Trần Bình An ra khỏi cổng thành, đứng nghỉ ngơi bên cạnh đường lớn tấp nập người đi lại. Cách đó không xa là một quán trà, hắn do dự một lúc, đi mua một chén chà ngồi xuống uống.
Thiếu niên gần như chưa bao giờ hối hận chuyện gì, lúc này lại hối hận vì đã rời khỏi kinh thành Đại Tùy quá nhanh.
Giống như Thôi Đông Sơn đã nói, lỡ may đám Bảo Bình bị người ta ức hiếp, hắn lại không ở bên cạnh thì phải làm sao?
Có thể tầm mắt của Trần Bình An không rộng, nhưng không phải là không có nhận thức về lòng người tốt xấu. Bởi vì từ nhỏ cuộc sống đã không dễ dàng, từng phải dốc hết bản lĩnh toàn thân chỉ để sống sót, cho nên so với ba người Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất, hắn càng hiểu rõ nhân sinh không như ý, cùng với mặt xấu xí của con người.
Nhất là trên đường đồng hành với Thôi Đông Sơn, thông qua trò chuyện với tên học trò từ trên trời rơi xuống này, Trần Bình An càng hiểu được một chuyện. Không phải mũ quan lớn thì sẽ là người thông minh, cũng không phải học vấn lớn thì sẽ là người tốt.
Trần Bình An uống trà, nhìn về đầu thành, yên lặng hạ quyết tâm.
---------
Tại thư viện Sơn Nhai ở núi Đông Hoa, trong một gian nhà lớn có treo tấm biển “Tùng Đào” (tiếng thông reo), thế tục thích gọi là viện Phu Tử hoặc nhà Tiên Sinh. Lúc này sơn chủ trên danh nghĩa, cũng là Lễ bộ thượng thư Đại Tùy đang uống trà, hiếm khi có thời gian rảnh, vẻ mặt ung dung như vậy. Bảy tám người có mặt đều là thầy giáo dạy học của thư viện, tuổi tác hầu hết không còn trẻ nữa. Ba vị phó sơn chủ cũng có mặt, trong đó một ông lão áo nho mặt chữ quốc (国) cố gắng nhẫn nại, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng oán trách:
- Mấy đứa trẻ này cũng quá càn quấy rồi!
Sau khi bình luận hai chữ “càn quấy”, ông ta dường như còn chưa hả giận, lại thêm một câu:
- Ngoan cố bất trị!
Nên biết vị phó sơn chủ này chẳng những là đại nho chuyên phụ trách hội nghị giảng dạy quy mô lớn ở thư viện mới, còn là “quân tử” hợp tiêu chuẩn, tên tuổi đã sớm được ghi lại trong hồ sơ của học cung Nho gia. Cho nên lời nói của lão còn có trọng lượng hơn tông chủ văn đàn bình thường.
Lễ bộ thượng thư là một ông lão hòa nhã vóc người thấp bé, tướng mạo bình thường. Nếu không có bộ quan phục trên người còn chưa kịp thay, rất khó tưởng tượng đây là một vị quan lớn nhị phẩm thuộc hàng ngũ trung tâm. Hơn nữa Đại Tùy sùng kính văn nhân, chức vụ thiên quan của Đại Ly phân cho Lại bộ thượng thư, còn Đại Tùy thì phân cho Lễ bộ. Lúc này ông ta cũng không cảm thấy lời nói của phó sơn chủ phá hư tâm tình, cười ha hả nói:
- Nói thử xem, rốt cuộc là ngoan cố bất trị thế nào?
Phó sơn chủ thở phì phì nói:
- Lâm Thủ Nhất thiên tư rất tốt, kinh nghĩa căn bản cũng không tệ, nhưng tính cách kia... ài, thường xuyên trốn học đến lầu sách xem tạp thư. Xem thì xem, nhưng lại không xem kinh điển Nho gia, mà là rất nhiều bí tịch Đạo gia bàng môn tà đạo, trong thời gian ngắn mượn xem đến hai ba chục quyển, như vậy còn ra thể thống gì? Không phải môn sinh Nho gia không được xem sách Đạo gia, chỉ là còn nhỏ tuổi, nào có tư cách bàn đến chuyện nắm vững quy tắc rồi suy luận rộng hơn. Nếu đi sai đường, làm thế nào giao phó với... sơn chủ trước kia?
Lễ bộ thượng thư khẽ gật đầu, tốc độ uống trà rõ ràng chậm lại.
Phó sơn chủ càng nói càng giận:
- Còn tiểu nha đầu Lý Bảo Bình kia đúng là coi trời bằng vung, khi lên lớp thường để hồn bay xa, hoàn toàn không biết tôn sư trọng đạo. Không đọc quyển du ký núi sông đã lật nát kia thì cũng vẽ hình người trong sách. Hừ, còn là tư thế quyền thuật của đám võ phu thô lỗ!
Lễ bộ thượng thư nhịn cười, không bày tỏ ý kiến, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà.
Phó sơn chủ tiếp tục nói:
- Lý Hòe nhỏ tuổi nhất... lại hiền lành an phận, không trốn học, không gây chuyện, bài vở thầy giáo giao cho đều làm đủ. Nhưng ngộ tính thật sự là... sao lại cảm thấy giống như khúc gỗ đầu óc không mở mang? Khi lên lớp thì ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng, nước miếng chảy đầy bàn, nào giống đệ tử thân truyền của sơn chủ trước kia? Ài, bực chết lão phu rồi.
