Thấm thoắt đã từ hè vào thu.
Trong khoảng thời gian này, trải qua Trần Bình An nuôi dưỡng và tu bổ, kinh huyệt đặt hai vật bản mệnh đã có linh khí dồi dào.
Về chuyện luyện quyền và luyện khí, Trần Bình An vẫn cố gắng không coi trọng bên này, xem nhẹ bên kia. Nhưng sau khi thực sự trở thành luyện khí sĩ, gần đây mỗi ngày hắn đều phải hao phí ít nhất bốn canh giờ để hô hấp thổ nạp. Trần Bình An lại càng hiểu rõ về vách chắn trong tương lai, một ngày nào đó trở thành võ phu thuần túy cảnh giới thứ bảy, đồng thời bước vào luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, hắn sẽ phải lựa chọn một lần nữa.
Có một ngày Mao Tiểu Đông nói đùa:
- Lúc đệ tu hành trong viện của Thôi Đông Sơn, cũng không thấy xót linh khí của thư viện. Vì sao lúc trước trên đỉnh núi Đông Hoa, lại không muốn chiếm thêm một chút linh khí nào, có phải quá khác người rồi không?
Trần Bình An đáp:
- Sau khi được quy củ lớn bảo vệ, đã có thể nói một chút về nhập gia tùy tục và thường tình của con người rồi. Thôi Đông Sơn, Tạ Tạ, Lâm Thủ Nhất ở trong ngôi viện này, đều có thể dựa vào cảnh giới của mình hấp thu linh khí, hơn nữa thư viện cũng ngầm thừa nhận không phải là hành động sai trái. Như vậy dĩ nhiên tôi cũng có thể.
- Đây đại khái giống như... núi Đông Hoa ở bên ngoài viện nhỏ là thế giới Hạo Nhiên, còn ngôi viện này đã trở thành lãnh thổ một nước, là một thế giới nhỏ. Dưới tiền đề không làm trái với bản tâm hoặc lễ nghi Nho gia, tôi có thể... tự do.
Trần Bình An nói đứt quãng, bởi vì thường phải cân nhắc một lúc, dừng lại suy nghĩ, sau đó mới tiếp tục nói.
Mao Tiểu Đông gật đầu, xem ra lúc trước luyện vật trên đỉnh núi Đông Hoa, những lời mình phí tâm suy nghĩ cũng không vô ích.
Ông ta lại hỏi:
- “Cây cao hơn rừng, gió sẽ vùi dập; đứng cao hơn người, sẽ bị chê trách”. Đệ cảm thấy đạo lý ở đâu?
Trần Bình An đáp:
- Nghĩa gốc hẳn là khuyên quân tử phải biết giấu mình, đi thích ứng với một thế đạo không tốt. Còn như không tốt ở đâu, tôi không nói được. Chỉ cảm thấy nó cách xa thế đạo trong suy nghĩ của Nho gia, còn vì sao như vậy lại không nghĩ ra.
- Hơn nữa tôi cảm thấy câu này có môt chút vấn đề, rất dễ khiến người ta đi sai đường. Vẫn luôn sợ “cây cao hơn rừng”, không dám “đứng cao hơn người”, ngược lại khiến rất nhiều người cảm thấy vùi dập cây cao, chê trách người cao là chuyện mọi người đều đang làm. Nếu mọi người đều đang làm, ta làm theo chính là cùng lý, dù sao nhiều người làm thì sẽ không dễ trách phạt.
- Nhưng một khi đi sâu nghiên cứu chuyện này, dường như lại xuất hiện vướng mắc với nhập gia tùy tục mà tôi nói. Tuy rằng có thể chia nhỏ ra, tùy lúc tùy nơi mà có khác biệt, sau đó chỉnh lý ranh giới rõ ràng, nhưng tôi luôn cảm thấy rất tốn sức, chắc là vì chưa tìm được phương pháp căn bản.
Lần này Trần Bình An vẫn nói một cách ấp úng, sau đó không nhịn được tò mò hỏi:
- Cái gọi là lời vàng ngọc được thế nhân tôn sùng này, đúng là có thể giảm đi rất nhiều gian khổ, giống như tôi cũng thường xuyên đem ra suy ngẫm. Nhưng chúng thật sự có thể được thánh hiền Nho gia thừa nhận là “quy củ” sao?
Mao Tiểu Đông cười ha hả, lại không đưa ra đáp án.
