Gió tuyết hiểm trở, ba người cưỡi ngựa đi tới trung bộ nước Thạch Hào.
Không ít thành trì cao lớn nơi binh gia giao tranh, quang cảnh đã trở nên tiêu điều hoang tàn. Ngược lại ở khu vực nông thôn, phần lớn đều may mắn tránh được thảm họa chiến tranh. Thế nhưng dân lưu lạc chạy nạn bốn phương, rời xa quê hương, lại gặp phải ba trận tuyết lớn liên tiếp sau khi vào đông. Bên cạnh đường lớn các nơi phần nhiều là hài cốt gầy gò chết cóng, có đủ trai tráng, phụ nữ và trẻ con.
Trước đó bọn họ đã đi qua không ít quận huyện, càng đến gần trung bộ nước Thạch Hào thì người chết càng nhiều. Đã có thể nhìn thấy nhiều binh mã hơn, một số là quân lính nước Thạch Hào tan tác rút về phía nam, cũng có một số binh sĩ áo giáp mới tinh sáng ngời, thoạt nhìn rất có khí thế.
Tăng Dịch cảm thấy những tướng sĩ nước Thạch Hào đi tới chiến trường phía bắc kia, không chừng có thể đánh với kỵ binh Đại Ly một trận. Nhưng Trần Bình An lại biết rõ, những binh sĩ mặc giáp trụ vừa được lấy ra từ kho khí giới, tay cầm vũ khí bụi phủ nhiều năm nhưng vẫn như mới, một khi đánh trận sẽ chết rất nhanh. Chỉ có số ít may mắn, mới có cơ hội từ lính mới “vốn không biết mình chết thế nào”, từng bước trở thành binh sĩ lão luyện “biết làm sao sống sót”.
Trong dòng thời gian ở đất lành Ngẫu Hoa, Trần Bình An đã tận mắt chứng kiến nhiều chiến sự thảm liệt, quyết định vận mệnh của bốn nước.
Tại thế giới Hạo Nhiên, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy tác phong của trinh sát biên quân phía nam Đại Ly. Nhìn một chút đầu mối có thể thấy được toàn cảnh, sẽ hiểu vì sao biên quân Đại Ly có danh hiệu là “dũng sĩ trên gò”, bởi vì đều là binh sĩ lão luyện sống sót trên đống thi thể. Đại Ly gần trăm năm qua, một binh sĩ biên giới hai mươi tuổi, số trận từng đánh, người chết từng qua, có lẽ còn nhiều hơn võ tướng thực quyền bốn năm chục tuổi của nước Thạch Hào.
Thực ra Trần Bình An nghĩ đến càng xa hơn một chút.
Nước Thạch Hào là một trong số nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh. Không nói tới đám người Hoàng Hạc và Hàn Tịnh Linh, chỉ nói đến phần lớn tướng sĩ của đất nước này, giống như hoàng tử Hàn Tịnh Tín chết dưới tay mình, cũng dám đích thân đánh giết trinh sát Đại Ly có hai tu sĩ đi kèm.
Biên quân phía bắc nơi xuất thân của âm vật Ngụy tướng quân, càng là toàn quân bị diệt. Hoàng đế nước Thạch Hào vẫn cố gắng điều binh mã từ biên quan các nơi, liều chết cản đường Đại Ly xuôi nam, hôm nay kinh thành bị vây vẫn quyết định tử thủ đến cùng.
Vì sao nước Thạch Hào chịu làm như vậy, không tiếc dùng nhiều tính mạng làm đá cản đường, cũng muốn ngăn cản kỵ binh Đại Ly của Tô Cao Sơn một chút?
Văn nhân có nói trong sách, “mùa đông tuyết dày, có tiếng ngọc vỡ” (1).
Trần Bình An ngước mắt nhìn về phía xa, đường cũng tuyết, núi cũng tuyết, giống như ông trời đè gánh nặng xuống nhân gian.
Hắn thở dài một tiếng, có điều vừa nghĩ tới tiếng áo giáp leng keng trong miếu linh quan đêm đó, lại thư thái hơn một chút.
Đoạn đường này đi lên phía bắc, Mã Đốc Nghi còn đỡ, dù sao cũng từng làm tiên sư gia phả, lại làm tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản đúng nghĩa, dĩ nhiên khó tránh khỏi bi thương, nhưng không đến mức quá kinh ngạc. Có điều nhìn thấy nhiều cảnh tượng giống như luyện ngục nhân gian, ngày này qua ngày khác, ngay cả Tăng Dịch ban đầu thường yên lặng rơi lệ, lúc này cũng dần trở nên vô cảm.
Trong thời gian này, Tăng Dịch nhiều lần bị đàn ông âm vật nhập lên người. Có một số đã hoàn thành di nguyện, một số khác thì chỉ có nuối tiếc, cố quốc cố hương đã sớm vật còn người mất.
Những cô gái âm vật sống nhờ trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, từng người lần lượt rời khỏi nhân gian giống như Tô Tâm Trai. Lại có những cô gái âm vật mới không ngừng nương nhờ giấy bùa, hành tẩu nhân gian. Từng tờ giấy bùa giống như những nhà trọ bến thuyền, tới tới lui lui. Có trùng phùng cả vui lẫn buồn, có từ biệt âm dương cách trở, hoàn toàn tùy thuộc vào lựa chọn của bọn họ, trong lời nói có chân tướng cũng có che giấu.
