Trong nhà kiếm khí lạnh thấu xương, ngoài nhà tuyết lớn rét căm căm.
Thanh Kiếm Tiên xuyên qua trái tim Thán Tuyết và cửa nhà, giống như nối liền hai thế giới lớn nhỏ.
Thán Tuyết đã biết van xin cũng vô dụng, không nói nữa. Hai bên lâm vào trầm mặc lâu dài.
Nam nhân trước mắt cũng xuất thân ở ngõ Nê Bình, từ thao thao bất tuyệt nói đạo lý dông dài, cho đến đột ngột một kích chí mạng, nhất là những lời sau đó giống như diễn lại ván cờ, khiến nó cảm thấy sởn tóc gáy.
Gần như tất cả tu sĩ đảo Thanh Hiệp, đều cảm thấy tiên sinh sổ sách ở cổng sơn môn tính khí tốt, dễ nói chuyện.
Đều là người mù!
Nó khẽ hít thở một hơi, lập tức đau đến thấu tim, đó là sâu trong hồn phách bị khuấy động rối loạn, không chỉ là thân thể bị thương nặng.
Vạn linh đều sợ chết, tính mạng là thứ thực tế nhất, đây chính là cái “nhất” nhỏ mà Trần Bình An đã nói. Điểm này thực ra Thán Tuyết nghe hiểu, chỉ là vừa rồi giả vờ không hiểu mà thôi.
Khi nó cảm nhận được tính mạng của mình đang trôi đi, thậm chí có thể cảm giác được đại đạo huyền diệu khó giải thích đang từng chút tán loạn, giống như một phú ông giữ của nhất trên đời, trơ mắt nhìn từng kim nguyên bảo rơi xuống đất, lại không nhặt lên được.
Nó tự nhiên bắt đầu vùng vẫy, thân thể vững chắc tương đương với võ phu thuần túy cảnh giới thứ chín, dường như muốn bước ra một bước, thoát khỏi “bức tường” cửa nhà này, bỏ lại Kiếm Tiên phía sau.
Sau đó nó muốn dùng một tay vặn cổ người trẻ tuổi kia, để trút mối hận trong lòng.
Nhưng nó rất nhanh dừng lại, bởi vì chỉ hơi cử động đã đau thấu ruột gan. Nguyên nhân quan trọng hơn, đó là cái gã đã nắm giữ phần thắng kia, tiên sinh sổ sách thích từng bước thận trọng, chẳng những không lộ vẻ như lâm đại địch, ngược lại nụ cười còn mang theo sự chế nhạo.
Chẳng biết có phải do một hơi uống bốn viên linh đan của kho tàng Thủy điện, lại điều khiển một thanh nửa tiên binh, đã phạm vào kiêng kị quá mức, sắc mặt Trần Bình An trở nên nhợt nhạt, hai má ửng đỏ giống như bệnh tật.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Mặc dù ta chưa từng luyện hóa thanh Kiếm Tiên này, nhưng đeo lâu rồi, kiếm khí thấm nhuần vào hồn phách, đã có một chút tâm ý tương thông. Nó giống như trẻ con chưa học nói chuyện vậy.
Hắn chỉ vào nửa đoạn thân kiếm:
- Nhưng nó đã nói rõ với ta, vừa rồi lúc ngươi cầu xin đã động sát tâm, muốn liều chết ngọc đá cùng tan. Hiện giờ chỉ là ra vẻ. Thế nào, cảm thấy bị ta tính kế thê thảm như vậy quá mất mặt, muốn tìm về một chút thể diện?
Thán Tuyết chỉ có thể im lặng, trong lòng tràn đầy khổ sở.
Chẳng lẽ mình thật sự sai rồi? Vậy sai ở đâu?
Dường như nhìn thấu tâm tư của nó, Trần Bình An nói:
- Chỗ sai của ngươi, đó là một tùy tùng hậu duệ chân long, không nên dùng tâm thần và ý chí cực kỳ mạnh mẽ của mình, lặng lẽ thay đổi tâm tính của Cố Xán. Trên thực tế, Lưu Chí Mậu vốn không tính là sư phụ của Cố Xán, mà mẫu thân của Cố Xán và con súc sinh ngươi mới phải. Bởi vì Cố Xán yên tâm về hai người các ngươi nhất, còn đối với Lưu Chí Mậu, hắn ngược lại vẫn luôn đề phòng.
- Ảnh hưởng của Lưu Chí Mậu đối với Cố Xán cũng không nhỏ. Nhận thức của Cố Xán về hồ Thư Giản, cùng với đạo xử thế trong cái hố xí này, phần lớn vẫn lén lút học theo Lưu Chí Mậu. Nhưng so với các ngươi thì vẫn kém xa.
- Ta nói như vậy ngươi chắc chắn không nhận. Vậy cứ xem như ngươi sai ở chỗ quá ngu xuẩn là được rồi, cho rằng ta cũng là một người ở hồ Thư Giản, chỉ cần tu vi không đủ cao, đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu kế đều vô dụng.
Thán Tuyết hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Bình An nói:
- Ta đang nghĩ xem ngươi sẽ chết như thế nào, sau khi chết làm sao tận dụng mọi thứ.
Thán Tuyết nói:
- Hiện giờ ta không nghi ngờ mình sẽ chết, nhưng đừng quên, ta dù sao cũng là một tu sĩ Nguyên Anh. Ngươi cũng sẽ chết theo.
Trần Bình An nhìn nó, trong mắt đầy vẻ thất vọng.
Thán Tuyết bắt đầu thử đứng ở lập trường và góc độ của nam nhân trước mắt, suy nghĩ vấn đề.
Giống như lần đầu tiên xem đối phương là người đánh cờ ngang vai ngang vế, ngang sức ngang tài, suy nghĩ một chút về lý luận thế cờ của hắn.
Nó hỏi:
- Ta tin ngươi có cách tự bảo vệ, hi vọng ngươi có thể nói với ta, để ta hoàn toàn hết hi vọng. Không nên dùng hai thanh phi kiếm lừa gạt ta, ta biết chúng không phải.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Thành Lão Long có một chiếc thuyền tên là đảo Quế Hoa. Trong lịch sử có một lão chèo thuyền lai lịch khá lớn, năm xưa đã truyền lại sào đánh rồng, có khắc bốn chữ “làm gì theo gì”, trở thành một trong số thủ đoạn để thuyền bình yên chạy qua khe Giao Long.