Một vị phó sơn chủ tuổi tác khá trẻ trêu chọc:
- Thượng thư đại nhân, râu của Lưu sơn chủ chúng ta cũng bị kéo đứt nhiều sợi rồi.
Lưu phó sơn chủ nghiêm túc đính chính:
- Chỉ là phó sơn chủ!
Lễ bộ thượng thư thoải mái cười lớn, nghiêng người đặt ly trà xuống, sau đó hỏi:
- Không có tin tức tốt lành nào sao? Cứ như vậy lần sau ta cũng không dám tới nữa.
Tâm tình của Lưu phó sơn chủ tốt hơn một chút, gật đầu nói:
- Có! Rất kỳ quái, hai người Vu Lộc và Tạ Tạ lại nổi bật xuất chúng, càng giống như nhân tài đọc sách của Nho gia thuần túy chúng ta, đối nhân xử thế đều rất bình thường, còn xem như tôn sư trọng đạo. Nhất là Vu Lộc, ôn lương cung kiệm, giống như con cháu kiệt xuất trong thế gia hàng đầu Đại Tùy chúng ta, đáng để bồi dưỡng trọng điểm.
Lễ bộ thượng thư vẫn không vội kết luận, cười híp mắt nhìn về một ông lão cao lớn vẫn luôn lén ngủ gật:
- Mao lão thấy thế nào?
Mao Tiểu Đông bị gọi tên liền giật mình một cái, mở mắt ngơ ngác nói:
- Cái gì? Thượng thư đại nhân phải đi rồi à? Không ở lại thêm một lát sao?
Lễ bộ thượng thư vẫn cười híp mắt:
- Nếu Mao lão đã có lòng, muốn ta ở lại thêm một lát, vậy ta sẽ tuân theo.
Trong viện Phu Tử lập tức tràn ngập tiếng cười.
Lễ bộ thượng thư kiên nhẫn thuật lại vắn tắt những lời oán trách của Lưu phó sơn chủ vừa rồi. Mao Tiểu Đông nghe xong, vẻ mặt giống như sực tỉnh:
- Thì ra là thế, vậy ta có mấy câu muốn nói.
Lễ bộ thượng thư nói đùa:
- Chúng ta rửa tai lắng nghe.
Mao Tiểu Đông ngồi thẳng người, hỏi:
- Là học vấn của Tề Tĩnh Xuân lớn, hay là học vấn của các vị ở đây lớn?
Yên lặng như tờ. Đây không phải nói nhảm sao?
Mao Tiểu Đông lại hỏi:
- Như vậy là ánh mắt của Tề Tĩnh Xuân tốt, hay là ánh mắt của chư vị tiên sinh tốt?
Được rồi, vẫn là nói nhảm.
Lưu phó sơn chủ suy nghĩ một lúc, không trực tiếp phản bác, chỉ hơi thấp giọng hỏi:
- Mao lão, động tiên Ly Châu, hôm nay là huyện Long Tuyền Đại Ly, nghe nói tổng cộng chỉ có năm sáu ngàn người, chắc chắn không nhiều đứa trẻ thích hợp để dạy dỗ. Có phải Tề tiên sinh ở đó thực sự không có cơ hội chọn lựa?
Thư viện Sơn Nhai ở Đại Ly lúc trước là do Mao Tiểu Đông giúp Tề Tĩnh Xuân thành lập. Dù là tu vi, lai lịch vai vế hay đạo đức học vấn, ông ta đều là xứng đáng là người đứng đầu thư viện. Cho nên mọi người kể cả Lễ bộ thượng thư, đều sẵn lòng tôn xưng ông ta một tiếng “Mao lão”.
Mao Tiểu Đông nghe Lưu phó sơn chủ dò hỏi, bèn cười nói:
- Đương nhiên có thể, hơn nữa đây không phải “khả năng” gì, mà là sự thật hiển nhiên.
Một đám người đều trợn tròn mắt.
Mao Tiểu Đông nhìn quanh, nói:
- Là Đại Tùy các ngươi mong muốn những đứa trẻ này tốt nhất đều là thiên tài, có được thành tựu xuất sắc. Còn tranh thủ khiến bọn chúng sau khi lớn lên chủ động ở lại triều đình Đại Tùy, làm tăng thể diện cho các ngươi, thuận tiện giúp các ngươi vả mặt Đại Ly. Ta cũng không có những suy nghĩ nhàm chán này...
Lễ bộ thượng thư vội vàng khẽ hắng giọng mấy tiếng, sau đó thuận thế cầm lấy ly trà, cúi đầu uống trà.
Mao Tiểu Đông không để ý những chuyện này, lời nói vẫn không kiêng dè:
- Nếu đổi lại là ta, ta sẽ mặc kệ bọn chúng. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, bọn chúng muốn học thì học, muốn lười thì lười. Còn như sau này có tiền đồ hay không, ta cũng lười tính toán. Ta là phó sơn chủ quản lý sự vụ cụ thể của thư viện, dưới tay nhiều học sinh như vậy, sau này mỗi năm sẽ càng nhiều hơn, nào có thời gian và tinh lực nghe các ngươi oán trách mấy đứa trẻ này leo cây, trốn học, vẽ hình?
Mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau.
Lễ bộ thượng thư ngồi trên ghế chủ nhân tiếp tục điềm tĩnh uống trà, thực ra trong ly đã không còn nước trà nữa.
