Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ba ngày sau, Trần Bình An muốn rời khỏi thư viện Sơn Nhai.

Lý Bảo Bình phát hiện gần đây bọn Lý Hòe và Bùi Tiền thường lén lút tụ tập với nhau, ngay cả tiểu sư thúc thỉnh thoảng cũng mất tích, chuyện này khiến cô hơi mất mát.

Hôm nay vừa tảng sáng Lý Bảo Bình đã đi tới viện của Thôi Đông Sơn, muốn tiễn biệt tiểu sư thúc.

Hôm qua Bùi Tiền không ngủ chung với cô, nhưng lại mượn đao hẹp Tường Phù và hồ lô nhỏ màu trắng bạc của cô.

Lý Bảo Bình phát hiện trong viện không có người nào. Chẳng lẽ tiểu sư thúc đã lén đi rồi?

Cô xoay người, đang muốn chạy nhanh xuống chân núi, lại phát hiện Thôi Đông Sơn vừa ngáp vừa từ đường nhỏ phía xa đi tới. Lý Bảo Bình đạp bước thật nhanh tại chỗ, tùy thời có thể lao đi như mũi tên. Cô lo lắng không yên hỏi:
- Tiểu sư thúc đâu, đi bao lâu rồi?

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn ngỡ ngàng:
- Đã sớm đi rồi. Là vào nửa đêm hôm qua, ngươi không biết sao?

Lý Bảo Bình lập tức dừng bước, nhíu gương mặt vẫn còn tròn trịa, chỉ có phần cằm bắt đầu hơi nhọn ra.

Thôi Đông Sơn than thở một tiếng, vừa nhìn đã biết Lý Bảo Bình sắp giống như nước lũ vỡ đê, vội vàng an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, nhất định là tiên sinh nhà ta sợ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ngươi. Lần trước không phải cũng vậy sao? Tiểu sư thúc của ngươi rõ ràng đã thay quần áo và giày mới, nhưng lại không tới thư viện. Khi đó chỉ có ta đi theo hắn, nhìn thấy tiên sinh quyến luyến không đành.

Lý Bảo Bình sụt sịt mũi.

Thôi Đông Sơn thử dò hỏi:
- Hay là ta và ngươi tới bờ hồ dạo chơi cho khuây khỏa, trò chuyện về tiên sinh nhà ta?

Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu. Hai người đi tới hồ nước kia.

Trời tờ mờ sáng, bốn phía không người. Nếu là trước kia thì đã có một số học sinh thư viện lác đác ở đây, ngâm thơ thánh hiền, hôm nay lại có vẻ yên tĩnh khác thường.

Thôi Đông Sơn dẫn Lý Bảo Bình đi lên một đài cao bên hồ, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Bảo Bình, ta cảm thấy tiểu sư thúc của ngươi ra đi không từ biệt, đúng là không phúc hậu. Yên tâm, chỉ cần ngươi không nhận tiểu sư thúc hắn, ta cũng theo ngươi không nhận tiên sinh này nữa. Ngươi nói xem có phải ta rất nghĩa khí không?

Lý Bảo Bình trừng mắt nói:
- Ngươi nói gì đó. Trên đời chỉ có tiểu sư thúc không cần Lý Bảo Bình, chứ không có Lý Bảo Bình không cần tiểu sư thúc.

Thôi Đông Sơn ra vẻ tỉnh ngộ, à một tiếng, nhấn âm cuối thật dài:
- Như vậy à.

Hắn búng tay một cái, trên đường nhỏ xung quanh hồ nước bỗng xuất hiện một vòng sáng màu vàng rực rỡ, là một ranh giới do phi kiếm tiên nhân tua vàng vẽ ra. Lúc này Thôi Đông Sơn đã triệt tiêu một phần pháp thuật che mắt trong đó.

Chỉ thấy Lý Hòe bỗng hiện thân trên đường nhỏ bên hồ phía xa, tay dắt con nai trắng như tuyết, học theo người nào đó đội một chiếc nón rộng vành, đeo đao hẹp Tường Phù, bên hông có một hồ lô nhỏ màu trắng bạc lắc lư.

Lý Bảo Bình ngẩn người.