- Khi đó ta ngồi thuyền vượt châu đi đến núi Đảo Huyền, đã nhìn thấy cây sào này. Có điều tu sĩ đảo Quế Hoa đời sau đều không biết, đó thật ra là bùa chém khóa được ghi lại trong một quyển sách cổ, chuyên môn trấn áp loài thuộc giao long. Chỉ khi bổ sung bốn chữ triện cổ “vũ sư sắc lệnh”, mới trở thành một bùa chú hoàn chỉnh.
- Không may là ta biết bùa chú này, có thể vẽ, uy lực còn không tệ. Nếu không có thanh Kiếm Tiên này đóng ngươi vào cánh cửa, đừng nói là giết ngươi, có lẽ muốn vây hãm ngươi cũng tương đối khó. Nhưng hiện giờ đối phó với ngươi thì dư dả. Vì muốn vẽ xong một lá bùa chém khóa mật bùa tinh khí sung túc, vào một đêm khuya trước đó, ta đã hao phí rất nhiều thời gian.
Hắn cười nói:
- Lúc trước bảo ngươi đến bên cạnh bàn ngồi một chút, bây giờ có phải đã hối hận vì từ chối hay không? Thực ra không cần hối hận, bởi vì lòng dạ của ngươi quá đơn giản, ta có thể nhìn thấu được, trong khi ngươi lại chẳng biết gì về ta. Năm đó ngươi và Cố Xán rời khỏi động tiên Ly Châu và ngõ Nê Bình khá sớm, cho nên không biết lúc ta còn chưa luyện quyền, đã làm thế nào giết Thái Kim Giản núi Vân Hà, lại làm thế nào thiếu chút nữa giết chết Phù Nam Hoa thành Lão Long.
Trần Bình An đưa tay chỉ vào đầu mình:
- Vì vậy ngươi hóa thành hình người chỉ là hữu danh vô thực, bởi vì ngươi không có thứ này.
Phần lưng Thán Tuyết dán vào cánh cửa truyền đến cảm giác nóng hổi, nó bỗng nhiên tỉnh ngộ, kêu lớn:
- Bùa chú kia đã được ngươi khắc vào trên cửa!
Trần Bình An vươn ngón trỏ ra dựng trước môi, ra hiệu lúc nó nói chuyện không nên quá lớn giọng.
Hắn cười hỏi:
- Có phải rất khó hiểu không, vì sao ngươi không hề phát hiện được sự tồn tại của một bùa chú mạnh mẽ như vậy?
Trong lòng Thán Tuyết cực kỳ thê lương.
Trần Bình An tự hỏi tự đáp:
- Bởi vì bùa chú vẽ không hoàn chỉnh, thiếu một chút linh khí mật bùa. Một là bùa chém khóa cấp bậc khá cao, hôm nay không phải ta không vẽ được, mà là cái giá tương đối lớn. Hai là cho dù vẽ thành, ngươi dù sao cũng là cảnh giới Nguyên Anh, cực kỳ nhạy bén với nguyên khí trời đất lưu chuyển, không chừng ngươi gõ cửa rồi sẽ không vào nhà nữa.
- Chẳng phải các ngươi gọi ta là tiên sinh sổ sách sao? Ta cảm thấy không thể phụ sự yêu mến của đảo Thanh Hiệp các ngươi, máu tươi của ngươi đã vừa lúc bổ sung một phân đoạn cuối cùng của bùa chú này.
Hắn lại hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng cái tên Thán Tuyết này chỉ đặt cho có sao? Hiện giờ chính là than và tuyết cùng lò, chỉ tiếc ta không phải Cố Xán, không thân cận với ngươi.
Lúc này Trần Bình An lại từ trong vật một thước lấy ra hai lá bùa chất liệu vàng óng, nói:
- Thực ra còn có hai lá đã vẽ xong. Bây giờ ngươi làm sao? Có còn nắm chắc cùng chết với ta không? Ngươi bảo rằng thủ đoạn ẩn giấu của ta không phải hai thanh phi kiếm, thực ra chỉ nói đúng phân nửa. Ta và chúng một đường làm bạn đi tới hôm nay, số lần đối diện cường địch, chiến đấu sinh tử, ngươi không thể tưởng tượng được đâu.
Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm từ trong hồ lô nuôi kiếm bay ra, mũi kiếm phân biệt đâm vào mật bùa của hai lá bùa, ánh sáng chợt bừng lên, giống như hai lồng than rực rỡ ấm áp.
Hai thanh phi kiếm, một thanh lơ lửng ở huyệt Khuyết Trung nơi ấn đường Thán Tuyết, một thanh lơ lửng ở ngoài Khí Hải nơi bụng Thán Tuyết.
Trần Bình An cười nói:
- Đừng để ý, lần đẩy kiếm cuối cùng không phải nhằm vào ngươi, mà là chào hỏi khách đến nhà. Thuận tiện để ngươi hiểu rõ một chút, thế nào là tận dụng mọi thứ, tránh cho ngươi cảm thấy ta lại đang lừa ngươi.
Trần Bình An bước tới trước mấy bước, lại hoàn toàn không đếm xỉa tới Thán Tuyết bị đóng trên cánh cửa. Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, mỉm cười nói:
- Để chân quân chờ lâu rồi.
Hóa ra Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu đã sớm đứng trong tuyết ngoài cửa.
Là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh, trong thế giới nhỏ nhà mình, tận lực ẩn giấu khí tức, ngay cả Thán Tuyết cũng không thể phát giác. Theo lý mà nói Trần Bình An sẽ không biết được mới đúng.
Lúc thanh nửa tiên binh kia ra khỏi vỏ, Lưu Chí Mậu ở phủ Hoành Ba đã nhạy bén phát giác. Chỉ là khi đó lão lại do dự, không muốn mạo muội khinh suất đi nhìn lén kết quả.