Mã Đốc Nghi lương thiện, Tăng Dịch chất phác, dù là người hay quỷ đều không giống như tu sĩ hồ Thư Giản chân chính. Cho nên khi băng qua một quận thành, Trần Bình An nói muốn bỏ tiền tìm người bản xứ giúp mở tiệm cháo và tiệm thuốc, làm xong chuyện này bọn họ sẽ tiếp tục lên đường, Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều rất vui vẻ.
Ngày này Trần Bình An dẫn theo Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, cùng nhau đến thăm dinh thự quận chủ. Trần Bình An lấy ra miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, đeo ở bên hông đối diện với đao kiếm chéo. Mã Đốc Nghi thì đội nón che mặt, còn mặc thêm một bộ áo bông dày, che giấu tư thái thướt tha của mỹ nhân da cáo.
Không gặp trở ngại.
Quận chủ bản địa là một lão già mập mạp, gần như không nhìn thấy mắt, trong quan trường gặp người khác lại thích cười, vừa cười lên thì càng không thấy được mắt nữa.
Một năm qua chiến tranh loạn lạc, cuộc sống của quận chủ không hề an bình. Lão đã tới một động phủ tiên gia ở gần quận thành nhất, dùng số tiền lớn mời một vị tiên sư xuống núi hộ vệ, giống như bệnh tình nguy cấp mù quáng xin chữa. Ngoài ra còn lôi kéo hai người tu đạo lai lịch bất minh, nói khó nghe một chút là tu sĩ sông núi năm cảnh giới thấp, trước kia không được coi trọng lắm.
Vị tiên sư gia phả kia cũng là năm cảnh giới thấp, trong cơn tức giận, thiếu chút nữa đã trực tiếp trở về trên núi. Quận chủ năm nỉ hết lời, lại tăng thêm bổng lộc mỗi tháng ba đồng tiền hoa tuyết, mới vất vả giữ được vị thần tiên trên núi không muốn làm bạn với tu sĩ hoang dã kia.
Quận chủ đang nhức nhối và đau lòng, Trần Bình An vừa đến nhà, lão lập tức cảm thấy mỗi tháng tốn thêm ba đồng tiền hoa tuyết rất xứng đáng. Bởi vì vị tiên sư gia phả này không hổ là thần tiên chân chính, tu sĩ hoang dã không thể nào so sánh được, vừa mở hàng đã gặp được bảo bối quý giá “rất khai môn”, tuyệt đối là “nhất nhãn hóa” (2) của người trong nghề.
Lão ta nhận ra miếng ngọc bài cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hiệp, lập tức thấp thỏm bất an, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với vị thần tiên trẻ tuổi đến từ hồ Thư Giản này.
Sau đó vị cung phụng lão gia tự xưng là họ Trần này, nói rằng muốn mở tiệm cháo và tiệm thuốc trong quận thành, cứu tế dân chúng. Tiền do hắn móc ra, nhưng phải làm phiền phía quan phủ bỏ người bỏ sức, dĩ nhiên là đều tính tiền.
Khi đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đều nhìn thấy, cặp mắt của lão quận chủ kia mở đến tròn xoe, thật không xem là nhỏ, chắc là cảm thấy khó tưởng tượng. Vị tiên sư gia phả bên cạnh lão quận chủ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Một đại thiện nhân xuất thân từ hồ Thư Giản, chẳng khác nào một đại yêu mở phủ đệ tự xưng là tiên sư.
Hai vị tu sĩ sông núi thì giống như cung kính sợ sệt, đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Chuyện sau đó càng khiến mọi người cảm thấy quái lạ. Cung phụng trẻ tuổi họ Trần nhờ lão quận chủ, mời tới một nhóm quan viên tư lại tinh thông hộ tịch thuế má, tính toán buôn bán. Mọi người cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận thương nghị chi tiết.
Hôm nay giá gạo giá thuốc ở dân gian thế nào, số lượng dự trữ trong kho lương quan phủ, nhân số đại khái của dân chúng nghèo khổ bản địa và dân lưu lạc, vị trí của tiệm cháo và tiệm thuốc, quận thành nha môn có thể điều động sai phái bao nhiêu nhân thủ rảnh rỗi mà không làm lỡ việc công. Những chuyện như vậy, từng phân đoạn đều cân nhắc cẩn thận, khiến đám người lọc lõi của dinh quan giống như lâm đại địch.
Bàn bạc xong, quan viên tư lại lần lượt tản đi, tối hôm đó dinh quan quận chủ bắt đầu bận rộn.
Ba người Trần Bình An ở trong hậu viện dinh quan. Khi đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch còn ở lại trong phòng Trần Bình An, hiếm hoi tán gẫu với nhau.