Mao Tiểu Đông mỉm cười đứng dậy:
- Ta đi xem thử công việc khắc sách của Sùng Văn phường, chuyện này rất quan trọng, phải để ý trông chừng mới được, không thể uống trà với thượng thư đại nhân rồi.
Lễ bộ thượng thư tiện thể đứng dậy, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Vậy ta cũng không làm chậm trễ các vị tiên sinh giảng dạy nữa.
Mao Tiểu Đông oán giận nói:
- Thượng thư đại nhân, uống trà xong rồi đi cũng không muộn mà...
Lão khẽ nhún chân, liếc nhìn ly trà:
- Ai da, đã uống xong rồi à. Đại nhân ngài thật là, uống thêm một ly, uống thêm một ly, nể mặt thư viện chúng ta được không? Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng chúng ta không thích gặp đại nhân, như vậy không tốt. Lỡ may Hộ bộ cảm thấy bất bình cho thiên quan đại nhân, cố ý cắt xén ngân lượng khắc sách của Sùng Văn phường thư viện, ta biết kêu oan với ai đây?
Lễ bộ thượng thư gần như thấp hơn Mao Tiểu Đông một cái đầu, vẻ mặt đau khổ chắp tay nói:
- Mao lão, bỏ qua cho ta đi. Coi như ngài là sơn chủ, ta là phó sơn chủ, được không?
- Không được!
Mao Tiểu Đông cười lớn xoay người rời đi.
Vẻ mặt Lễ bộ thượng thư bất lực, thở phì phì nói:
- Vốn định trốn tới đây để được yên tĩnh, kết quả còn bị giáo huấn. Chúng ta vẫn là người trong nhà, sau này không dám tới nữa rồi.
Trong viện Phu Tử vang lên một trận cười lớn, ngay cả Lưu phó sơn chủ kia cũng phì cười.
Bầu không khí trở nên hòa hoãn.
---------
So sánh với Ngũ Nhạc, thực ra núi Đông Hoa không tính là nguy nga, chỉ thuộc dạng đứng đầu trong số những ngọn núi thấp, cho nên mới có vẻ thẳng tắp thanh tú. Trên đỉnh núi có một cây bạch quả ngàn năm, một tiểu cô nương mặc áo bông đỏ ngây người một lúc lâu, sau đó thành thạo ôm lấy thân cây tuột xuống. Kết quả cô nhìn thấy một ông lão đang ôm cây đợi thỏ, vóc người rất cao lớn, híp mắt cười gian, nhìn không giống như người tốt.
Mao Tiểu Đông hỏi:
- Đang giờ này, lại trốn học rồi à?
Lý Bảo Bình thành thật đáp:
- Ừm. Tôi biết thư viện có quy củ, tôi sẽ chịu phạt.
Mao Tiểu Đông cười hỏi:
- Thế nào, trước kia khi Tề Tĩnh Xuân dạy các ngươi, trốn học sẽ bị đánh sao?
Lý Bảo Bình lắc đầu nói:
- Trốn học không bị đánh, tiên sinh không bao giờ quản những chuyện này. Nhưng những gì tiên sinh dạy trên lớp, nếu chúng tôi nhớ sai, lần đầu tiên sẽ nhắc nhở, lần thứ hai sẽ đánh.
Mao Tiểu Đông “à” một tiếng, tò mò hỏi:
- Leo lên đó nhìn gì vậy?
Lý Bảo Bình ngẩn người, nể tình ông lão đã lớn tuổi, trả lời:
- Phong cảnh.
Mao Tiểu Đông càng thấy hứng thú:
- Phong cảnh gì đẹp như vậy, sao ta không biết?
Lý Bảo Bình chớp chớp mắt:
- Lão tiên sinh, tự ông leo lên nhìn đi.
- Người đọc sách leo cây, đó là việc không phù hợp thân phận.
Mao Tiểu Đông đầu tiên là vội vàng khoát tay, nhưng rất nhanh lại sực tỉnh:
- Ấy, là muốn chúng ta cùng nhau làm trái quy củ, để ta không tố cáo ngươi đúng không? Tiểu nha đầu, rất cơ trí.
Lý Bảo Bình cười hì hì, sau đó lại lắc đầu.
Mao Tiểu Đông nhìn thấu tâm tư của tiểu cô nương, hỏi:
- Sao rồi, ta nói đây là việc không phù hợp thân phận, chẳng lẽ không đúng sao?
Lý Bảo Bình phủi phủi quần áo, giải thích:
- Trước kia tôi làm vướng con diều trên cành cây, tiên sinh đã trèo lên lấy xuống giúp tôi. Còn có một lần, tôi ném quần cộc của Lý Hòe lên rồi chạy về nhà, sau đó nghe nói vẫn là tiên sinh giúp lấy xuống. Người đọc sách ở thư viện các người, sao cứ luôn coi trọng mấy chuyện vớ vẩn như vậy...
Mao Tiểu Đông đính chính lại:
- Không phải “thư viện các người”, là “thư viện chúng ta”.
Lão khom người, hai tay đặt phía sau lưng, mỉm cười nhìn Lý Bảo Bình:
- Có phải cảm thấy tiên sinh của ngươi, cái tên Tề Tĩnh Xuân kia giỏi hơn thầy giáo ở nơi này của chúng ta không?
Lý Bảo Bình thở dài, nghĩ thầm: “Lão tiên sinh này vóc dáng cao ráo, nhưng sao luôn hỏi những vấn đề không cao minh như vậy?”