Nhưng khi mũi của thanh kiếm kia đâm xuyên cửa nhà, Lưu Chí Mậu cuối cùng không nhịn được, lặng lẽ rời khỏi mật thất phủ đệ, đi tới sơn môn đảo Thanh Hiệp.
Lão đã đứng ngoài cửa thời gian một ly trà rồi.
Trần Bình An nghiêng người qua:
- Mời chân quân vào trong nhà ngồi.
Trong lòng Lưu Chí Mậu thở dài một tiếng, mỉm cười sải bước vào trong, vòng qua tấm đá xanh, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Trần Bình An đóng cửa lại. Mặc dù động tác mở cửa và đóng cửa không mạnh, nhưng Thán Tuyết đáng thương bị một thanh Kiếm Tiên xuyên qua, giống như rơi vào hầm băng. Lại bị bùa chú vẽ trên cánh cửa áp chế, giống như đặt mình vào trong chảo dầu nấu sôi. Vừa là thêm sương trên tuyết, vừa là thêm dầu vào lửa, khiến nó đau đớn muốn chết.
Trần Bình An một lần nữa ngồi đối diện với Lưu Chí Mậu.
Lưu Chí Mậu cũng lấy cái chén trắng kia ra, đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy một cái, hiển nhiên là lại muốn xin rượu uống.
- Có khách như Trần tiên sinh, mới có chủ nhân như ta, cũng là chuyện may mắn trong đời.
Trần Bình An vẫy tay một cái, hồ lô nuôi kiếm bay vào trong tay. Không giống như lần đầu tiên, lần này hắn rất hào phóng, rót đầy rượu quạ kêu tiên gia vào chén trắng, nhưng không lập tức đẩy trở về, lại hỏi:
- Nghĩ xong rồi à? Hoặc là đã thương lượng xong với đảo chủ đảo Lạp Túc Đàm Nguyên Nghi rồi?
Lưu Chí Mậu cười hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ Trần tiên sinh cũng không đoán ra, lần đó Đàm Nguyên Nghi đi tới đảo Cung Liễu, là thương lượng ổn thỏa hay đổ vỡ rồi?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Ta không phải là thần tiên biết trước mọi việc, không đoán được.
Lưu Chí Mậu cảm khái nói:
- Nếu Trần tiên sinh đi qua đảo Lạp Túc, gặp đảo chủ Đàm Nguyên Nghi vài lần ở bên cạnh đầm Ô Long, không chừng có thể lần theo đường nhánh, tìm được đáp án rồi. Tiên sinh sở trường suy diễn, quả thật tinh thông đạo này.
Trần Bình An vẫn lắc đầu:
- Như vậy coi là tinh thông suy diễn cái gì, đó là ngươi chưa nhìn thấy phong phạm chuyên gia thật sự. Ta nói rất trực tiếp, chân quân đừng trách móc.
Lưu Chí Mậu hít thở sâu một hơi, nói:
- Thật không dám giấu, Đàm Nguyên Nghi tuy là người chủ sự của Lục Ba Đình Đại Ly ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu, nhưng sau khi lên đảo bí mật bàn luận với Lưu Lão Thành, lại không vui vẻ lắm. Khi đó điều kiện Đàm Nguyên Nghi đưa ra là một hư một thực.
Lão dừng lại một lúc, thấy Trần Bình An giống như đang yên lặng chờ đợi đoạn sau, lại có phần thổn thức. Thật ra chỉ dựa vào bốn chữ “một hư một thực”, Trần Bình An đã biết được chân tướng đại khái, nhưng vẫn không nói lời nào, có thể chờ thì sẵn sàng chờ đợi. Sự tuyệt diệu của tâm tính nhỏ bé này, chỉ có lão tu sĩ tu vi và tâm tính đủ cao như Lưu Chí Mậu, mới lý giải được đại khái.
Lưu Chí Mậu tiếp tục nói:
- Đại Ly hi vọng ta có thể duy trì thân phận quân chủ giang hồ giả tạo, nhưng toàn bộ lợi ích thật sự đều đưa cho đảo Cung Liễu. Hồ Thư Giản có hơn ngàn hòn đảo, ngoại trừ hơn mười hòn đảo chư hầu, minh chủ bề ngoài ta đây chỉ được lựa chọn ba mươi hòn đảo còn lại, nối liền thành một phiến, hình thành một “khu vực kinh kỳ” tương tự vương triều thế tục. Tất cả hòn đảo khác, đều quy vào địa bàn của đảo Cung Liễu. Đương nhiên trong năm tháng sau này, họ Tống Đại Ly nhất định sẽ đòi Lưu Lão Thành chia lợi nhuận.
- Sau đó dưới tiền đề này, Lưu Lão Thành không được có bất kỳ hành động nào nhắm vào ta và đảo Thanh Hiệp, ngoài sáng hay trong tối đều không được. Có điều ở trước mặt Lưu Lão Thành, Đàm Nguyên Nghi chắc hẳn sẽ cố gắng trình bày yêu cầu nhỏ này một cách khéo léo.
Lão thở dài:
- Cho dù đã nhượng bộ như vậy, Lưu Lão Thành vẫn không chịu gật đầu. Ngay cả danh hiệu quân chủ giang hồ trên danh nghĩa của ta, cũng không muốn bố thí cho đảo Thanh Hiệp. Hắn chỉ bỏ lại một câu cho Đàm Nguyên Nghi, nói rằng sau này hồ Thư Giản sẽ không có quân chủ giang hồ gì nữa, như vậy chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Trần Bình An nhíu mày, tạm thời không nghĩ ra mấu chốt trong đó.
Bởi vì hắn vốn không biết mưu đồ của Tuân Uyên Ngọc Khuê tông, muốn đặt hạ tông ở hồ Thư Giản, cùng với quan hệ kết minh giữa Tuân Uyên và Lưu Lão Thành. Càng không đoán được “người quen cũ” Khương Thượng Chân nắm giữ đất lành Vân Quật, sắp sửa trở thành tông chủ đầu tiên của hạ tông.
Làm hạ tông của Ngọc Khuê tông, đương nhiên có thâu tóm cả hồ Thư Giản cũng còn ngại nhỏ. Không chừng ngay cả những nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh ở gần hồ Thư Giản, ví dụ nước Thạch Hào, đều muốn gom vào địa bàn hạ tông.