Tăng Dịch cũng không hiểu được. Trần tiên sinh rõ ràng đang từng bước làm chuyện mà mình muốn làm, mặc dù sẽ có trắc trở và không hoàn hảo, cũng có những lần ra về tay trắng, không thể hoàn thành một số di nguyện nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn có không ít âm vật ma quỷ hiện thân ở nước Thạch Hào, ra đi không hề nuối tiếc giống như Tô cô nương. Theo lý mà nói, tâm cảnh của Trần tiên sinh lẽ ra phải càng ngày càng nhẹ nhõm mới đúng.
Nhưng không phải như vậy.
Cho nên dưới tiền đề không quấy rầy Trần tiên sinh suy nghĩ, Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi lại muốn ngồi cùng hắn một chút. Phần nhiều là hai người tán gẫu linh tinh, Trần tiên sinh không hề cảm thấy phiền chán, chỉ là không thích nói chuyện lắm. Thỉnh thoảng nghe được hai người bọn họ tranh cãi chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu, hoặc thuần túy là nói hưu nói vượn để giết thời gian, Trần tiên sinh lại cười một tiếng.
Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi đều cảm thấy lạ. Khi bọn họ nói chuyện cười, Trần tiên sinh chẳng có phản ứng gì, nhưng đối với một số lời nói chẳng hề buồn cười, Trần tiên sinh lại cười lên.
Lúc đêm khuya, hai tu sĩ sông núi lén lút tìm tới cửa, không hề sợ “cung phụng hàng đầu đảo Thanh Hiệp” họ Trần kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ thành thật cung kính ban ngày. Trong đó một tu sĩ hoang dã dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, cười hỏi Trần Bình An có nên cho một ít phí bịt miệng hay không. Còn như “Trần cung phụng” rốt cuộc mưu đồ chuyện gì ở quận thành này, là người, là tiền hay pháp bảo linh khí, hai người bọn họ đều không quan tâm.
Một người một quỷ đang đạp lên lò sưởi nhỏ dưới đáy bàn cắn hạt dưa, sau khi thấy hai tu sĩ sông núi tự cho mình thông minh kia, đều cảm thấy rất hứng thú. Ánh mắt Mã Đốc Nghi ranh mãnh, rất tò mò tiên sinh sổ sách kia sẽ ứng phó thế nào.
Trần Bình An cười hỏi:
- Như vậy các ngươi cảm thấy, phí bịt miệng bao nhiêu tiền hoa tuyết thì vừa?
Một tu sĩ đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ có thể làm giả một miếng ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp, thậm chí có thể che giấu một vị tiên sư gia phả, có thể thấy đã tốn một số tiền lớn. Tối nay chỉ riêng chuyện mở tiệm cháo tiệm thuốc, lại đập xuống không ít vàng thật bạc trắng. Cho nên khoản phí bịt miệng này, dù thế nào cũng nên có... bốn năm chục đồng tiền hoa tuyết đúng không? Không biết ý của tiểu huynh đệ thế nào? Có bỏ ra được chút tiền lẻ này, để an ổn kiếm nhiều tiền hơn không?
Trần Bình An vươn hai tay ra, ấn lên vai hai tu sĩ hoang dã, trầm giọng nói:
- Nếu đã bị hai vị tiền bối nhìn thấu, vậy ta sẽ giết người diệt khẩu, cần gì phải móc ra phí bịt miệng. Lỡ may các ngươi cầm tiền rồi, trở về bàn bạc, lại muốn được voi đòi tiên. Nhiều lần lui tới, không nói đến phiền phức, không chừng còn sẽ phá hư đại sự của ta, không bằng ra tay dứt khoát một chút. Không biết ý của hai người các ngươi thế nào?
Hai tu sĩ sông núi trong lòng kinh hãi, vai bị ấn một cái như vậy, lại khiến cho kinh huyệt chấn động, linh khí đình trệ.
Không đợi hai người mở miệng cầu xin, Trần Bình An đã sầm mặt nói:
- Mưu đồ của ta rất lớn, hai người các ngươi không chừng có thể giúp đỡ một chút. Nhưng muốn sống rời khỏi quận thành này, trước tiên phải lấy ra một khoản tiền mua mạng. Tuy các ngươi chỉ là tu sĩ năm cảnh giới thấp, nhưng làm sao cũng phải có... bốn năm chục đồng tiền hoa tuyết đúng không?
Hai tu sĩ sông núi vốn không giàu có, lúc này giống như cha mẹ chết, gom góp được ba mươi hai đồng tiền hoa tuyết, nói rằng thật sự không còn nữa.
Trần Bình An cầm lấy tiền thần tiên, phất phất tay, nói:
- Sau khi trở về hãy yên tĩnh một chút, chờ tin tức của ta. Chỉ cần biết điều, đến lúc đó sự tình thành công, sẽ chia cho các ngươi một chút canh thừa thịt nguội. Nếu dám có suy nghĩ lệch lạc, trên người các ngươi có vật bản mệnh chân chính đáng giá ít tiền, sẽ trực tiếp bóc ra khỏi kinh huyệt mấu chốt. Đến lúc đó các ngươi kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, sẽ hối hận vì đã tới phủ quận chủ chuyến này.