Mao Tiểu Đông tận tình khuyên bảo:
- Tiểu cô nương, ta nói cho ngươi biết. Ngoại trừ học vấn không nhiều bằng tiên sinh của ngươi, chúng ta có nhiều quy củ nhưng không phải cái gì cũng sai, là có nỗi khổ tâm. “Làm theo ý mình nhưng không vượt quy củ”, đã nghe câu này rồi chứ? Phía trước là gì có biết không?
Lý Bảo Bình gật đầu nói:
- Là “tuổi mươi bảy”, phía trước nữa là “trái phải điều biết tuổi mươi sáu”. (1)
Mao Tiểu Đông sững sốt cả buổi, nói không nên lời. Học vấn của ông lão rất cao, không phải nghe không hiểu ý nghĩa, chỉ là nghĩ không thông, trong cái đầu nhỏ của tiểu cô nương kia sao lại nghĩ ra đáp án kỳ quái ngược đời như vậy.
Lý Bảo Bình vẫy vẫy tay, chuẩn bị lách người qua:
- Lão tiên sinh, tôi tên là Lý Bảo Bình, là học sinh vừa nhập học không lâu. Tôi sẽ không trốn trừng phạt, trước đó tôi đã học thuộc tất cả quy củ một lần rồi, biết trong ba ngày phải sao chép một bài văn. Tối nay tôi sẽ viết xong, sau đó giao cho Hồng tiên sinh. Nếu ông không tin thì có thể tự mình đi hỏi Hồng tiên sinh.
Cô vỗ ngực nói:
- Yên tâm, tôi viết chữ còn nhanh hơn chạy bộ.
Mao Tiểu Đông dở khóc dở cười, vội vàng gọi tiểu cô nương khí khái anh hùng trở lại:
- Đạo lý còn chưa nói hết, ngươi đừng vội. Nghe xong đạo lý của ta, coi như ngươi đã chịu phạt rồi.
Hai tay Lý Bảo Bình đã chuyển sang tư thế chạy nhanh, nghe vậy đành phải dừng lại, mở to hai mắt nói:
- Lão tiên sinh nói đi. Nhưng nếu đạo lý nói không hay, tôi sẽ trở về chép sách cho rồi.
Mao Tiểu Đông bị lời nói của nha đầu này làm nghẹn họng:
- Ngươi nghĩ xem, Chí Thánh tiên sư đến cái tuổi này mới dám làm như vậy. Nếu người bình thường chỉ muốn mình vui vẻ, chuyện gì cũng không nói quy củ, có phải là không tốt lắm?
Lý Bảo Bình gật đầu nói:
- Đương nhiên không tốt.
Mao Tiểu Đông vui vẻ cười lớn:
- Được rồi, đạo lý của ta đã nói xong, ngươi cũng không cần chép sách nữa.
Lần này đến phiên Lý Bảo Bình sững sốt:
- Như vậy là xong rồi?
Cô thở dài nhìn vị lão tiên sinh này, muốn nói lại thôi, cuối cùng chắp tay thi lễ, chuẩn bị chạy nhanh xuống núi.
Mao Tiểu Đông vừa bực vừa buồn cười:
- Tiểu cô nương, ánh mắt của ngươi vừa rồi là có ý gì. Cảm thấy ta còn lớn tuổi hơn tiên sinh Tề Tĩnh Xuân nhà ngươi, nhưng lại không hiểu nhiều đạo lý bằng hắn, đúng không?
Lý Bảo Bình chậm rãi gật đầu, dứt khoát không gạt người. Nếu lão tiên sinh đã nhìn thấu, cô đương nhiên sẽ không phủ nhận.
Mao Tiểu Đông cười nói:
- Vậy ngươi có biết không, ta chỉ là nhìn có vẻ già, còn Tề Tĩnh Xuân thì nhìn trẻ, nhưng thực ra tuổi tác của hắn còn lớn hơn ta. Cho nên học vấn của hắn nhiều hơn ta một chút cũng bình thường.
Lý Bảo Bình tỏ ra hoài nghi.
Mao Tiểu Đông giống như thẹn quá hóa giận:
- Lừa một tiểu cô nương như ngươi làm gì!
Lý Bảo Bình không vội xuống núi, hai tay khoanh trước ngực, đi vài bước sang trái, lại đi mấy bước sang phải, ngước nhìn Mao Tiểu Đông, hỏi một vấn đề kỳ lạ:
- Xem như ông nhỏ tuổi hơn tiên sinh nhà tôi, cho nên học vấn nhỏ. Vậy tại sao tiểu sư thúc của tôi nhỏ tuổi hơn nhiều, nhưng học vấn vẫn lớn hơn ông?
Mao Tiểu Đông tấm tắc nói:
- Học vấn lớn hơn ta? Ta không tin.
Lý Bảo Bình hơi gấp gáp, nghiêm túc ngẫm nghĩ, cẩn thận nhìn quanh, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé đặt bên miệng, thấp giọng nói:
- Tôi nói cho ông nghe, ông đừng để người khác biết.
Sau đó cô đưa tay ra dấu trên đầu mình:
- Nếu học vấn của tiên sinh nhà tôi cao thế này, vậy học vấn của tiểu sư thúc ít nhất cũng cao chừng này.
Cô lại đưa tay ra dấu ở vai mình, cuối cùng dời đến bên tai:
- Đợi tiểu sư thúc trên đường về nhà nhận biết nhiều chữ hơn một chút, học vấn rất nhanh sẽ cao đến đây.