Sau đó ông ta thay đổi đề tài:
- Ngựa trắng không phải là ngựa, đệ thấy thế nào?
Trần Bình An đáp:
- Thôi Đông Sơn đã từng nói về chuyện này. Bởi vì ban đầu thánh nhân tạo ra chữ viết không đủ hoàn thiện, khó tránh khỏi đại đạo không trọn vẹn, vô hình trung mang đến cho thế nhân “chướng ngại văn tự”. Nhưng tình hình đã thay đổi theo thời gian, đời sau càng ngày càng sáng tạo ra nhiều văn tự. Những vấn đề khó khăn khi đó, hôm nay đã được giải quyết rất tốt rồi.
- Ngựa trắng dĩ nhiên là một loại ngựa, nhưng ngựa trắng không đánh đồng với ngựa. Đáng thương cho người xưa, chỉ có thể vòng tới vòng lui trên từ “không phải” kia. Dựa theo cách nói của Thôi Đông Sơn, đây lại gọi là “chướng ngại mạch lạc”, nếu không hiểu được học vấn này, văn tự có nhiều cũng chỉ là phí công.
- Chẳng hạn như có người nói một chuyện đúng đắn, người khác lại dùng một chuyện đúng đắn khác để phủ nhận chuyện đúng đắn ban đầu. Người ngoài vừa nghe, lại không muốn truy xét căn nguyên, phân tích kỹ càng, sẽ theo bản năng cảm thấy người trước là sai. Đây xem như là phạm phải “chướng ngại mạch lạc”. Còn có rất nhiều người dùng quan điểm phiến diện để nhìn vấn đề chỉnh thể, thứ tự lẫn lộn, đều là những người không hiểu ngọn nguồn.
- Thôi Đông Sơn khá tức giận, nói rằng người đọc sách, thậm chí là hiền nhân quân tử và thánh nhân, đều khó thoát khỏi kiếp nạn này. Còn nói tất cả mọi người trên đời, lúc còn nhỏ nên học thứ này, đây mới là cơ sở để tạo dựng chỗ đứng, còn hiệu nghiệm hơn bất cứ đạo lý cao thấp nào.
- Thôi Đông Sơn còn nói, văn chương thánh hiền của các trường phái học thuật, ít nhất có nửa số “không mạch lạc”. Phải hiểu được học vấn này, mới có tư cách đi lĩnh ngộ học vấn cơ sở của Chí Thánh tiên sư và Lễ Thánh. Bằng không người bình thường dù có vất vả đọc sách thánh hiền, cuối cùng cũng chỉ xây một lâu đài trên cát, nhiều nhất là giống như thành Bạch Đế trôi giữa ráng màu, không thiết thực.
Mao Tiểu Đông cẩn thận nghiền ngẫm, cười nói:
- Cũng không hoàn toàn là lời nói trút giận của hắn, vẫn có một chút đáng để suy ngẫm.
Trần Bình An cười bảo:
- Thôi Đông Sơn chịu nói thì tôi cứ nghe. Dù sao Văn Thánh lão tiên sinh đã từng bảo tôi, mọi chuyện nên suy nghĩ nhiều, cho dù kết luận cuối cùng vẫn là phủ định, nhưng một vòng hành trình nội tâm như vậy, cũng không phải là chặng đường oan uổng.
Mao Tiểu Đông vỗ tay cười:
- Tiên sinh tuyệt diệu.
Sau đó ông ta lộ vẻ mong đợi, ước ao tiểu sư đệ này hiểu ý một chút.
Trần Bình An nhịn cười, đã hiểu được, bèn nói:
- Lần sau nếu có thể gặp được Văn Thánh lão tiên sinh, tôi sẽ nhắc nhiều đến Mao sơn chủ.
Mao Tiểu Đông nhẹ giọng nói:
- Nhớ lấy, nhớ lấy, đừng nói một cách hàm súc, tiên sinh nhà ta không thích như vậy. Chẳng hạn như ta nói “tiên sinh tuyệt diệu”, đến lúc đó đệ cứ nói theo sự thật. Cho dù thêm mắm thêm muối cũng không sao, nhưng nhất định đừng nói lòng vòng.
Trần Bình An bảo mình nhớ rồi.
Cuối cùng Mao Tiểu Đông đưa cho Trần Bình An một phong thư, được phi kiếm đưa tới từ núi Phi Vân quận Long Tuyền Đại Ly.