Hai tu sĩ hoang dã cuối cùng không bị người cùng nghề “vào nhà cướp của đai lưng vàng”, ngoài mừng rỡ vì sống sót, còn có niềm vui bất ngờ. Chẳng lẽ có thể nhân họa được phúc? Hai người trở về bàn bạc, luôn cảm thấy vẫn hơi nguy hiểm, nhưng lại không dám lén lút chạy trốn. Bọn họ cũng tiếc hơn ba mươi đồng tiền mồ hôi nước mắt vất vả tích góp được, nhất thời suy tính hơn thiệt, thở ngắn than dài.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch cười rất thích thú.
Trần Bình An ngồi bên cạnh bàn, nói:
- Lúc chúng ta rời khỏi quận thành, sẽ trả lại tiền hoa tuyết cho bọn chúng.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tăng Dịch:
- Sau này đến châu quận thành trì ở phía bắc, có thể sẽ còn mở tiệm cháo và tiệm thuốc. Có điều mỗi khi đến một nơi, làm một việc, còn phải xem thời cơ và trường hợp. Trước tiên không nói đến những chuyện này, ta tự có tính toán, các ngươi không cần suy nghĩ. Nhưng nếu lại có công việc mở tiệm cháo và tiệm thuốc, Tăng Dịch, sẽ do ngươi phụ trách, bàn bạc mọi vấn đề với người trong quan phủ. Trong quá trình không cần lo lắng mình sẽ phạm sai lầm, hoặc là tốn thêm tiền oan, đó không phải chuyện lớn đáng để tâm.
- Ngươi yên tâm, mặc dù ta không nhúng tay cụ thể, nhưng sẽ ở bên cạnh giúp ngươi trông chừng một chút.
Tăng Dịch trước tiên gật đầu, sau đó muốn nói lại thôi.
Trần Bình An nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, nhưng dù sao cũng phải có khởi đầu đúng không.
Tăng Dịch không nói gì thêm, đã có thấp thỏm, cũng có vui mừng.
Dường như chuyện này càng khiến thiếu niên cảm thấy thoải mái hơn tu đạo.
Trần Bình An lại nói:
- Chờ tới khi cảm thấy mệt mỏi hoặc chán ghét, nhớ đừng ngại mở miệng, cứ trực tiếp nói với ta. Dù sao hôm nay ngươi tu đạo, vẫn dùng tu lực làm chủ.
Tăng Dịch gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Trần tiên sinh ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc tu hành.
Trần Bình An hiểu ngầm cười.
Trên thực tế, thiếu niên chỉ sẽ càng chăm chỉ và dụng tâm hơn.
Sau khi đã chọn vị trí tiệm cháo và tiệm thuốc ở quận thành ổn thỏa, liền nhanh chóng xây dựng và triển khai một cách gọn gàng. Phía nha môn rất quen thuộc với chuyện này, đương nhiên một phần là do quận chủ đại nhân tự mình đốc thúc. Còn như thân phận của người trẻ tuổi áo bông kia, lão quận chủ chỉ nói một cách mập mờ, không tiết lộ với bất cứ ai, khiến cho người khác cảm thấy kính sợ.
Ba ngày sau, Trần Bình An bảo Mã Đốc Nghi cầm ba mươi hai đồng tiền hoa tuyết kia, lặng lẽ đặt ở trong phòng hai tu sĩ sông núi.
Sau đó ba người cưỡi ngựa tới một tiệm cháo gần cổng thành, dừng ngựa ở xa. Trần Bình An lật người xuống ngựa, nhờ vị tiên sư gia phả đi theo đưa tiễn kia giúp trông chừng một lát.
Đến chỗ tiệm cháo, Mã Đốc Nghi không muốn đi làm “ăn xin”, còn Tăng Dịch không cảm thấy mình cần đi ăn một chén cháo nhạt như nước lã. Cho nên chỉ có một mình Trần Bình An kiên nhẫn đi xếp hàng, xin một chén cháo còn xem như dính dáng một chút với hai chữ “sền sệt”, cộng thêm hai cái bánh bao.
Hắn ngồi xổm ở bên cạnh con đường bên ngoài đội ngũ, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng quát tháo của đám tư lại. Bọn họ lớn tiếng trách mắng dân chúng nghèo khổ bản địa, còn có nạn dân lưu lạc đến đây, không được tham nhiều, chỉ có thể dựa theo đầu người để chia cháo. Lúc húp cháo gặm bánh bao càng không thể tham nhanh, ăn uống gấp gáp ngược lại sẽ lỡ việc.
Trần Bình An nhìn từng đội ngũ như rồng rắn, trong đó có không ít đàn ông trai tráng bản địa, ăn mặc xem như tươm tất. Còn có một số người dắt theo con cái nhà mình, trong miệng đứa trẻ đang ăn mứt quả.
Cách Trần Bình An không xa, có một nhóm đàn ông bản địa tu tập với nhau, nhìn qua không hề có vẻ xanh xao. Bọn họ vừa ăn uống, vừa oán giận còn không bằng thức ăn cho heo.
Trần Bình An chỉ yên lặng nhai kỹ nuốt chậm, tâm cảnh giống như giếng cổ không gợn sóng, bởi vì hắn biết thế sự vốn là như vậy. Trên đời những thứ không cần tốn tiền thì rất khó quý trọng, còn nếu tốn tiền rồi, cho dù mua cháo và bánh bao giống như vậy, có lẽ sẽ ăn ngon hơn một chút, ít nhất sẽ không chửi mát oán giận không thôi.