Bên cạnh giường há có thể cho người khác ngủ, một tu sĩ hoang dã Nguyên Anh như Lưu Chí Mậu có tính là gì?
Chỉ là Lưu Chí Mậu không biết, Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc cũng không biết.
Vì ván cờ này, quốc sư Thôi Sàm không biết vô tình hay cố ý, đã che giấu với Đàm Nguyên Nghi, chính là muốn Thôi Đông Sơn thua đến tâm phục khẩu phục. Hai người phân ra chủ thứ, khiến Thôi Đông Sơn cam tâm tình nguyện rời khỏi thư viện Sơn Nhai, phục vụ cho Thôi Sàm lão, giúp lão và kỵ binh Đại Ly bình định nửa giang sơn Đông Bảo Bình Châu.
Còn như là canh giữ giang sơn phía bắc thư viện Quan Hồ, hay là đánh hạ giang sơn phía nam, khi đó Thôi Sàm đã cho Thôi Đông Sơn lựa chọn, cả hai đều được.
Đối với loại người như Thôi Sàm, người và chuyện trên thế gian đều không thể tin. Nhưng chẳng lẽ ngay cả “chính mình” cũng không tin? Đó chẳng phải là hoài nghi đại đạo của mình? Giống như sâu trong nội tâm Trần Bình An, bài xích mình trở thành người trên núi, cho nên ngay cả cầu trường sinh bắc qua sông cũng không đi lên được.
Tuy nói hôm nay một chia thanh hai, Thôi Đông Sơn chỉ xem như là nửa Thôi Sàm, nhưng Thôi Sàm hay Thôi Đông Sơn cũng vậy, đều không phải loại người chỉ biết ra vẻ cơ trí, giở trò khôn vặt.
Chỉ cần thật sự quyết định ngồi xuống đánh cờ, sẽ sẵn sàng đánh cược chịu thua, huống hồ là thua bởi một nửa chính mình.
Một khi Thôi Đông Sơn rời núi, dốc sức giúp đỡ Đại Ly, sẽ giống như vương triều Đại Ly bỗng nhiên có thêm một con hổ thêu.
Khi đó Thôi Sàm còn chưa rời khỏi lầu cao thành Trì Thủy, theo như câu nói đùa nửa thật nửa giả của Thôi Đông Sơn, đó là: “Ta tự mình suy nghĩ một chút cũng thấy sợ, Đại Ly ở Đông Bảo Bình Châu làm sao thua được?”
Trần Bình An trầm mặc không nói gì, tin tức này tốt xấu mỗi thứ một nửa.
Tốt ở chỗ, tiền vốn để Lưu Chí Mậu ra giá với mình đã rơi xuống thấp nhất. Lưu Lão Thành trấn giữ đảo Cung Liễu kiên quyết như vậy, bên phía phủ Xuân Đình và phủ Chu Huyền, thứ mà Lưu Chí Mậu dùng để lên giá với Trần Bình An, phân lượng sẽ càng ngày càng nhẹ.
Xấu ở chỗ, như vậy nghĩa là muốn hoàn thành chuyện trong lòng, Trần Bình An phải trả giá nhiều hơn cho Đại Ly. Thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi, một Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc, có đủ tư cách ảnh hưởng đến sách lược của trung tâm Đại Ly, có thể dùng thân phận người phát ngôn của họ Tống Đại Ly ở hồ Thư Giản, bàn chuyện mua bán với mình hay không.
Một khi Đàm Nguyên Nghi giọng không đủ lớn, Trần Bình An hao phí tinh lực vào người này sẽ uổng phí. Hắn càng sợ Đàm Nguyên Nghi nhờ vào công lao, được thăng chức đến nơi khác của Đại Ly, đổi một người phát ngôn mới ở hồ Thư Giản. Chút “tình nghĩa” giữa Trần Bình An và Đàm Nguyên Nghi, ngược lại sẽ thành chuyện xấu.
Sợ nhất là Đàm Nguyên Nghi bị Lưu Lão Thành ngáng chân, dẫn đến tình hình của hồ Thư Giản thay đổi. Nên biết hồ Thư Giản cuối cùng thuộc về ai, công thần lớn nhất không phải đảo Lạp Túc, mà là đội kỵ binh Đại Ly ở biên cảnh vương triều Chu Huỳnh, thế như chẻ tre, đã quyết định cái họ của hồ Thư Giản.
Một khi những dòng họ thượng trụ quốc ở triều đình Đại Ly đưa ra kết luận, cho rằng Đàm Nguyên Nghi làm việc không hiệu quả, như vậy Trần Bình An không cần đi đảo Lạp Túc nữa. Bởi vì bản thân Đàm Nguyên Nghi đã khó bảo toàn, không chừng còn sẽ xem Trần Bình An hắn là cọng cỏ cứu mạng, nắm lấy thật chặt, chết cũng không buông tay, muốn dùng thứ này làm tiền vốn cuối cùng để cầu sống trong chỗ chết.
Một tu sĩ địa tiên như Đàm Nguyên Nghi, trong một đêm có thể quyết định vận mệnh của hai hòn đảo lớn Thanh Chủng và Thiên Mỗ, khi đó sẽ càng trở nên đáng sợ, càng không chừa thủ đoạn.
Đạo lý rất đơn giản.
Lúc này Thán Tuyết đã bị Trần Bình An đóng vào cửa nhà, Trần Bình An cũng có thể sẽ trở thành một Thán Tuyết tiếp theo.
Đây mới là hành tẩu giang hồ thật sự, sống chết tự lo.
Lưu Chí Mậu vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi Trần Bình An lên tiếng, không cắt ngang sự trầm tư của tiên sinh sổ sách này.
Lúc này Trần Bình An đã nói câu đầu tiên:
- Làm phiền chân quân mời Đàm Nguyên Nghi, sắp tới hãy lên đảo Thanh Hiệp bí mật nói chuyện với ta, càng nhanh càng tốt.
Lưu Chí Mậu thở phào một hơi.
Có điều lời nói tiếp theo của Trần Bình An lại khiến lão thấp thỏm bất an, cực kỳ khó xử.