Sau đó ông ta xoay người rời khỏi. Trong đám người quản lý thư viện Sơn Nhai hiện giờ, có một số lòng người dao động, ông ta cần phải đi trấn an.
Thỉnh thoảng tán gẫu với Trần Bình An, ông ta thể hiện dáng vẻ sư huynh, cũng xem là một chuyện giải sầu. Đương nhiên còn có bổn phận chức trách của sư huynh, đó là tìm kiếm thiếu sót và bù đắp cho tâm cảnh của Trần Bình An.
Sau khi mở thư ra, Trần Bình An nhìn thấy nét chữ quen thuộc của thần Bắc Nhạc Ngụy Bách.
Lúc trước Trần Bình An đã gởi một phong thư cho Ngụy Bách, hỏi thăm chuyện bán tống bán tháo núi lớn ở phía tây.
Trong lòng Trần Bình An có một sự tín nhiệm tự nhiên đối với Ngụy Bách, vị thần núi Nhạc của nước Thần Thủy trước kia, cũng là người duy nhất còn lại.
Trong thư Ngụy Bách nói với Trần Bình An, lúc trước tổng cộng có chín ngọn núi đang tìm người mua, kể cả ngọn núi của họ Hứa thành Thanh Phong. Mấy nhà như Nguyễn Cung, họ Lý đường Phúc Lộc... đều tranh thủ mua vào. Tạm thời chỉ còn dư hai ngọn núi, nếu Trần Bình An muốn thì hắn có thể ra mặt giúp thương lượng giá cả. Hơn nữa theo ý của Ngụy Bách, hai ngọn núi kia mặc dù bị người khác chừa lại, nhưng Trần Bình An mua vào vẫn sẽ không chịu thiệt.
Ngụy Bách còn oán giận Trần Bình An, vì sao không gởi thư sớm một chút, nếu không thì hắn hoàn toàn có thể nuốt trọn núi Ngưu Giác. Cho dù tiền thần tiên trong túi Trần Bình An không đủ, Ngụy Bách hắn cũng có thể ứng trước, sau đó hai người phân chia núi Ngưu Giác. Núi Ngưu Giác sở hữu một bến thuyền tiên gia, giống như nhà Bao Phục nửa bán nửa tặng vậy.
Trần Bình An xem thư một lần nữa, bảo đảm không bỏ sót huyền cơ ẩn giấu nào, sau đó mới cất vào trong vật một tấc.
Núi lớn phía tây quận Long Tuyền, linh khí dồi dào không thua gì phủ đệ tiên gia trên đỉnh Bảo Bình châu, chuyện này không phải giả. Nhưng khí vận sông núi bị phân chia rất kịch liệt, hơn nữa địa bàn vẫn quá nhỏ.
Đối với những môn phái tiên gia chữ “tông”, hở một chút là địa bàn trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm, những ngọn núi Long Tuyền phần lớn chỉ có phạm vi mười mấy dặm này, thật sự là không có nhiều tác dụng. Đương nhiên muốn cung phụng một vị địa tiên cảnh giới Kim Đan thì dư dả.
Trần Bình An cảm thấy chuyện mua núi khả thi, bèn đi tới thư phòng của Mao Tiểu Đông, cầm bút viết một bức thư, nhờ Ngụy Bách thương lượng giá cả trước. Sau đó bảo Bùi Tiền chạy việc vặt, đi giao cho một vị lão phu tử thư viện chuyên môn phụ trách chuyện này.
Ngồi trong thư phòng cổ kính, Trần Bình An nhớ tới lần nói chuyện gần đây, Thôi Đông Sơn đã thuận miệng nhắc đến Phật Đạo tranh luận nước Thanh Loan. Lúc trước Thôi Đông Sơn từng đề cập với Trần Bình An, thư tịch “tiêu chuẩn” của các trường phái học thuật thực ra không nhiều, cho nên Trần Bình An có thể đến lầu sách thư viện, tìm mấy quyển kinh điển của hai nhà Phật Đạo kia.
Trần Bình An do dự một thoáng, rời khỏi thư phòng, chờ Lâm Thủ Nhất kết thúc luyện khí,sau đó kéo hắn đến lầu sách một chuyến.
Trên đường đi, Lâm Thủ Nhất cười hỏi:
- Về chuyện kia, còn chưa nghĩ ra đáp án sao?
Trần Bình An hơi sững sốt, lập tức nhớ tới lần đầu tiên thăm viếng Lâm Thủ Nhất ở thư viện, Lâm Thủ Nhất đã nhắc đến chuyện cảm kích.