Ăn xong chén cháo, Trần Bình An đi về phía Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, nói:
- Đi thôi.
Ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Mã Đốc Nghi tâm tư tỉ mỉ, mấy ngày nay thường xuyên cùng Tăng Dịch đi dạo tiệm cháo và tiệm thuốc, đã phát hiện một chút đầu mối. Sau khi ra khỏi thành, cô cuối cùng không nhịn được bắt đầu oán trách:
- Trần tiên sinh, tiền do chúng ta móc ra, có ít nhất ba phần bị đám người lọc lõi trong quan trường kia bỏ vào túi riêng. Ngay cả ta cũng nhìn được rõ ràng, sao Trần tiên sinh ngài lại không nhìn ra, không mắng lão quận chủ kia một tiếng?
Trần Bình An chỉ nói một câu “vậy à”.
Mã Đốc Nghi đã sắp tức chết rồi.
Tăng Dịch càng tỏ ra kinh ngạc. Thiếu niên thật sự là không rõ tình hình, hắn làm sao có thể nhìn thấu những chuyện phức tạp trong quan trường này.
Thấy tiên sinh sổ sách kia không nói tiếp, Mã Đốc Nghi lại càng căm phẫn:
- Trần tiên sinh! Ngài còn như vậy, lần sau ta sẽ không giúp một tay nữa! Cứ để cho tiểu tử ngốc Tăng Dịch này tự mình làm, xem hắn có càng giúp càng thêm phiền cho ngài hay không!
Trần Bình An ngẫm nghĩ, xem như là cho Mã Đốc Nghi một lời giải thích không phải giải thích, chậm rãi nói:
- Đã làm chuyện tốt, sự tình đại khái đã làm xong, chỉ là không được hoàn hảo mà thôi, cũng không nên quá khắt khe. Tham ô ba phần tiền, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi. Thực ra giới hạn của ta còn thấp hơn một chút, quan lại xử lý chuyện này lén đút túi riêng, trộm đi bốn phần, cũng có thể chấp nhận được. Ba phần hay bốn phần cũng vậy, coi như là báo đáp bọn họ làm chuyện tốt.
Mã Đốc Nghi làm sao cũng không ngờ câu trả lời là như vậy, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi, bèn dứt khoát không nói chuyện nữa.
Trần Bình An cười nói:
- Nếu như cảm thấy tâm lý không thoải mái, chỉ cần cô chịu giúp Tăng Dịch, giới hạn của ta có thể từ bốn phần biến thành hai phần, thế nào?
Lúc này Mã Đốc Nghi mới hài lòng, bắt đầu thúc ngựa đến gần chỗ Tăng Dịch. Cô kiên nhẫn giải thích từng tâm đắc, từng bí quyết với thiếu niên đầu óc chậm chạp kia.
Trần Bình An đột nhiên hơi chậm lại, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ hình dài, có khắc chữ triện cổ xưa. Đó là một đồ vật nhỏ do Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc tặng, khá hiếm lạ, xem như là một phần tâm ý khi ba người kết minh.
Vật này là một mộ kiếm nhỏ phẩm chất không tầm thường, chỉ dài vỏn vẹn một ngón tay, cực kỳ nhỏ bé xinh xắn, tiện mang theo bên mình, dùng để chuyên chở phi kiếm truyền thư. Có điều hình thức của nó khá cứng nhắc, không linh hoạt như phòng kiếm cỡ lớn. Hơn nữa một lần chỉ có thể thu phát một thanh phi kiếm truyền thư, linh khí hao tổn để nuôi dưỡng phi kiếm vượt xa phòng kiếm.
Nhưng dù như vậy, chỉ cần Trần Bình An muốn thì có thể dễ dàng sang tay bán ra một đồng tiền cốc vũ. Cho nên hắn đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Đàm Nguyên Nghi.
Trần Bình An mở hộp gỗ nhỏ vẫn luôn hơi rung động, thu lấy một thanh phi kiếm truyền thư đến từ đảo Thanh Hiệp. Trong mật thư nói, sau khi Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu biết được Trần Bình An đang ở nước Thạch Hào, đã chuyển lời cho đảo Thanh Hiệp, chỉ có một câu “khi trở về hãy tới đảo Cung Liễu ta bàn kỹ giá tiền”.
Trần Bình An nắm chặt một đồng tiền hoa tuyết, linh khí như nước nhỏ vào một rãnh kiếm trong hộp gỗ. Hắn lại ấn vào một cơ quan xảo diệu của hộp gỗ, thanh phi kiếm đảo Thanh Hiệp kia liền lướt ra khỏi rãnh kiếm, nhoáng lên rồi biến mất, trở về hồ Thư Giản.
Tăng Dịch nhìn không chớp mắt. Năm xưa hắn từng làm việc vặt ở phòng kiếm đơn sơ của đảo Mao Nguyệt, nhưng chỉ nghe danh của mộ kiếm nhỏ, chưa từng được chiêm ngưỡng thứ này. Đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, đúng là tuyệt diệu không thể tả.
Mã Đốc Nghi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trần Bình An cất hộp gỗ vào tay áo, hà hơi vào tay.
Phi kiếm truyền đến một tin tức rất tốt.