Mao Tiểu Đông trợn mắt há mồm, cuối cùng chỉ có thể phụ họa:
- Vậy tiểu sư thúc của ngươi thật lợi hại, thật lợi hại.
Lý Bảo Bình gật đầu:
- Còn phải hỏi! Tiểu sư thúc của tôi đương nhiên rất lợi hại!
Mao Tiểu Đông đột nhiên cảm khái nói:
- Lợi hại thì tốt, lợi hại thì tốt, tương lai có thể bảo vệ Tiểu Bảo Bình của chúng ta.
Vẻ mặt Lý Bảo Bình hơi chán nản, nặn ra một nụ cười, vù một cái chạy thật xa, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay từ biệt:
- Tôi đi đây. Tôi cảm thấy học vấn của lão tiên sinh ông thực ra cũng không tệ, cao chừng này...
Tiểu cô nương muốn đưa tay ra dấu, nhưng chạy quá nhanh nên mất thăng bằng ngã xuống, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đứng dậy thật nhanh, tăng tốc chạy xuống núi.
Mao Tiểu Đông vỗ vỗ bên hông, cây thước “quy củ” theo đó hiện ra nguyên hình. Nhìn bóng dáng màu đỏ phía xa càng lúc càng nhỏ, thở dài nói:
- Tĩnh Xuân, sớm biết thì nên gặp thiếu niên kia một lần.
---------
Núi Đông Hoa có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong suốt thấy đáy, bên trong trồng đầy hoa sen. Có điều thời tiết đã vào đông, nơi này đều là lá khô, cảnh tượng rất tiêu điều. Có một thiếu niên cao lớn tay cầm một chiếc cần câu bằng trúc xanh, ngồi bên bờ buông câu. Thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không ai muốn đến gần bắt chuyện.
Cuối cùng một thiếu nữ đen nhẻm dung mạo bình thường đi đến bên cạnh thiếu niên:
- Câu cá thú vị không?
Vu Lộc gật đầu cười nói:
- Thú vị.
Tạ Tạ lại hỏi:
- Thú vị ở chỗ nào?
Vu Lộc cười nói ra đáp án:
- Cá mắc câu thì sẽ vui vẻ, cho dù cuối cùng cá chạy mất thì vẫn sẽ vui vẻ.
Tạ Tạ hơi tức giận.
Vu Lộc nhìn chăm chú vào mặt hồ, nhịn cười nói rõ thiên cơ:
- Được được được, ta nói thật, là ta đang tập võ. Không nói đến chuyện cầm cần câu, chỉ riêng tư thế ngồi này của ta cũng có đường lối, phải tĩnh như núi cao, động như sông lớn. Tại khoảnh khắc con cá cắn câu, động và tĩnh trên người ta sẽ chuyển đổi trong nháy mắt, phù hợp với huyền cơ “âm dương đảo loạn trong một đường” của Đạo gia. Có một quyển bí tịch võ học đã viết, “vừa tĩnh thì không gì không tĩnh, vừa động thì trăm xương đều động”, cho nên ta câu cá như vậy có thể xoa dịu gân cốt, bổ sung nguyên khí.
Tạ Tạ nửa tin nửa ngờ.
Từ đầu đến cuối Vu Lộc cũng không có nhìn cô:
- Nếu cô nói ta chưa từng luyện võ, không sai, trước giờ ta chưa từng luyện tập tư thế quyền pháp. Nhưng nếu cô nói ta vẫn luôn tập võ, cũng không sai, lúc ăn cơm, lúc ngủ, lúc đi đường, còn có lúc này đang câu cá, ta đều đang suy nghĩ những thứ trong bí tịch võ thuật kia. Xuất thân tốt có một điểm lợi, bí tịch trong nhà dù cấp bậc không quá cao, nhưng sẽ không có nhiều sai sót. Hơn nữa trong quyền pháp kiếm kinh, rất nhiều chỗ nhìn như không hợp lý lại có học vấn lớn nhất, khiến người ta phải si mê.
Tạ Tạ ngồi xuống đất, nhìn chiếc cần câu mảnh khảnh kia:
- Ngươi không lên núi tu hành thật đáng tiếc.
Vu Lộc uất ức nói:
- Này này này, Tạ cô nương, không ai vạch trần vết sẹo của người khác như cô đâu.
Tạ Tạ trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Cuối cùng cũng được hưởng ngày tháng thái bình, nhưng trong lòng lại thấy không yên ổn. Ngươi thì sao?
Thiếu nữ tự hỏi tự trả lời:
- Vu Lộc ngươi chắc chắn ở đâu cũng không quan trọng, điểm này ta quả thật kém xa ngươi.
Vu Lộc đột ngột quay đầu sang, lắc đầu nói:
- Ta thích một mình nhìn đống lửa gác đêm hơn.
Tạ Tạ nghi hoặc hỏi:
- Tại sao?
Vu Lộc lại quay đầu đi, nhìn chăm chú vào mặt hồ:
- Không biết, chỉ thấy thích thôi.
Tạ Tạ cười nói:
- Vậy ngươi có thích cô ta không, cô gái thiếu chút nữa trở thành thái tử phi ấy?
Vu Lộc đầu tiên là không lộ cảm xúc, sau đó lại giãn mặt tươi cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Tạ cô nương, ở chỗ này chúng ta phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Tạ Tạ giả vờ cười nói:
- Trước đó Lý Hòe tìm ta, khoe khoang cây trâm ngọc kia của hắn. Ngươi không có à?