Sau khi đi một đoạn đường, Lý Hòe cao giọng đọc lời mở đầu:
- Lý Hòe ta bế quan ba ngày, cuối cùng đã học thành võ nghệ tuyệt thế. Lần này xuống núi xông pha giang hồ, phải lĩnh giáo sự lợi hại của các lộ hào kiệt năm sông bốn biển.

Thôi Đông Sơn tiếp tục búng tay một cái, cách đài cao không xa lại xuất hiện hai bóng dáng. Đáng thương cho Chu Liễm và Thạch Nhu, phải sắm vai cường đạo chặn đường cướp của, đang phân biệt đánh đập hai “thư sinh yếu đuối” là Vu Lộc và Lâm Thủ Nhất.

Lý Hòe lớn tiếng kêu lên:
- Dừng tay!

Chu Liễm chặn đường Lý Hòe, quát lớn một tiếng:
- Ngươi cũng phải để lại tiền qua đường, giao tiền mua mạng ra đây!

Lý Hòe cười ha hả:
- Giặc cỏ nho nhỏ không có mắt, cũng dám đánh cướp Lý đại hiệp ta. Hôm nay ta muốn giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, các ngươi có bản lĩnh thì cứ tới lấy.

Chu Liễm dùng bước chân nhỏ và nhanh lướt đi, giống như Lăng Ba Vi Bộ (môn võ công trong Thiên Long Bát Bộ), rất có phong thái tông sư, từng quyền đánh vào ngực Lý Hòe. Lý Hòe vẫn sừng sững bất động, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Chu Liễm lại giống như bị sét đánh, chấn động không thôi, thân thể chao đảo như cái sàng, run giọng nói:
- Vị vị vị... thiếu hiệp này... nội lực thật thâm hậu!

Sau đó lão bay ngược ra, co giật mấy cái, đại khái xem như đã chết. Giống như đám lâu la trong tiểu thuyết du hiệp diễn nghĩa, có thể nói một câu như vậy bên cạnh đại hiệp, đã xem là đủ vai diễn rồi.

Thạch Nhu ngượng nghịu theo sau, nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Lý Hòe.

Lý Hòe từ xa vung tay lên, cười ha hả nói:
- Cút ra!

Thạch Nhu giống như bị kình khí gây thương tích, xoay tròn mấy vòng giữa không trung, té xuống phía xa, nằm trên mặt đất. Cô giơ một tay lên chỉ vào Lý Hòe, cố nén sự ngượng ngùng và bi phẫn trong lòng:
- Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, trên giang hồ trước giờ chừa từng nghe đến cao thủ sâu không thấy đáy như ngươi!

Lý Hòe vươn một bàn tay ra, dựng ở trước ngực, học theo lời nói của nhà sư kia:
- Có lỗi, có lỗi. Thật sự là võ công của ta quá cao, trong phút chốc không thu tay được.

Lý Hòe thu hồi động tác, đi tới gần đài cao, nhìn quanh:
- Nhớ lấy, ta chính là đà chủ Lý Hòe của tiểu đà ký túc xá, phân đà núi Đông Hoa, tổng đà quận Long Tuyền. Người giang hồ xưng là “Quyền Cước Song Tuyệt” Lý đại hiệp, song quyền vô địch thủ, hai cước đạp núi cao. Tổng đà chủ của chúng ta chính là võ lâm minh chủ đương đại, uy chấn thiên hạ, nhất thống thiên thu, Lý! Bảo! Bình!

Lý Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, khẽ gật đầu.

Thôi Đông Sơn lại búng tay một cái, Lý Hòe, con nai trắng như tuyết, Chu Liễm, Thạch Nhu, còn có Vu Lộc và Lâm Thủ Nhất đều biến mất không thấy.

Kế tiếp chỉ thấy Vu Lộc và Tạ Tạ xuất hiện ở hai bên hồ, một người đứng thổi sáo, một người ngồi đánh đàn, giống như là hiệp lữ thần tiên trên giang hồ.

Tiếng sáo xa xăm, tiếng đàn du dương, càng lúc càng sục sôi chí khí.