Trần Bình An cười khổ nói:
- Ta thật sự đoán không ra, cũng rất tò mò, ngươi đừng đánh đố ta nữa. Nếu ngươi còn không nói, trước khi ta rời khỏi thư viện, nhất định sẽ trực tiếp hỏi ngươi.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói:
- Còn nhớ lần đó trên đường núi bùn lầy, Lý Hòe lăn lộn dưới đất, mọi người đều cảm thấy rất phiền phức?
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Nhớ mang máng. Sau đó ta đã đáp ứng sẽ làm một hòm sách cho Lý Hòe, hắn mới nín khóc mỉm cười, không gây chuyện nữa. Nếu không có lẽ trong chốc chúng ta đừng mơ lên đường. Có điều mấy năm qua, Lý Hòe đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Lâm Thủ Nhất hỏi:
- Vậy ngươi còn nhớ, khi đó đã nói gì với ta không?
Trần Bình An do dự một thoáng.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ nhớ.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Một chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi thật sự để bụng sao?
Lâm Thủ Nhất gật đầu nói:
- Khi đó ta là người không hòa đồng nhất. Lý Bảo Bình gọi ngươi là tiểu sư thúc, Lý Hòe rất thân thiết với ngươi, cho dù là A Lương cũng thích tán gẫu với hai người bọn họ, Chu Lộc và Chu Hà càng là cha con. Chỉ có Lâm Thủ Nhất ta giống như không hợp thời, mặc dù ta tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng làm sao có thể không mất mát? Cho nên trong một thời gian rất dài, thực ra ta vẫn luôn hoài nghi chính mình, có phải không nên theo các ngươi tới Đại Tùy đi học.
Lâm Thủ Nhất vốn là ngọc thạch tu đạo, ở thư viện luôn nói năng thận trọng. Nhưng khi nhắc tới những chuyện này, hắn lại nở một nụ cười ấm áp:
- Sau đó ngươi ngồi xổm trên đường bùn, quay đầu nói với ta hai câu, “cũng làm cho ngươi một hòm sách nhé”, “dù sao chỉ là tiện tay”.
Lâm Thủ Nhất chậm rãi bước đi:
- Cho nên khi đó ta đã đồng ý.
Trần Bình An bật cười:
- Khi ấy ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu không nói như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không chấp nhận. Đến lúc đó ta làm hòm sách cho Lý Hòe rồi, cũng chỉ còn ngươi là không có, ta lo lắng ngươi sẽ vì vậy mà xa cách Tiểu Bảo Bình và Lý Hòe. Nói thật khi đó ta cũng nghĩ đến tâm tình của ngươi, nhưng phần nhiều là do ngươi lớn tuổi nhất trong ba người, tính tình lại thận trọng. Sau này đến thư viện rồi, ta phải rời khỏi, cho nên muốn nhờ ngươi chiếu cố bọn hắn một chút.
Lâm Thủ Nhất gật đầu nói:
- Thực ra khi đó ở trên đường, ta đã hiểu được những chuyện này. Con người ta có một điểm xem như không tệ, đó là một người có thiện ý với ta, ta cũng sẽ không bất bình vì hắn có thiện ý với người khác nhiều hơn.
Lâm Thủ Nhất càng tươi cười, nói:
- Sau đó trên thuyền qua sông, ngươi trước tiên làm hòm sách nhỏ cho Lý Hòe, còn hòm của ta thì làm cuối cùng. Dĩ nhiên đó là hòm trúc mà ngươi quen tay nhất, cũng là hòm trúc tốt nhất trên thực tế. Khi đó ta mới biết, Trần Bình An ngươi tuy không nói nhiều, nhưng con người thực ra không tệ.
- Cho nên đến thư viện rồi, Lý Hòe bị người khác ức hiếp, mặc dù ta không ra sức nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không trốn tránh. Biết không, ta vốn đã nhìn thấy con đường tu đạo của mình, vì vậy khi đó ta đã đánh cược tất cả tương lai, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cho dù bị người khác đánh tàn phế, cắt đứt con đường tu đạo, sau đó cả đời làm con riêng bị cha mẹ khinh rẻ, ta vẫn không muốn để Trần Bình An ngươi xem thường.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Những chuyện này ta đều ghi nhớ trong lòng.