Vu Lộc mỉm cười nói:
- Chẳng phải cô cũng không có sao? Ta không có cũng bình thường, nhưng cô không có thì đúng là chuyện lạ, một đại cô nương xinh đẹp như vậy mà.
Tạ Tạ sầm mặt nói:
- Hãy cẩn thận lời nói!
Vu Lộc đột nhiên rung cổ tay, cần câu biến thành một vòng cung xinh xắn. Hắn cười ha hả nói:
- Mắc câu!
Tạ Tạ đứng dậy rời đi:
- Đàn ông không một ai tốt.
Vu Lộc vừa cẩn thận kéo câu, vừa nhìn theo bóng lưng thiếu nữ:
- Ta có phải người tốt hay không thì không biết, nhưng có một người thật sự rất tốt. Ừm, chỉ là hơi thiên vị, không có hòm sách, không có cây trâm, cũng chỉ có giày cỏ mà người nào cũng có. Ài, đúng là khiến người ta cảm thấy mất mát.
Tạ Tạ xoay người, bước nhanh về phía đối phương. Vu Lộc vội vàng mất bò mới lo làm chuồng:
- Ta không có ý gì khác, chúng ta đều như nhau, không lo không có phần, chỉ lo phân chia không đều mà thôi, cô đừng hiểu lầm...
Tạ Tạ không có ý dừng bước. Vu Lộc vứt cần câu, không quan tâm đến cá đã mắc câu, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tạ Tạ cầm lấy chiếc cần câu bên bờ chưa bị cá kéo ra xa, gắng sức ném về phía giữa hồ, sau đó mới phủi tay rời đi.
Vu Lộc trợn mắt há mồm, lần này thật sự nổi cơn tam bành, thấp giọng tức giận nói:
- Nếu đổi lại là cần câu của Trần Bình An, cô ném thử xem. Nếu cô vẫn dám chua ngoa như vậy, ta sẽ theo họ cô!
---------
Trên búi tóc của Lâm Thủ Nhất cài một cây trâm hoàng ngọc chất liệu bình thường, nước da hơi đen nhưng vẫn không che giấu được dung mạo anh tuấn. Mặc dù hắn ở thư viện Sơn Nhai gây cho người ta ấn tượng là một người tính tình lạnh lùng, nói năng thận trọng, nhưng vẫn rất được phái nữ yêu thích. Nữ nhân Đại Tùy mặc dù không thể thi lấy công danh, nhưng cũng không cản trở bọn họ đi học, trước khi lấy chồng đều có thể gia nhập các thư viện lớn.
Lâm Thủ Nhất giống như thường ngày, gặp phải tiết học không thích thì đi lầu sách đọc sách.
Một đường đi tới cực kỳ nổi bật.
Trong nhóm học sinh đầu tiên của thư viện Sơn Nhai mới, học sinh Đại Tùy không phải phú hào thì cũng là quý nhân. Sự xuất hiện của Lâm Thủ Nhất giống như nước suối trong vắt chảy ra từ khe núi, khiến rất nhiều cô gái si mê. Mà hắn từ chối người ngoài ngàn dặm, càng kích thích đấu chí của bọn họ, nhìn hắn làm cái gì cũng cảm thấy đặc biệt. Chẳng hạn như thiếu niên ăn mặc giản dị, cơm áo sinh hoạt cực kỳ đơn giản, hoàn toàn khác biệt với vương tôn quyền quý bên cạnh, bọn họ lại cho rằng đó mới là phong thái nhà nho chính gốc.
Nếu nói đám nữ nhân vì những nguyên nhân này mà thân cận Lâm Thủ Nhất, là do kiến thức của bọn họ hạn hẹp, vậy thì có một số chi tiết nhìn như không ai để ý, lại là động lực to lớn để củng cố sự thiện cảm này.
Ví dụ như Lâm Thủ Nhất rất được đại nho Đổng Tịnh coi trọng. Vị Đổng Tịnh này có danh tiếng trong ngoài triều đình Đại Tùy, được công nhận là thông thạo cả hai môn học vấn nho và đạo, thường gọi Lâm Thủ Nhất đến nhà tranh đơn sơ của mình truyền thụ học vấn.
Mỗi lần mưa dông, Đổng Tịnh sẽ tự mình dẫn Lâm Thủ Nhất đến núi Thiết Thụ cao nhất kinh thành Đại Tùy. Những người khác trong thư viện ngoại trừ xem náo nhiệt, cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân trong đó. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, một người bạn thân của Đổng Tịnh là tay nghiện rượu nổi tiếng, sau vài bữa rượu ngon đã tiết lộ một chút đầu mối. Hắn bảo Lâm Thủ Nhất là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp, một khi nuôi dưỡng ra khí thế chính trực, cộng thêm ngũ lôi chính pháp, sẽ trở thành nhân vật thần tiên bước vào năm cảnh giới trung, hơn nữa có hi vọng bước vào cảnh giới thứ sáu trước hai mươi lăm tuổi.
Nói đơn giản một chút, thiên tài tu đạo Lâm Thủ Nhất này có tư cách chạm đến cảnh giới thứ mười, như vậy đã vượt quá phạm trù thiên tài bình thường rồi.