Sau khi Thôi Đông Sơn khẽ cười, bên kia bờ hồ đối diện với đài cao của Lý Bảo Bình, có một bóng dáng đen gầy xuất hiện, một đường chạy như bay. Bùi Tiền dùng gậy leo núi chống xuống đất, nhảy lên thật cao, lao về phía hồ nước, giữa không trung hai tay phân biệt rút ra đao trúc kiếm trúc bên hông, thân hình xoay tròn đáp xuống đất, tư thế vô cùng bá khí.

Mỗi lần Bùi Tiền đáp xuống mặt hồ, dưới chân đều xuất hiện một đóa hoa màu vàng, cho nên không cần lo lắng rơi xuống nước.

Bùi Tiền trước tiên dùng đao trúc biểu diễn một thức Vượn Trắng Kéo Đao, khí thế như hổ, một đường chạy thẳng ra mười mấy trượng. Cô nhìn về đài cao chỗ Thôi Đông Sơn, quát lớn một tiếng, bổ ra một đao.

Sau đó mũi chân của cô nhún một cái, giẫm lên đóa hoa màu vàng do Thôi Đông Sơn giúp ra, thân hình đột nhiên xoay chuyển, giắt đao trúc vào lại bên hông. Sau khi đáp xuống đất, cô lại dùng bộ Phong Ma kiếm pháp do mình tự nghĩ ra, tiếp tục chạy nhanh tới trước.

Vì tương lai có thể đánh mấy con chó hung dữ nhất, Bùi Tiền cảm thấy mình tập võ đã rất dụng tâm. Cô càng cảm thấy bộ tuyệt học bí truyền này là thiên hạ vô song, cho nên múa kiếm đến sảng khoái say sưa, liền mạch lưu loát.

Sau đó cô dừng lại, thu hồi kiếm trúc, đứng trên mặt hồ cách đài cao bảy tám trượng, cổ tay lật một cái, đột nhiên biến ra chiếc hồ lô nhỏ đeo tay kia. Cô giơ hồ lô lên cao, lớn tiếng nói:
- Giang hồ chẳng có gì tốt, chỉ có rượu là còn tạm được. Rượu đâu, tới đây! Ai tới uống rượu giang hồ này với ta?

Thôi Đông Sơn thoải mái cười lớn, tay áo tung bay, lướt về phía Bùi Tiền. Hai tay hắn phân biệt đưa ra, búng ngón tay một cái, một tay chụp lấy hồ lô nhỏ màu bạc, tay kia múc hai dòng tinh hoa thủy vận trong nước hồ làm rượu. Một dòng tinh hoa lượn quanh hồ lô nuôi kiếm màu bạc, một dòng khác thì trôi nổi xung quanh hồ lô đeo tay của Bùi Tiền. Hai người đứng kề vai, một lớn một nhỏ đều làm động tác ngẩng đầu uống rượu.

Sau đó Thôi Đông Sơn và Bùi Tiền giống như đã diễn luyện vô số lần, bắt đầu say rượu lảo đảo lắc lư. Hai người đi ngang giống như hai con cua, hai tay mở rộng, tay áo như hoa sóng cuồn cuộn. Cuối cùng hai người học theo tiểu cô nương mặc áo váy đỏ kia, đạp bước tại chỗ. Lý Bảo Bình một mình đứng trên đài cao, nhìn thấy cảnh này liền cười đến không khép miệng được.

Thôi Đông Sơn bỗng nhiên ngồi xuống, tay áo lật một cái, không biết từ nơi nào biến ra đồ vật, lại bắt đầu đánh nhạc ca hát. Đó là bài ca dao ăn chao đậu phụ, do Trần Bình An và Bùi Tiền cải biên từ một bài ca dao dân gian ở quận Long Tuyền.

Thôi Đông Sơn hát vang:
- Tiểu nhị, ta đã đọc một ít sách, nhận biết rất nhiều chữ, tích lũy một bụng học vấn, bán không được mấy đồng tiền.

Bùi Tiền đã cất hồ lô nhỏ đeo tay, ưỡn ngực ngẩng đầu lên cao, đi vòng quanh Thôi Đông Sơn:
- Chao đậu phụ ăn ngon mua không nổi hò dô!

- Trên núi có yêu tinh quỷ quái, ao đầm sông hồ có quỷ nước, sợ đến mức quay đầu, hóa ra đã rời nhà nhiều năm rồi.