- Ngươi và ta đều biết rõ, Đàm Nguyên Nghi gặp trắc trở ở đảo Cung Liễu, tuyệt đối không phải do Lưu Lão Thành ra giá quá cao, cho các ngươi cơ hội trả tiền gì đó. Hiện giờ bản thân Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc chính là một vũng bùn, lội vào vũng nước đục này, một khi không cẩn thận cả người sẽ đầy bùn. Cho nên ta có hai điều kiện.
- Một là cấm chế bí mật của ngươi trên người mẹ của Cố Xán, nhất định phải triệt tiêu. Không cần hỏi ta có hoài nghi ngươi đáp ứng rồi bỏ qua hay không, ngươi và ta đều biết ranh giới cuối cùng của hai bên, không cần làm những thăm dò nhàm chán này. Ngươi càng biết rõ thái độ của ta đối với phủ Xuân Đình hôm nay.
- Điều kiện thứ hai, ngươi từ bỏ việc khống chế Hồng Tô của phủ Chu Huyền, giao cho ta. Đàm Nguyên Nghi không được việc, vậy để ta tự mình đi tìm Lưu Lão Thành nói chuyện.
Cuối cùng hắn trầm giọng nói:
- Điều kiện thứ hai thực ra không tính là điều kiện. Lưu Chí Mậu, ngươi hãy tự mình cân nhắc cho kỹ. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, đây không chỉ là quy tắc của hồ Thư Giản các ngươi, càng là chân lý của tất cả tu sĩ hoang dã và tán tiên trong thiên hạ.
Lưu Chí Mậu không do dự nói:
- Có thể.
Trần Bình An dường như hơi ngạc nhiên.
Lưu Chí Mậu mở rộng một bàn tay.
Trần Bình An khẽ cười, đẩy chén trắng chứa đầy rượu về phía đối phương. Lưu Chí Mậu bưng chén rượu lên uống một hớp.
- Trần tiên sinh là tri kỷ duy nhất của ta ở hồ Thư Giản, ta dĩ nhiên phải đưa ra một chút thành ý.
Lưu Chí Mậu quay đầu nhìn con cá chạch nhỏ kia, sau đó dời mắt đi, vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ vào đầu mình:
- Thứ này, ta có.
Trần Bình An cười nói:
- Tri kỷ của chân quân? Sao giống như đang mắng người vậy?
Lưu Chí Mậu không hề tức giận, thoải mái cười lớn:
- Nhìn xem, còn nói không phải là tri kỷ?
Thán Tuyết dáng vẻ như sắp chết, khẽ xoay cổ, nhìn hai nam nhân “trò chuyện vui vẻ với nhau”, nghe bọn họ chỉ nói đôi câu vài lời, rất có thể đã quyết định xu hướng của hồ Thư Giản.
Tại khoảnh khắc này, nó đã hiểu được một chút ẩn ý trong lời nói của Trần Bình An.
Nó nhìn thấy Lưu Chí Mậu đi tới, ngồi xuống. Thân là chủ nhân của đảo Thanh Hiệp, nhưng ngay cả có uống được một chén rượu hay không, đều cần vị khách Trần Bình An này gật đầu đáp ứng. Hơn nữa cuối cùng cầm chén rượu về, uống được rượu rồi, còn rất vui vẻ. Một vị lão tu sĩ Nguyên Anh mà ngay cả nó cũng rất kiêng dè, lại dùng hai chữ “tri kỷ” để hình dung người trẻ tuổi vẫn chưa tới hai mươi kia.
Lúc này nó mới thừa nhận, khi đối diện với Trần Bình An, mình thật sự là không đủ thông minh.
Trần Bình An chỉ vào Thán Tuyết, nói với Lưu Chí Mậu:
- Quốc sư Đại Ly sẽ thích thân xác của giao long cảnh giới Nguyên Anh này, đây là thẻ đánh bạc mà ta vừa mới lấy được. Làm xong vụ mua bán này, sẽ giữ gìn được cái mạng của Lưu Chí Mậu ngươi. Nếu thật sự không thành, ít nhất cũng có thể giúp ngươi vớt được một tấm lệnh bài thái bình vô sự Đại Ly, dọn ra khỏi hồ Thư Giản lánh nạn, sau này trở thành cung phụng Đại Ly. Cho nên dù đảo Lạp Túc và Lưu Lão Thành không thương lượng được, ta vẫn có thể giúp ngươi phòng ngừa cái “lỡ may” xấu nhất kia.
Lưu Chí Mậu cười híp mắt nói:
- Trần tiên sinh thật sự không tiếc con súc sinh này?
Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm lên uống một hớp rượu, chỉ vào Thán Tuyết:
- Ta đã cho nó rất nhiều cơ hội, nếu như nó nắm bắt được một lần, cũng sẽ không có kết cục này. Trách ai đây? Trách ta không đủ lòng dạ Bồ Tát à? Nhưng ta cũng không phải là Bồ Tát.
Lưu Chí Mậu khẽ gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Nếu người trẻ tuổi trước mắt không có thủ đoạn và tâm trí như vậy, cũng không xứng để mình ngồi xuống, mặt dày xin một chén rượu.
Vì sao lần đầu tiên tới đây, Lưu Chí Mậu không lập tức gật đầu?
Một mặt là không muốn bỏ cuộc, hi vọng Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc có thể đạt thành ý kiến nhất trí với Lưu Lão Thành. Như vậy Lưu Chí Mậu lão cũng không cần để ý tới Trần Bình An, chỉ là nước giếng không phạm nước sông mà thôi.
Mặt khác Trần Bình An có thể nhìn ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Hồng Tô, hoặc là cấm chế ẩn giấu trên người phu nhân phủ Xuân Đình, chuyện này khiến Lưu Chí Mậu không cảm thấy “an tâm”. Vì sao người đọc sách nói “mọi việc đều thấp kém, chỉ có đọc sách cao”, kết quả lại tự mình tát mình một cái? Vì sao lại nói “vô dụng nhất là thư sinh”? Còn không phải vì nghĩ thế nào là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác.