Đột nhiên có một đứa trẻ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lâm Thủ Nhất, đó là Lý Hòe. Sau khi nhìn thấy Lâm Thủ Nhất, hắn lập tức khóc đến thương tâm tuyệt vọng, nức nở nói:
- Lâm Thủ Nhất, tượng gỗ sơn màu của ta không thấy nữa, có người trộm nó đi rồi!
Lâm Thủ Nhất hỏi:
- Không phải làm mất rồi chứ?
Lý Hòe lắc đầu:
- Không thể.
- Ký túc xá chỗ ngươi có mấy người ở?
- Tính cả ta là bốn người.
- Có đối tượng hoài nghi không?
Lý Hòe vẫn lắc đầu.
Lâm Thủ Nhất nhíu chặt chân mày, dẫn theo Lý Hòe trở về ký túc xá của mình, từ dưới đáy hòm sách lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho hắn. Số tiền này là lúc trước gia tộc của Lâm Thủ Nhất gởi đến trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, ngày đó sau khi Lâm Thủ Nhất nhận được thư nhà, sắc mặt có thể nói là rất khó coi.
Lý Hòe luống cuống nói:
- Làm gì? Ta chỉ cần tượng gỗ sơn màu chứ không cần tiền.
Lâm Thủ Nhất nói:
- Sau khi ngươi trở lại ký túc xá hãy nói với bạn cùng phòng, ngươi đã làm mất tượng gỗ sơn màu ở... tóm lại cứ nói đại một chỗ, ai có thể giúp ngươi tìm về thì ngươi sẽ cho hắn số tiền này.
Lý Hòe ngỡ ngàng nói:
- Như vậy cũng được sao?
Lâm Thủ Nhất bất đắc dĩ nói:
- Trước tiên cứ thử xem.
Ngày hôm sau, Lý Hòe vui mừng phấn khởi tìm đến Lâm Thủ Nhất:
- Biện pháp kia đúng là được.
Lâm Thủ Nhất tức giận nói:
- Sau này nhớ khóa kỹ hòm, đừng khoe khoang cái mớ đồng nát kia của ngươi.
Lý Hòe cũng tức giận nói:
- Cảm ơn thì cảm ơn, sau này ta nhất định sẽ trả tiền lại cho ngươi, nhưng ngươi không được nói chúng như vậy!
Lâm Thủ Nhất đưa tay vỗ lên đầu thằng nhóc này:
- Bớt làm phiền ta đi, ta muốn đến lầu sách.
- Cẩn thận biến thành con mọt sách đấy.
Lý Hòe làm mặt quỷ với Lâm Thủ Nhất, sau đó chạy đi như một làn khói.
Không được mấy ngày, Lý Hòe lại vẻ mặt như đưa đám tìm đến Lâm Thủ Nhất, cúi đầu rụt rè không dám nói chuyện.
Lâm Thủ Nhất bị chặn ở cửa lầu sách, thở dài hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Tượng gỗ sơn màu lại bị trộm à?
Lý Hòe buồn bã nói:
- Không, lần này là bộ tượng đất nhỏ kia...
- Đã khóa kỹ hòm chưa?
- Khóa kỹ rồi, ta bảo đảm! Hai cái khóa đấy! Chìa khóa lúc nào ta cũng cất trong người.
Lâm Thủ Nhất cảm thấy nhức đầu, đưa tay dụi dụi ấn đường:
- Ta đi tìm Đổng tiên sinh, xem ông ấy có cách nào không. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Lý Hòe đột nhiên ngẩng đầu lên, gượng cười nói:
- Bỏ đi, để ta tìm lại xem, không chừng bọn chúng đã tự mình chạy về rồi.
Không đợi Lâm Thủ Nhất ngăn cản, Lý Hòe đã chạy ra ngoài, gọi hắn cũng không quay đầu lại.
---------
Hôm nay Lý Hòe và Lý Bảo Bình vừa lúc cùng nhau lên lớp. Sau khi tan học, Lý Bảo Bình tìm được Lý Hòe cố ý trốn tránh mình, phát hiện khóe miệng của hắn sưng phù, không nhịn được hỏi:
- Sao rồi?
Lý Hòe rụt cổ nói:
- Bị té ngã.
Lý Bảo Bình trừng mắt:
- Nói!
Lý Hòe dẩu môi, muốn khóc thành tiếng nhưng cố gắng kìm nén, càng đáng thương hơn:
- Cãi nhau với người khác, đánh không lại người ta.
- Ai!
- Bạn cùng phòng của ta... nhưng là một mình ta đánh ba người, không làm mất mặt các ngươi.
- Đi!
Tiểu cô nương gọi một tiếng dứt khoát, một câu nhiều nhất chỉ có hai chữ.
Cô ra lệnh cho Lý Hòe:
- Ngươi trở về ký túc xá của mình chờ ta, mau lên! Ta sẽ tới ngay!
Lý Hòe thấp thỏm bất an trở lại ký túc xá. Ba đứa bạn cùng phòng chỉ lớn tuổi hơn hắn một chút đang châu đầu trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ là ánh mắt liếc về phía hắn đầy vẻ chế nhạo xem thường. Con dế nhũi đến từ Đại Ly này, đọc sách không xong, nói năng thô tục, cả người đều lộ vẻ quê mùa. Hòm sách tồi tàn cũng xem như bảo vật, mấu chốt là bên trong còn chứa giày cỏ không chỉ một đôi.