Giống như hắn đã nói với Tăng Dịch, mọi chuyện trên thế gian đều khó ở khởi đầu, có đi ra được bước đầu tiên hay không, có đứng vững hay không, cực kỳ quan trọng.
Trần Bình An cùng với Lưu Chí Mậu vốn nên là kẻ thù, cùng với gián điệp Đại Ly Đàm Nguyên Nghi vốn không quen biết, ba người kết minh. Sau đó hắn lại chạy tới đảo Cung Liễu, tự mình mạo hiểm giao tiếp với Lưu Lão Thành. Đồng thời mượn cơ hội lần này đi tới các nơi ở nước Thạch Hào để “bù đắp sai lầm”, tìm hiểu rõ hơn về quốc thế nước Thạch Hào, dĩ nhiên là có mục đích.
Lúc trước trong gian nhà gần sơn môn đảo Thanh Hiệp, Trần Bình An và mẹ của Cố Xán từng có một cuộc trò chuyện. Có điều lúc ấy chưa chắc phu nhân nghe lọt, rất nhiều lời Trần Bình An nhìn như hời hợt nói ra, bà ta quá nửa sẽ không suy nghĩ sâu xa, thậm chí có lẽ còn không tin là thật.
Thực ra tâm tính của bà ta không hề phức tạp. Khi hồ Thư Giản đột nhiên trở trời, bà ta hi vọng Trần Bình An sẽ nhớ tình xưa, bảo đảm bình an cho hai mẹ con bọn họ, đừng phụ lòng cái tên “Bình An” này.
Trong đó có mấy câu, liên quan đến “hồ Thư Giản tương lai có thể sẽ không giống như trước”.
Phu nhân chưa chắc đã nghiên cứu sâu xa, nhưng Trần Bình An thì đã sớm thực hiện rồi.
Hắn phải từng bước thận trọng, giống như hai câu nói đùa nửa thật nửa giả của Lưu Lão Thành trên thuyền, đó là “dùng mọi thủ đoạn” và “dã tâm thật lớn”.
Bởi vì Lưu Lão Thành đã phát giác được đầu mối, đoán ra Trần Bình An muốn thật sự thay đổi quy tắc của hồ Thư Giản từ gốc rễ.
Mượn vật mượn thế, tận lực mà làm.
Trước tiên không nói tới thiện ác của con người, Trần Bình An chỉ đang làm một chuyện, đó là xem tất cả mọi người như quân cờ, cố gắng vẽ ra một hình cờ càng lớn thuộc về mình, từ quân cờ đến hình cờ, rồi đến thế cờ.
Hắn hi vọng trong quy củ lớn của hồ Thư Giản tương lai, mình ít nhất có thể tham dự vào, lập ra quy củ.
Cho nên khi đó Lưu Lão Thành đã hỏi Trần Bình An, có phải học cờ với Tề tiên sinh ở động tiên Ly Châu hay không.
Chính là lý này.
Trong lời nói của hai bên, thực ra vẫn luôn đang so đấu giằng co.
Nước ngầm sôi sục, đấu đá với nhau nhau trong đó, giống như trên bàn cờ, tìm kiếm nước cờ sai của đối phương, sau đó đánh ra nước cờ không theo quy tắc, hoặc là nước cờ thần tiên, đều phải dựa vào kinh nghiệm của từng người.
Đối diện với tu sĩ năm cảnh giới cao Lưu Lão Thành đảo Cung Liễu, thậm chí là đối diện với Nguyên Anh Lưu Chí Mậu, thực ra Trần Bình An đều không dựa vào nắm tay để nói chuyện. Một khi vượt quá ranh giới, đi nhầm vào tranh giành đại đạo, cản đường bất kỳ người nào trong đó, sẽ không khác gì tự tìm đường chết.
Cảnh giới chênh lệch như vậy, nói lý ngoài miệng đã không có tác dụng, nếu còn dùng nắm tay để nói lý thì càng tìm chết. Trong khi đó Trần Bình An lại có mưu cầu, phải làm sao đây? Vậy thì chỉ có thể bỏ công sức vào chuyện “tu tâm”, cẩn thận suy đoán phân lượng của tất cả quân cờ tiềm ẩn không nhìn thấy, tìm hiểu mưu cầu, giới hạn, tính cách và quy củ của từng người bọn họ.
Những người như hoàng tử Hàn Tịnh Linh chạy nạn đến hồ Thư Giản, con trai của đại tướng biên quân là Hoàng Hạc, thậm chí là võ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn mang theo đại thế trên người, nếu như có thể, Trần Bình An đều muốn thử làm mua bán với bọn họ một lần.
So với bù đắp sai lầm để cầu an lòng, giúp những âm vật ma quỷ kia hoàn thành tâm nguyện của từng người, ván cờ mà Trần Bình An đang bí mật mưu tính càng khó khăn hơn. Đây là lần đầu tiên hắn thử dùng thân phận kỳ thủ, tạo ra một bàn cờ. Mấu chốt là một bước đều không thể sai, chỉ cần sơ suất sẽ thua hết cả ván, giống như hắn đã đi nhầm một nước lớn nhất.
Còn về Cố Xán không chịu nhận sai, trước đó Trần Bình An đã cố gắng khiến hắn ngừng phạm sai lầm, còn mình thì đi bù đắp sai lầm. Ngoại trừ hao thần, hao sức, hao tiền, thực ra cũng không tổn thất nhiều hơn, vì vậy không có cảm giác như đi trên băng mỏng.