Cho nên Trần Bình An xử lý con súc sinh tâm cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy này như thế nào, chính là một ngưỡng cửa vô hình. Nếu bước qua được, xử lý một cách gọn gàng dứt khoát, Lưu Chí Mậu mới dám thật sự giao tiếp buôn bán với Trần Bình An.
Đánh đánh giết giết, nhất định phải có.
Đánh giết thế nào, càng là học vấn.
Trong mắt Lưu Chí Mậu, hành vi của con cá chạch này và Cố Xán, thậm chí những kẻ được gọi là nhân tài xuất chúng trẻ tuổi như Lữ Thái Tang, Nguyên Viên, chỉ là đám nhóc đang chơi trò bắt chước người lớn mà thôi. Giọng nói lớn một chút, đồ sứ bình sành rơi vỡ nhiều một chút, thật sự cho rằng ông trời thứ nhất, ta đứng thứ hai sao.
Nhưng Lưu Chí Mậu chẳng những không cảm thấy chuyện này không tốt, ngược lại cho rằng như vậy mới là tốt nhất. Đám ngốc nhỏ quá say mê với cái gọi là nắm tay có cứng hay không, đôi nắm tay non nớt chỉ hành động theo tâm trạng, hở một tí là giết người, còn không biết đó là nhờ vào uy thế của lão tổ tông sư môn và bao nhiêu hòn đảo. Như vậy đáng để Lưu Chí Mậu lo lắng sao? Chiếc ghế dựa dưới mông của lão, chỉ sẽ càng ngồi vững hơn.
Chỉ tiếc lại xuất hiện một Lưu Lão Thành từng trải.
Đã sinh Lưu Chí Mậu, sao còn sinh Lưu Lão Thành?
Thời thế không thuộc về ta, Lưu Chí Mậu chỉ đành cảm thán như vậy.
Sở dĩ lão nhiều lần hạ mình trước mặt vãn bối trẻ tuổi này, chẳng lẽ không phải do đại thế bức bách? Không phải do miếng ngọc bài kia, không phải do kỵ binh Đại Ly, không phải do biến động bất ngờ ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu?
Có điều khác biệt lớn nhất giữa Trần Bình An và người khác, đó là hắn biết rất rõ những chuyện này. Hơn nữa lời nói và hành động, đều giống như đang tuân thủ một loại quy củ, khiến Lưu Chí Mậu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa sau khi quy củ do từng câu nói, từng chuyện nhỏ gom lại mà thành, dần dần lộ ra chân chướng, Lưu Chí Mậu lại sẵn sàng tin tưởng.
Đột nhiên Lưu Chí Mậu vừa bực vừa buồn cười nói:
- Trước có Lưu lão tổ, sau có Trần tiên sinh, xem ra ta thật sự không thích hợp ở lại hồ Thư Giản nữa. Dọn nhà dọn nhà, cây dời thì chết, người đi thì sống. Nếu Trần tiên sinh thật sự có thể xin cho ta một tấm lệnh bài thái bình vô sự, ta nhất định có lễ trọng cảm ơn.
Trần Bình An không để bụng. Những lời này chưa chắc là nói dối, nhưng người nói suy nghĩ thế nào không quan trọng, mấu chốt là người nghe không thể quá tin là thật. Thế sự vô thường, hôm nay là thật lòng, chưa chắc đã chịu nổi sự đả kích của ngày mai.
Ngay cả Tăng Dịch bản tính thuần thiện cũng sẽ đi đường rẽ, lầm tưởng Trần Bình An hắn là người tốt, có thể an tâm dựa dẫm. Sau đó bắt đầu khao khát tương lai tốt đẹp, người hộ đạo, thầy trò, tu sĩ năm cảnh giới trung, có hi vọng đại đạo. Đến lúc đó nhất định phải lên đảo Mao Nguyệt lần nữa, gặp lại sư phụ và tổ sư lòng dạ độc ác kia...
Có thể đời này Tăng Dịch cũng không biết, một chút tâm tính biến hóa này của hắn, lại khiến vị tiên sinh sổ sách kế bên kia, vị “đại tu sĩ” lúc đối mặt Lưu Lão Thành tâm vẫn như nước lặng, lại có một khoảnh khắc trong lòng sợ hãi. Mà cuộc đời của hắn vốn có thể đi lên sườn dốc, thiếu chút nữa đã phải đi xuống.
Trần Bình An thậm chí có thể dự đoán được, nếu thật sự như vậy, tương lai một ngày nào đó hoàn toàn tỉnh ngộ, Tăng Dịch sẽ oán trời trách người, hơn nữa lý lẽ rất hùng hồn.
Nhưng chỉ có một chuyện Trần Bình An không biết. Cảnh ngộ hiện giờ của Tăng Dịch, đó là không thể lựa chọn cuộc sống của mình. Ngay cả cửa ải do Trần Bình An lập ra, Tăng Dịch cũng phải đối diện. Nếu vẫn không qua được, như vậy cho dù có cơ hội khác, đổi thành cửa ải khác, hắn có thể qua được sao?
Dựa vào vận may, dựa vào số mệnh? Dựa vào nhân vật lớn vô duyên vô cớ xem trọng?
Trần Bình An không hề cho rằng cách đối nhân xử thế của mình, nhất định sẽ phù hợp với cuộc sống của Tăng Dịch.
Nhưng gần như người người đều gặp phải hoàn cảnh khó khăn như vậy, đó gọi là “không có lựa chọn nào khác”.
Trần Bình An cũng không ngoại lệ.
Trấn nhỏ quê nhà, thảo dược của tiệm Dương gia, chính là lựa chọn duy nhất của hắn. Cuối cùng mẫu thân vẫn ra đi.
Trong ngõ Nê Bình khói bếp lượn lờ, cũng chỉ có một vị phu nhân chịu mở cửa cho hắn. Đó từng là lựa chọn tốt nhất trong kiếp sống gian khổ của hắn, hôm nay lại trở thành một lựa chọn tệ nhất.
Một bộ “Hám Sơn Phổ”, khi đó chính là lựa chọn duy nhất của thiếu niên giày cỏ. May mà cho tới hôm nay, Trần Bình An vẫn cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhân sinh thường là như vậy, rất nhiều lúc không có đường rẽ để chọn đúng sai, phân tốt xấu, ông trời chỉ muốn ấn đầu ngươi, bắt ngươi đi về phía trước.