- Dọa ta vội vàng ăn miếng chao đậu phụ cho đỡ sợ hò dô!

- Tiểu cô nương nhà nào, trên người mang theo hương hoa lan, vì sao lại khóc ướt cả mặt, ngươi nói xem có đáng thương hay không?

- Ăn chao đậu phụ hò dô, chao đậu phụ cũng thơm như hoa lan dô ta!

- Thử hỏi phu tử tiên sinh phải làm sao, có một con diều nhỏ treo trên cành cây phơi nắng.

- Leo lên cây lấy con diều nhỏ xuống, về nhà ăn chao đậu phụ thôi!

- Thần tiên như thiếu niên thắp hương trước mộ, con cháu trong mộ xương trắng đã trăm năm, ngươi nói xem có buồn cười hay không?

Đây là Thôi Đông Sơn đang hát linh tinh. Bùi Tiền liền ngẩn người, nhưng cũng mặc kệ, bèn thuận miệng hát bừa:
- Hả? Chao đậu phụ rốt cuộc bị ai ăn rồi?

- Ngươi nói đạo lý của ngươi, ta có nắm tay của ta, giang hồ rối loạn, ân oán rốt cuộc khi nào mới kết thúc?

Thôi Đông Sơn vẫn đang tùy tiện xuyên tạc ca dao. Bùi Tiền lại giả vờ say, lắc lư trái phải:
- Chao đậu phụ nhắm rượu, ta vừa no vừa không khát, giang hồ không thú vị cũng chẳng sao hò dô.

- Thế nhân đều nói thần tiên tốt, ta thấy trên núi chẳng tiêu dao...

Bùi Tiền trợn mắt nhìn Thôi Đông Sơn vẫn tiếp tục sửa đổi ca dao, cũng ngâm nga lung tung:
- Ngươi còn như vậy, ngay cả chao đậu phụ ta cũng muốn ăn no hò dô!

Thôi Đông Sơn không làm khó Bùi Tiền nữa, đứng lên hỏi:
- Ăn chao đậu phụ rồi, uống rượu rồi, kiếm tiên thì sao?

Bùi Tiền cũng ra vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại:
- Đúng vậy, rượu có rồi, kiếm tiên ở đâu?

Hai người nhìn về phía đài cao, đồng thanh nói:
- Gọi một tiếng thử xem?

Lý Bảo Bình hít thở sâu một hơi, lớn giọng gọi:
- Tiểu sư thúc!

Thôi Đông Sơn búng tay một cái, đám người Lý Hòe hiện ra thân hình. Mọi người đều nhìn về đỉnh núi Đông Hoa, Lý Bảo Bình cũng quay đầu nhìn.

Một bóng dáng trắng như tuyết từ đỉnh núi lướt đến, khí thế như xuyên qua cầu vồng, đáp xuống trên mặt hồ. Pháp bào Kim Lễ trên người bay phất phới, giống như một vị tiên nhân áo trắng đứng trên mặt gương xa xăm.

Trên lưng Trần Bình An cũng không đeo thanh Kiếm Tiên kia, chỉ đeo hồ lô nuôi kiếm bên hông.

Trần Bình An duỗi tay ra. Thôi Đông Sơn từ trong vật một thước lấy ra một thanh trường kiếm, hai ngón vuốt một cái, học theo câu nói thường ngày của Lý Bảo Bình:
- Chạy đi!

Trường kiếm ra khỏi vỏ, lướt qua không trung. Trần Bình An đưa tay cầm lấy, mũi kiếm vẽ vòng cung, cầm kiếm đặt sau người, hai ngón tay khép lại trước người bấm kiếm quyết, cười vang nói:
- Thế nhân đều nói dùng tuyết đọng làm lương thực, mài gạch làm gương là đồ ngốc. Ta cứ muốn đi ngược dòng, đâm đầu vào tường như vậy. Uống cạn rượu giang hồ, hiểu được đạo lý trên thế gian, ta có một kiếm lại một kiếm, từng kiếm càng nhanh. Cuối cùng có một ngày, một kiếm đâm ra, chính là kiếm phong lưu vui sướng đứng đầu thiên hạ...

