chương a!!!

16 Tháng tám, 2022 16:06
mấy chương gần đây vài đoạn đọc hơi rối não

28 Tháng bảy, 2022 19:28
Ra chương nào xào chương đó khổ quá :((

25 Tháng bảy, 2022 20:57
Kiếm Đến (kiếm lai-剑来)
group Kiếm Lai trên FB, mọi người có thể lên FB tìm

16 Tháng bảy, 2022 21:00
rất mong admin dịch nhanh hơn 1 chút ạ . cảm ơn dịch giả nhiều

14 Tháng bảy, 2022 20:17
mình thấy truyện này chỉ cuốn đoạn đầu khi nvc ở trong thôn thôi, tác viết rata hay rất kĩ rất nhiều hố, nhưng mà sau khi ra khỏi thôn thì tác viết cứ đều đều và không còn hấp dẫn như đoạn đầu nữa. có lẽ cái này gọi là đầu voi đuôi chuột.

07 Tháng bảy, 2022 09:25
Truyện hay quá, k giống mấy truyện tu tiên khác

04 Tháng bảy, 2022 07:33
Đánh nhau hay mà đứt đoạn cay quá aaaaa

29 Tháng sáu, 2022 13:37
Bố cái thằng ngu chuyên gia cắn càng

26 Tháng sáu, 2022 11:30
Cảm ơn dịch giả nhiều, truyện hay mong là sớm đuổi kịp convert

26 Tháng sáu, 2022 08:56
Não tàn thì cút, chưa thấy chi tiết nào nói c nhỏ kia là trúc cơ ?? Trong trấn nhỏ thì có quy tắc kh đc dùng thuật pháp, người ngừoi như nhau chỉ hơn nhau ở sức mạnh thuần tuý, nhỏ đó so đc với Bình An từ nhỏ tới lớn rèn luyện cực khổ ?? Cộng thêm ra tay đột kích bất ngờ khiến nó rơi vào thế hạ phong, đỡ kh đc thì chết, tưởng tu hành đc chút tu vi là cao ngạo à ?? Đọc tr thì kh hiểu, bỏ qua tình tiết, đọc lướt rồi ngồi phán xét, rõ đần

23 Tháng sáu, 2022 19:03
Bằng hữu bên dưới cay mấy fan bộ này hay sao mà chê từ bản cv sang dịch thế??

21 Tháng sáu, 2022 11:14
hẳn là vô tri :)))

21 Tháng sáu, 2022 10:10
Lục đạo thần tiên tu hành cả vạn năm không bằng 1 cây kiếm vô tri :)). Cây kiếm nó hắt xì 1 cái chết như ra . Truyện quá đề cao vật vô tri vô tình .

21 Tháng sáu, 2022 09:50
Truyện vẽ vời cho có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế nhìn nhận một chút là thấy truyên não tàn .
Main ngu cố chấp, muốn giết ai thì giết lại được bảo kê đi đến đâu ghét ai là kêu bảo kê ra xử.

21 Tháng sáu, 2022 09:42
Đọc đến đoạn cầm mảnh sứ đâm chết nhỏ kia là drop rồi, nhảm shit, 1 đứa trúc cơ thiên tài bị thằng nhóc người phàm giết như giết gà .
con nhỏ cầm kiếm thì chả bị áp chế gì hết cầm đao kiếm chém người um sùm lại không bị trục xuất. Đến khi bị ông kia chưởng 1 cái thì Tề Tĩnh xuan xuất hiện trục xuất cái 1. mang tiếng Thánh Nhân mà hám gái , gái bị oánh là xuất hiện liền .

09 Tháng sáu, 2022 15:15
Truyện hay quá.Cám ơn bác dịch

03 Tháng sáu, 2022 07:05
Ông Thạo chạy cơm mà nạp có liền, uy tín lớm :))

28 Tháng năm, 2022 12:17
Chắc chờ 5 năm nữa may ra

25 Tháng năm, 2022 14:50
Phía dưới mỗi chương có phần tặng phiếu, bạn nạp vàng mua phiếu rồi tặng cho người dịch là được. Nhưng nghe đồn là máy nạp chạy bằng cơm nên có thể sẽ phải chờ. Nếu có thắc mắc gì bạn có thể hỏi trên group facebook của Tàng Thư Viện hoặc nhắn tin cho admin trên đấy.
BÌNH LUẬN FACEBOOK