Những gì một người có thể làm, đó là đi hết con đường duy nhất dưới chân. Chỉ khi đi qua rồi, mới có cơ hội đi đường rẽ, từ đường hẹp quanh co và cầu độc mộc, chuyển sang con đường rộng rãi.
Lúc nhìn thấy sợi dây này của Tăng Dịch, nhìn thấy tâm tính của thiếu niên nhấp nhô, Trần Bình An lại cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí là mệt mỏi.
Biết sai mà sửa chính là chuyện tốt. Hóa ra cái khó thật sự không phải sửa, mà là biết.
Cố Xán là như vậy. Tăng Dịch tính tình nằm ở một đầu khác của thước đo, cũng sẽ phạm sai lầm.
Ngoại lệ duy nhất là Tăng Dịch hôm nay còn rất non nớt, tu vi và tâm tính đều là như vậy, cho nên mới có cơ hội dần dần hoàn thiện.
Trần Bình An sẽ không nói đạo lý của mình với Tăng Dịch, mà là dạy hắn kiến thức căn bản để đối xử với thế giới này. Chỉ cần hiểu biết nhiều, sẽ giống như trong tay có một chiếc ô giấy dầu, có thể tránh được càng nhiều mưa gió.
Nếu chỉ nói đạo lý với thiếu niên, không để hắn biết được sự phức tạp của thế đạo, chẳng qua là đan cho Tăng Dịch một cái gùi để hắn đeo, sau đó Trần Bình An chỉ là không ngừng cưỡng chế nhét đồ vật vào bên trong. Chẳng những sẽ không giúp cho Tăng Dịch đi càng trôi chảy, ngược lại sẽ khiến hắn mang nặng bước đi, càng ngày càng tốn sức.
Đạo lý có nói hay không đều phải trả giá rất lớn. Học vấn đựng vào trong gùi rồi, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Văn tự trên thế gian có lực lượng, học vấn do văn tự hội tụ thành lại có trọng lượng.
Giống như bùa chân khí tám lạng năm xưa lão Dương vẽ lên chân Trần Bình An, mặc dù sẽ khiến hắn đi lại nặng nề, nhưng cũng có thể rèn luyện võ đạo.
Những chuyện này đều là học vấn nhà mình, sau khi sợi dây thứ năm Tăng Dịch xuất hiện, Trần Bình An mới suy nghĩ ra.
Trước kia không phải hoàn toàn không hiểu, mà là Trần Bình An còn không thông suốt.
Đi quá nhanh, thiếu niên không theo kịp.
Hóa ra đạo lý sợ nhất là nửa thùng nước (hiểu không đến nơi đến chốn), đi đường còn phải lắc tới lắc lui, người xách thùng nước dĩ nhiên rất tốn sức.
Lưu Chí Mậu đột nhiên cười nói một câu kinh động lòng người:
- Chẳng lẽ Trần tiên sinh đang “xem đạo” và “hợp đạo”?
Trần Bình An uống một hớp rượu, giống như đang nói đùa:
- Hóa ra chân quân thật sự là tri kỷ.
Lưu Chí Mậu rất nghiêm túc để xuống chén rượu, ôm quyền nói:
- Ngươi và ta đại đạo bất đồng, đã từng là kẻ thù của nhau. Nhưng chỉ bằng Trần tiên sinh có thể dùng tu vi năm cảnh giới thấp làm chuyện của địa tiên, đáng để ta kính trọng.
Trần Bình An trêu đùa nói:
- Nếu có thể nói với ta một chút quỹ tích nhân sinh của chân quân, giúp ta xem đạo nhiều hơn, ta cũng sẽ cảm kích không thôi.
Lưu Chí Mậu vội vàng khoát tay:
- Tri kỷ không phân biệt kẻ địch bằng hữu. Hôm nay chúng ta không phải kẻ địch, ít nhất tạm thời không phải, sau này lại có xung đột, chẳng qua là mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình. Nhưng chúng ta cũng không phải bằng hữu, vì sao ta phải trợ giúp Trần tiên sinh?
- Nếu như ta không nhớ sai, hôm nay Trần tiên sinh còn thiếu đảo Thanh Hiệp chúng ta không ít tiền thần tiên. Nếu Trần tiên sinh chịu mang tặng ngọc bài, hoặc là cho ta mượn trăm năm, ta sẽ có thể thoải mái đối xử chân thành. Trần tiên sinh hỏi gì ta sẽ nói nấy, cho dù Trần tiên sinh không hỏi, ta cũng sẽ làm đến nơi đến chốn, những gì nên nói và không nên nói đều sẽ nói hết.
Chủ nhân ban đầu của miếng ngọc bài kia, là một trong bảy mươi hai thánh hiền Văn miếu Trung Thổ thuộc nhánh Á Thánh, cũng là đại thánh nhân trấn giữ phía trên lãnh thổ Đông Bảo Bình Châu.
Lưu Chí Mậu đương nhiên biết nặng nhẹ, vừa kiêng dè lại vừa thèm thuồng. Về phần lão có thể nhận lấy hay không, thực ra rất đơn giản, chỉ xem Trần Bình An có dám tặng hay không.
Lưu Chí Mậu cũng không hiểu rõ quy củ thật sự của Nho gia, Trần Bình An lại biết rất nhiều.
Trần Bình An cười nói:
- Chuyện này ngươi đừng nghĩ đến nữa.
Lưu Chí Mậu vốn không ôm hi vọng, dĩ nhiên sẽ không thất vọng.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta cầm ngọc bài, không hề tiết chế hấp thu linh khí thủy vận hồ Thư Giản, trực tiếp tát cạn ao để bắt cá, thu hết vào trong túi của ta, vậy chân quân ngài, Lưu Lão Thành, họ Tống Đại Ly sau màn có ngăn cản không? Dám không?
Sắc mặt Lưu Chí Mậu cứng đờ.
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Yên tâm, chuyện này hợp tình hợp lý nhưng không hợp lễ. Cho nên dù các ngươi không dám cản, ta cũng sẽ không dám làm. Đương nhiên nếu như cực chẳng đã, ta sẽ làm thử, xem có thể một bước tiến vào cảnh giới địa tiên hay không.