Trần Bình An vốn rất giỏi ẩn giấu tâm tình. Lúc trước sở dĩ ngay cả Tăng Dịch cũng phát giác được tâm cảnh của hắn hơi nhấp nhô, là vì sau khi tiễn biệt đám người Tô Tâm Trai, hắn lại có một sự thất vọng lớn hơn, giống như không có lời giải, quanh quẩn trong nội tâm, làm sao cũng không đuổi đi được.
Sau những lần tiễn biệt, sự thất vọng của Trần Bình An, là do hắn đột nhiên phát hiện một chuyện. Trong những cái tên chết oan được ghi chép vào sổ, những người khiến cho hắn thật sự cảm thấy áy náy nhất, chẳng hạn như Tô Tâm Trai vẫn tưởng nhớ núi Hoàng Ly và ân sư, bọn họ lại kiên quyết từ bỏ chấp niệm, lựa chọn hoàn toàn rời khỏi nhân gian.
Ngược lại một số âm vật mà Trần Bình An không cảm thấy áy náy bằng Tô Tâm Trai, lại c1o rất nhiều yêu cầu, thậm chí là có di nguyện giống như sư tử ngoạm, có ham mê thường tình của cả người và quỷ. Càng có rất nhiều âm vật sau khi chết vẫn oán hận rất sâu, đều ở tạm trong Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” và Lưu Ly các phỏng chế.
Thực ra sau khi hạ quyết tâm, Trần Bình An đã không còn quá nhiều áy náy. Nhưng đám người Tô Tâm Trai lại khiến cho hắn một lần nữa hổ thẹn, thậm chí còn nhiều hơn nặng hơn so với ban đầu.
Loại cảm giác đó, khác với lúc ở trong gian nhà hơi âm u của đảo Thanh Hiệp. Khi đó còn chưa mời ra tất cả âm hồn, chỉ cần nhìn Diêm Vương Điện “Hạ Ngục” trên bàn một cái, trước khi Trần Bình An nhắm mắt nghỉ ngơi một lát hoặc là lên giường đi ngủ, giống như bên ngoài cánh cổng nội tâm có vô số oan hồn ác quỷ gào khóc thảm thiết, đang gắng sức gõ cửa, lớn tiếng kêu oan mắng chửi.
Còn những người như Tô Tâm Trai, cũng quanh quẩn bên ngoài cánh cổng nội tâm, nhưng không có bất kỳ oán giận nào, cũng không có tiếng chửi rủa. Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, bọn họ chỉ nói một câu ly biệt: “Trần tiên sinh, tôi đi đây.”
Vào giây phút này.
Trần Bình An bỗng nhiên thúc vào bụng ngựa, tăng tốc chạy tới trước, rời khỏi đường lớn cực kỳ lầy lội, đi đường vòng tới một gò núi nhỏ.
Thúc ngựa lên gò núi, đường cao thấp không bằng.
Trần Bình An siết cương dừng ngựa trên đỉnh gò núi.
Tăng Dịch muốn thúc ngựa đuổi theo, lại bị Mã Đốc Nghi ngăn cản.
Trần Bình An ngỡ ngàng nhìn quanh. Bên hông có hồ lô nuôi kiếm và đao kiếm chéo, còn có thể phóng ngựa trong gió tuyết giang hồ.
Thực tế thì sao? Một thân một mình, không nơi nương tựa.
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch dừng ngựa rất lâu dưới chân gò, vẫn không thấy dấu hiệu Trần Bình An quay đầu.
Mã Đốc Nghi vừa rồi đã ngăn Tăng Dịch đi lên, lúc này cũng cảm thấy sốt ruột. Ngược lại Tăng Dịch vẫn kiên nhẫn như trước, không vội không nóng nảy.
Mã Đốc Nghi không quen nhìn dáng vẻ “kẻ ngốc có phúc ngốc” và “thân ở trong phúc mà không biết phúc” của Tăng Dịch, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi đúng là một kẻ vô tâm, ăn uống no đủ thì mọi chuyện không lo.
Tăng Dịch chỉ là một thiếu niên hiền lành nhát gan ăn nói vụng về, cũng không dám cãi lại, hơn nữa mấu chốt là hắn cũng cảm thấy Mã cô nương nói đúng.
Mã Đốc Nghi đang muốn tiếp tục trách mắng, lại thấy Trần Bình An cưỡi ngựa xuống sườn dốc.
Trong mắt Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, dường như vẻ mặt của vị Trần tiên sinh này không giống như trước.
Không còn tâm sự trùng trùng, ngược lại mây mù tan hết, còn có vẻ cao hứng?
Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch đưa mắt nhìn nhau.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, mỉm cười nói:
- Tiếp tục lên đường.
---------
Chú thích:
(1) Mùa đông tuyết dày, có tiếng ngọc vỡ: trích từ “Hoàng Cương Trúc Lâu Ký” của nhà thơ Vương Vũ Xưng. Tác giả mượn hình ảnh lầu trúc để bày tỏ nỗi lòng của mình, dù thân trong nghịch cảnh nhưng chí hướng vẫn không thay đổi, nghe tiếng tuyết rơi giống như tiếng ngọc.
(2) Khai môn còn được gọi là “khai môn kiến sơn” (mở cửa thấy núi), ý tứ là hình dạng màu sắc của đồng tiền rất tự nhiên và dễ chịu, cũng tức là mở cửa (tiền) sẽ nhìn thấy núi (đặc trưng của tiền thật). Tục ngữ thường gọi là “nhất nhãn hóa” (nhìn một cái đã biết là tiền thật).
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