Lý Hòe yên lặng đi ra bên ngoài ngưỡng cửa ký túc xá, ngồi ở đó vẽ vòng tròn. Không lâu sau đã thấy Lý Bảo Bình hùng hổ chạy tới, tay cầm thanh đao hẹp tên là Tường Phù kia... Lý Hòe sợ đến mức thiếu chút nữa không đứng dậy nổi, vất vả đứng lên, hai chân mềm nhũn, nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Bảo Bình, chúng ta đánh nhau cần mang đao sao?
Lý Bảo Bình trợn mắt nhìn hắn, đẩy Lý Hòe ra, một mình xông vào ký túc xá:
- Đánh nhau không cần, chẳng lẽ bị đánh mới cần? Tránh ra!
Lý Hòe mặc dù sợ đến toát mồ hôi, vẫn cắn răng bước nhanh theo cô, kêu lên:
- Lý Bảo Bình, ngươi chờ ta một chút!
Lý Bảo Bình nhìn ba đứa trẻ kia, giơ thanh đao hẹp vẫn còn trong vỏ, lạnh lùng nói:
- Ai trộm tượng đất của Lý Hòe, lấy ra đây!
Ba tên kia đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó cười lớn.
Lý Bảo Bình càng giận hơn:
- Ai đánh Lý Hòe, đứng ra đây!
Ba người nhìn nhau cười, sau đó đột nhiên trợn trắng mắt.
Lý Bảo Bình xách thanh đao hẹp, đánh cho ba tên khốn khiếp kia một trận no đòn.
Mặc dù vóc dáng của Lý Bảo Bình không cao, nhưng sức lực đã được rèn luyện từ nhỏ, cộng thêm trên đường luyện quyền với Trần Bình An, cùng nhau trèo đèo lội suối, muốn đối phó với vài đứa bạn cùng lứa chỉ có mã ngoài thì rất đơn giản.
Chiêu thứ nhất của Lý Bảo Bình đã đủ kinh hãi thế tục, ra tay cực nhanh, vỏ đao quét ngang, đánh trúng má một đứa con trai chừng mười tuổi, khiến cho hắn quay vòng tại chỗ. Sau đó dùng vỏ đao đập xuống đầu kẻ đáng thương thứ hai, khiến cho hắn khóc lớn. Đứa thứ ba nào dám đánh trả, vội vàng bỏ chạy, bị Lý Bảo Bình đuổi kịp, nhảy lên đạp vào giữa lưng hắn. Cả người hắn đụng vào giường đệm, vừa đau vừa sợ, dứt khoát nằm yên giả chết.
Lý Bảo Bình quét mắt qua, dùng đầu vỏ đao chỉ về phía bọn chúng:
- Hôm nay hãy ngoan ngoãn trả lại bộ tượng đất kia cho Lý Hòe! Sau này còn ai dám ức hiếp Lý Hòe, ta sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra! Lý Bảo Bình ta nói được thì làm được!
Một đứa trẻ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Bình. Cô giơ tay lên muốn dùng vỏ đao đập tới, khiến hắn sợ hãi vội vàng lui về phía sau.
Lý Bảo Bình cười lạnh xoay người, kết quả nhìn thấy Lý Hòe đang đứng ở ngưỡng cửa, lại cảm thấy tức giận, bèn nói:
- Lý Hòe! Ngươi sợ sệt như vậy, sau này đừng cùng ta gọi tiểu sư thúc, dám gọi một lần thì ta sẽ đánh một lần!
Lý Hòe giống như bị đâm trúng chỗ thương tâm, ngồi xổm xuống đất ôm đầu nức nở.
Lý Bảo Bình liếc xéo Lý Hòe một cái, dường như còn tức giận hơn lúc tới, tay cầm đao hẹp thở phì phì rời đi.
Trong phòng, một đứa bé trai đầu sưng một cục lớn, thở hổn hển nói:
- Chuyện này chưa xong đâu! Ta muốn con ả đanh đá ngươi biết mình đã đánh phải ai!
---------
Hai ngày sau trong viện Phu Tử, Lưu phó sơn chủ vỗ vào tay vịn của ghế:
- Coi trời bằng vung! Lẽ nào lại như vậy! Ngay trước mặt mọi người, từ nhỏ đến lớn lại dám ngang nhiên đánh nhau! Không thể bỏ qua cho đứa nào! Chuyện này không ai cần nhúng tay, ta lại muốn xem thử, chúng ta đường đường là thư viện Sơn Nhai, những nhân tài đọc sách hi vọng của Đại Tùy này rốt cuộc có thể tệ hại đến mức nào!
Những người khác đều nhìn về phía Mao Tiểu Đông lần đầu tiên không híp mắt ngủ gật. Ông lão ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi.
Có người lấy can đảm nhỏ giọng hỏi:
- Mao lão, như vậy là thế nào?
Sắc mặt Mao Tiểu Đông lãnh đạm, giống như đang đánh đố:
- Chính là như vậy.
Lão tỏ thái độ như thế, ngay cả vị Lưu phó sơn chủ có thân phận “quân tử” kia, trong cổ cũng bốc lên khí lạnh.
---------
Chú thích:
(1) Khổng Tử viết: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ.”
Nghĩa là: “Ta mười lăm tuổi lập chí học tập, ba mươi tuổi có thể tự lập, bốn mươi tuổi không còn mê hoặc, năm mươi tuổi biết được mệnh trời, sáu mươi tuổi biết điều phải trái, bảy mươi tuổi làm theo ý mình nhưng không vượt quy củ."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
BÌNH LUẬN FACEBOOK