Lưu Chí Mậu một lần nữa ôm quyền:
- Xin Trần tiên sinh đừng làm chuyện hai bên đều thiệt, rút củi dưới đáy nồi hồ Thư Giản, cũng khiến mình hoàn toàn mất đi lá bùa hộ mạng này.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Ta ở sau, hồ Thư Giản ở trước, thứ tự trước sau không thể đảo loạn.
Hắn lại đứng lên nói:
- Đi, xin mời chân quân theo ta đến phủ Xuân Đình một chuyến, cùng nhau ăn một bữa sủi cảo ngày đông chí của quê nhà chúng ta.
Lưu Chí Mậu đứng dậy theo, liếc nhìn con cá chạch nhỏ vô cùng thảm thương kia.
Một thanh nửa tiên binh, hai thanh phi kiếm bản mệnh, ba lá bùa chém khóa.
Đều là đạo lý rất tốt của hồ Thư Giản chúng ta.
Thật sự rất tốt.
Trần Bình An cũng không thèm nhìn Thán Tuyết, nói với Lưu Chí Mậu:
- Trên đường đi, làm phiền chân quân nói với ta phương pháp bóc lấy thân xác giao long. Sau khi trở về, ta lại nghe thử di ngôn của nó, lỡ may đạo lý của nó có thể thuyết phục được ta thì sao?
Lưu Chí Mậu cười ha hả.
Hai người rời khỏi nhà.
Đến phủ Xuân Đình rồi, Cố Xán sắc mặt nhợt nhạt, phu nhân càng khó che giấu sự hoảng hốt.
Trần Bình An chỉ nói một câu:
- Thán Tuyết ở chỗ ta, muốn nói với ta một chút đạo lý của nó, sẽ không đến ăn sủi cảo nữa.
Ăn xong một bữa sủi cảo, Trần Bình An bỏ đũa xuống, nói no rồi, cảm ơn phu nhân một tiếng.
Lưu Chí Mậu cũng bỏ đũa xuống, hai người cùng nhau rời khỏi.
Sau đó mỗi người đi một ngả.
Lưu Chí Mậu trước tiên trở lại phủ Hoành Ba, sau đó lặng lẽ quay về phủ Xuân Đình.
Trần Bình An thì một mình trở về nhà. Người về đêm gió tuyết, mũi của Kiếm Tiên vẫn còn trên cửa.
Hắn mở cửa bước vào nhà. Thán Tuyết đã nói câu đầu tiên:
- Ta không muốn chết.
Trần Bình An đóng cửa lại:
- Đây là đạo lý của ngươi sao?
Hắn không để ý tới con cá chạch nhỏ kia nữa, thắp hai ngọn đèn trên bàn sách và bàn ăn, sau đó lấy Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” trong hòm trúc ra, đặt lên bàn, tiếp tục làm chuyện hơn nửa tháng qua.
Thán Tuyết vẫn luôn bị đóng trên cửa.
Đến nửa đêm về sáng, Trần Bình An cực kỳ mệt mỏi, uống một hợp rượu để nâng cao tinh thần, cất Diêm Vương Điện vào lại hòm trúc.
Hắn cầm lồng than đi tới cửa sổ, nhìn hồ Thư Giản bên ngoài, tuyết lớn đã ngừng.
Hắn nhìn cảnh sắc vắng lặng tuyết lớn phủ khắp núi trên một hòn đảo, nhẹ giọng nói:
- Bốn trang sổ sách, ba mươi hai người, lại không một âm vật ma quỷ nào dám mở miệng, muốn ta giết ngươi báo thù. Cho nên ta cảm thấy ngươi đáng chết, dự định thay đổi chủ ý, không buôn bán với quốc sư Đại Ly nữa.
- Bên phía phủ Xuân Đình, đến khi ta ăn xong một tô sủi cảo, cũng không ai cầu xin giúp ngươi. Giống như ngươi nói, lúc trước văn mật màu vàng của ta tự động vỡ tan, Cố Xán không dám hỏi, tối nay cũng như vậy. Lúc này chắc Lưu Chí Mậu đang ở phủ Xuân Đình, giúp mẹ của Cố Xán loại trừ cấm chế, có lẽ sẽ được bà ta xem là đại ân nhân có tấm lòng vàng. Còn ta, đoán rằng từ tối nay trở đi, sẽ là kẻ thù vong ân phụ nghĩa của phủ Xuân Đình.
Trần Bình An một tay cầm lồng than, đi tới bên cạnh Thán Tuyết, đưa tay cầm chuôi của Kiếm Tiên.
Thán Tuyết mặt đầy nước mắt, đạo tâm gần như tan vỡ, nhiều lần rủ rỉ nói:
- Trần Bình An, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi.
Trần Bình An lắc đầu:
- Ngươi chỉ là biết mình sắp chết.
Trong đêm gió tuyết, lại có khách tới.
Một thiếu niên mặc áo mãng bào màu xanh đen chạy như bay đến, quỳ trong tuyết ngoài cửa.
Trần Bình An cầm kiếm quét ngang, chia Thán Tuyết ra làm hai nửa.
Mũi kiếm màu vàng của Kiếm Tiên ngoài cửa, sau khi quét ngang một đường, vẫn không được người cầm kiếm rút ra.
Sau đó cửa nhà mở rộng, Trần Bình An đứng ở cửa:
- Cố Xán, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói, chỉ cần Thán Tuyết chết rồi, ngươi cũng sẽ tự sát trước mặt ta. Trước khi mở cửa ta còn đang suy xét, đây rốt cuộc là suy nghĩ của ngươi, hay là lời lẽ mà mẹ ngươi dạy cho ngươi.
Cố Xán ngẩng đầu lên, khóc không ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên sau khi rời khỏi quê hương đến hồ Thư Giản, hắn khóc giống như đứa trẻ mũi thò lò năm xưa ở ngõ Nê Bình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
30 Tháng mười một, 2024 21:57
Tính phí cũng được mong ra nhanh
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
BÌNH LUẬN FACEBOOK