Trần Bình An bắt đầu nhẹ nhàng bước đi trên mặt hồ, giống như chuồn chuồn chạm nước, kiếm thế trong tay xoay chuyển như gió quét lá thu. Thân thể hơi xoay về bên phải, chân trái nhẹ nhàng đạp lên trước. Tay phải cầm kiếm xoay theo người, hơi kéo về phía sau bên phải, mắt đi theo kiếm. Bỗng nhiên chân phải biến thành hình cánh cung, kiếm vẽ vòng cung đâm lên trên, mắt nhìn mũi kiếm:
- Tiên nhân vén áo kiếm đến tay, kiếm vẽ vòng cung thế nhẹ bay, ánh mắt bình tĩnh nhìn mũi kiếm, trên kiếm có cả giang sơn này.

Trần Bình An sải bước mà đi, trường kiếm theo người, kiếm ý liên miên, có nhanh có chậm. Đột nhiên hắn dừng lại, rung cổ tay đâm kiếm lên trên, mũi kiếm lập lòe như mãng xà trắng thè lưỡi. Sau đó trường kiếm rời tay, lại như chim nhỏ theo bên người, nhiều lần lượn quanh Trần Bình An.

Trần Bình An dùng sáu bước đi thế do tinh khí thần và quyền ý chỉnh thể tạo thành, đi về phía trước, phi kiếm cũng theo đó lúc dừng lúc tiến. Một quyền cuối cùng của sáu bước đi thế, vừa lúc đánh mạnh vào chuôi kiếm. Phi kiếm không ngừng lượn vòng trước người Trần Bình An, ánh kiếm lưu chuyển bất định, giống như một vầng trăng sáng trên hồ.

Trần Bình An vươn một tay ra, hai ngón tay chuẩn xác vuốt qua chuôi phi kiếm, tay áo vung về phía sau, phi kiếm bay lướt ra mười mấy trượng. Sau đó hắn chậm rãi bước đi, phi kiếm cũng theo đó lượn vòng, vẽ ra từng vòng tròn từ nhỏ đến lớn, chiếu rọi cả hồ lớn hào quang lấp lánh, kiếm khí dày đặc.

- Đêm dạo miếu thủy thần, ngày thăm lầu thành hoàng, một chiếc thuyền nhỏ khe Giao Long, tiên nhân đeo kiếm như bày trận... Thế nhân đều nói đạo lý vô dụng nhất, ta lại nói trong sách tự có phong thái kiếm tiên, từng chữ có ánh kiếm, để thánh hiền xem thử một kiếm khí thế tận trời của ta.

Lý Bảo Bình ra sức vỗ tay, sắc mặt đỏ bừng.

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, tiện tay ném đi. Sau đó dùng tay ngự kiếm, một kiếm đâm ra, mũi kiếm vừa lúc đỡ lấy bầu rượu. Hắn vung kiếm còn tùy hứng hơn bộ Phong Ma kiếm pháp của Bùi Tiền, nhưng cho dù xuất kiếm thế nào, hồ lô nuôi kiếm vẫn luôn dừng ở mũi kiếm, không hề nhúc nhích.

Trần Bình An cũng không biết, Thôi Đông Sơn đã sớm triệt tiêu ranh giới do kiếm khí màu vàng tạo thành. Mặc dù người ngoài không thể nghe tiếng nói, nhưng rất nhiều người ở thư viện có thể nhìn thấy tư thái ngự kiếm của hắn.

---------

Một nhóm người đứng ở cổng thư viện.

Trần Bình An đã đeo thanh Kiếm Tiên và hòm trúc lớn. Bùi Tiền đeo nghiêng cái bọc, tay cầm gậy leo núi, bên hông đeo đao kiếm chéo. Chu Liễm và Thạch Nhu thì đứng ở một bên.

Lý Hòe và Bùi Tiền thì thầm một phen, ước hẹn sau này nhất định phải cùng nhau xông pha giang hồ. Sau đó Lý Hòe nhẹ giọng nói với Trần Bình An:
- Đến quận Long Tuyền rồi, nhất định phải tới nhà ta xem thử.

Trần Bình An gật đầu cười nói:
- Không vấn đề gì.