24 Tháng năm, 2025 23:46
Truyện này còn ra đều ko các bạn?

17 Tháng năm, 2025 18:29
Hơi miên man

05 Tháng năm, 2025 01:48
Ủng hộ bạn 100 phiếu. Cám ơn bạn dịch nhiều lắm. Dịch rất hay. Tuần nào mình cũng hóng bản dịch của bạn. Ra chương đều đều cho mọi người cùng xem nhé!

02 Tháng năm, 2025 16:15
Hay

26 Tháng tư, 2025 09:15
Cảm ơn bác ra đêu chương cho anh em xem nhớ, ngày nào em cũng vào hóng chương hết, có chương là vui bỏ mợ ra =))))

19 Tháng tư, 2025 22:38
Do TTV chỉ cho đăng một chương tối đa 10 ngàn chữ, vì vậy chương nào dài hơn 10 ngàn chữ thì phải cắt ra.

19 Tháng tư, 2025 21:55
Bên đây dịch hay, nhưng ra chương chậm quá

18 Tháng tư, 2025 23:16
Sao nhìn bên ngoài là 499 chương, bấm vào đọc thì mới đến 472 nhỉ

12 Tháng tư, 2025 11:15
Chương 470: Quan hệ TBA với Triệu Loan thì xưng ta - cô nghe hợp hơn là anh - em nhỉ.

30 Tháng ba, 2025 13:55
Cảm ơn TTV nhé

29 Tháng ba, 2025 03:09
Hay quá, hy vọng chương ra đều

13 Tháng ba, 2025 22:19
cảm ơn nhóm dịch nhé

12 Tháng ba, 2025 00:31
Cảm ơn bạn rất nhiều.

11 Tháng ba, 2025 09:18
ủng hộ bác dịch mấy phiếu <3

05 Tháng ba, 2025 04:44
chương mới có chút tấu hài, đọc vui ghê. thánh nhân cũng là người thôi

03 Tháng ba, 2025 23:27
Thanks nhóm dịch nha .

26 Tháng hai, 2025 18:31
Hay nha

18 Tháng hai, 2025 01:09
Truyện hay. Hy vọng tác giả ko thái giám

25 Tháng một, 2025 23:05
Năm mới chúc Fishscreen và gia quyến mạnh khỏe và vạn sự như ý. Cám ơn bạn đã tốn nhiều thời gian và công sức dich thuật kể từ thời kiếm hiệp của Ôn Thụy An. Lời chúc may mắn tới tất cả thành viên TTV.

14 Tháng một, 2025 13:13
Phải vào app 1.1.1.1 mới vào đọc được truyện. Ảo ma vãi

13 Tháng một, 2025 18:59
Thì cũng giống ngoài đời mà vì lòng tham thì đạo đức cũng suy bại theo, bất chấp mọi thứ chỉ để được lợi cho bản thân. Cho nên mới có chuyện ai mạnh thì nói lý người đó :)))

13 Tháng một, 2025 01:26
ngẫm ngẫm buồn cười, thế giới do Đạo Nho Phật xây dựng làm chủ nhưng lại dơ bẩn đến làm cho kiếm tỷ ko muốn mở mắt nhìn phải có người năng nỉ mới ngó ngó một cái. Trong khi góc của cả 3 đạo đều là dùng để hướng thiện, mỗi lần xem bộ này phải cày cày thêm thế giới quan của bộ "ai bảo hắn tu tiên" để tránh đạo tâm sập.

01 Tháng một, 2025 21:38
các bác cho hỏi android mình chạm vào màn hình thanh menu trên dưới ko hiện lên nhỉ, toàn phải tắt app rồi bật lại mới hiện, sau thì ẩn là ẩn luôn

01 Tháng một, 2025 16:37
Mới đọc 15c thấy cuốn vãi. Đúng không khí tu tiên nó phải nhiều bí ẩn, ly kỳ vậy chứ. Hy vọng Bình An kết đẹp với em áo đen dùng đao kiếm :laughing:

01 Tháng một, 2025 01:59
chúc mừng năm mới tới fish và các bạn yêi thích truyêbj
BÌNH LUẬN FACEBOOK