Sau đó hắn nói với nhóm người Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe:
- Các ngươi đều tới lớp học đi, không cần đưa tiễn nữa. Đã trì hoãn không ít thời gian, có lẽ sau này các phu tử sẽ không muốn nhìn thấy ta nữa.

Lý Bảo Bình cũng không cố chấp muốn tiễn tiểu sư thúc đến cổng kinh thành Đại Tùy, gật đầu nói:
- Tiểu sư thúc, trên đường cẩn thận.

Trần Bình An xoa đầu cô:
- Tiểu sư thúc còn cần em nói sao.

Lý Bảo Bình giãn mặt tươi cười.

Trần Bình An chắp tay từ biệt Mao Tiểu Đông. Mao Tiểu Đông gật đầu đáp lễ, vuốt râu cười nói:
- Sau này hãy thường tới đây.

Cuối cùng Thôi Đông Sơn nói rằng muốn tiễn tiên sinh đến hết con đường Bạch Mao kia.

Bùi Tiền và Bảo Bình tỷ tỷ cũng nói một ít chuyện riêng, châu đầu lại với nhau. Cuối cùng Bùi Tiền mặt mày hớn hở, được rồi, cái chức tiểu đà chủ đã vớt đến tay rồi.

Trần Bình An và Thôi Đông Sơn chậm rãi đi ở phía trước, rời khỏi con đường lớn này rẽ vào đường Bạch Mao. Cuối cùng khi đi hết đường Bạch Mao, Thôi Đông Sơn dừng bước, chậm rãi nói:
- Tiên sinh, học trò không cảm thấy thế đạo hôm nay đã trở nên tồi tệ hơn trước kia. Người tu đạo trên núi càng ngày càng nhiều, dưới núi thực ra càng sung túc hơn. Ngài cảm thấy thế nào?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy.

Thôi Đông Sơn ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:
- Nhưng không thể phủ nhận, đỉnh núi cao hơn mặt đất, giống như từng thanh kiếm vậy. Những đỉnh núi chỉ thẳng vào màn trời, giữa trăm năm ngàn năm, số lần bọn chúng xuất hiện đúng là càng ngày càng ít. Cho nên học trò hi vọng tất cả vui buồn ly hợp của chúng ta, không nên biến thành mổ thóc ngoài chuồng gà, tiếng líu ríu trong tổ chim sẻ, ve sầu kêu thê lương trên đầu cành.

Hắn đưa tay chỉ lên cao:
- Ở nơi cao hơn trên bầu trời, dù sao cũng có vài tiếng hạc kêu, cách mặt đất rất xa, nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy bi thương. Ngẩng đầu nhìn thấy rồi, nghe qua rồi, lại khiến người ta càng khó quên.

Trần Bình An cười nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cảm thấy rất tốt.

Trần Bình An do dự một thoáng:
- Tiên sinh đọc sách còn không nhiều, học thức nông cạn, tạm thời không thể cho ngươi đáp án. Nhưng ta sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cho dù cuối cùng vẫn không có đáp án, cũng sẽ nói cho ngươi biết, tiên sinh không nghĩ ra, học trò đã làm khó tiên sinh rồi. Đến lúc đó học trò không được cười tiên sinh.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Trần Bình An thừa nhận mình là tiên sinh của Thôi Đông Sơn.

Thôi Đông Sơn tươi cười rạng rỡ, đột nhiên vái thật sâu, sau đó đứng thẳng nhẹ giọng nói:
- Bờ ruộng cố hương, hoa nở trên ruộng, tiên sinh có thể từ từ quay về rồi.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Lúc này đã vào thu rồi.

Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:
- Mong cho tâm cảnh của tiên sinh, bốn mùa đều như xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Rangnarok
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
jojolonelycat
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
nguyenduy1k
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
Nguyễn Toàn
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
khoafury123
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
Rangnarok
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
Hieu Le
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
phuonglx2611
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
dangvinh77
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
Mr_HoangKim
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
Dongconbn1123
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
xomradio2
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
testabcdef
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
Hieu Le
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
likpam
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
Dvnguyen933
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
Dvnguyen933
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
thuongnd
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
Thomas Leng Miner
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
Luan304
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
Đỗ Đức Hiếu
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
lightingbot
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
Cinmeow
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
tieu thuan
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
BÌNH LUẬN FACEBOOK