Lâm Thủ Nhất cười nói:
- Lần trước sau khi kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh tập kích viện nhỏ, ngươi đi vào trong viện, lại cố ý ngồi bên cạnh ta. Ta biết, ngươi cũng biết, thực ra ngoại trừ Lý Hòe thiếu ánh mắt, những người khác trong viện gồm cả Bùi Tiền, đều biết vì sao ngươi lại ngồi bên cạnh ta. Ngươi sợ ta đã sớm đặt chân lên đường tu hành, lại tự cao tự đại, nhưng trong trận chiến kia chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cho nên nhất định sẽ cảm thấy mất mát, sợ ta càng lúc càng xa cách với bọn ngươi đúng không.
Trần Bình An dừng bước, cũng không phủ nhận những chuyện này, chỉ cười hỏi:
- Vậy ngươi có biết, ta cảm kích ngươi nhất là chuyện gì không? Bây giờ đến phiên ngươi đoán thử xem.
Lâm Thủ Nhất lắc đầu nói:
- Con người của ta khá cố chấp, còn lại không suy nghĩ nhiều, điểm này khác xa với ngươi. Ta nhất định không đoán được.
Trần Bình An cũng không úp mở, nói:
- Ngươi đã từng nói cho ta biết, trên đời không phải tất cả cha mẹ đều giống như cha mẹ của Trần Bình An ta.
Lâm Thủ Nhất hơi nghi hoặc.
Trần Bình An giơ nắm tay, vươn một ngón tay ra, cười nói:
- Đầu tiên, ta rất vui vì ngươi sẵn lòng nói ra chuyện này, chứng minh ngươi đã xem ta là bằng hữu. Dù sao thân phận của ngươi vẫn luôn là vướng mắc lớn nhất trong lòng.
Hắn vươn ngón tay thứ hai ra:
- Ta vẫn luôn nhớ kỹ câu này. Sau khi chuyến du lịch ở đất lành Ngẫu Hoa kết thúc, ta và Bùi Tiền có thể đi tới nơi đây, đều phải quy công cho câu nói của ngươi.
Cuối cùng hắn vươn ngón tay thứ ba ra:
- Hơn nữa sau khi nghe được câu này, ta giống như... một kẻ nghèo hèn, đột nhiên phát hiện mình hóa ra là người có tiền, đã thừa kế một gia sản rất lớn. Vừa nghĩ đến chuyện này, khi ta gặp được những người cùng lứa có tiền, chẳng hạn như Phạm Nhị sau đó trở thành bằng hữu, hoặc là Lưu U Châu ở Ngai Ngai châu vẫn chưa trở thành bằng hữu, ở chung với bọn họ, ta cũng không cảm thấy tự thẹn kém người.
Lâm Thủ Nhất cười cười, sau đó một lời vạch trần thiên cơ:
- Ta đoán vì thế mà Tống Tập Tân rất ghét ngươi.
Trần Bình An gật đầu.
Hắn dừng bước trước lầu sách, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao:
- Lâm Thủ Nhất, chút thiện ý nhỏ bé không đáng kể này của ta, được ngươi xem trọng và quý trọng như vậy, ta rất cao hứng, đặc biệt cao hứng.
Lâm Thủ Nhất nói:
- Cái thế đạo này, ngay cả người tốt cũng thích khắt khe với người tốt, cho nên ngươi cũng phải quý trọng một bằng hữu như ta.
Trần Bình An cười nói:
- Đương nhiên.
Lâm Thủ Nhất hỏi:
- Như vậy ngươi tặng đồ cho ta, có phải cũng không cần tính toán sau này ta có đáp lễ hay không?
Trần Bình An vung tay lên, ôm qua vai Lâm Thủ Nhất:
- Đừng mơ!
Lâm Thủ Nhất khẽ dùng thủ pháp xảo diệu đẩy đối phương ra, chỉnh lại vạt áo, oán giận nói:
- Nếu bị những cô gái ở thư viện nhìn thấy cảnh này, không chừng ta sẽ bớt đi mấy người ngưỡng mộ. Ta dĩ nhiên sẽ không thích bọn họ, nhưng cũng không ngại bọn họ thích ta.
Trần Bình An cười nói:
- Ta thấy những năm qua ở thư viện, thực ra Lâm Thủ Nhất ngươi là người âm thầm biến hóa lớn nhất.
Lâm Thủ Nhất và Trần Bình An nhìn nhau, đều nhớ tới một người, sau đó thoải mái cười lớn. Đây có lẽ là hiểu ngầm trong lòng giữa bằng hữu.
Hai người đồng hương trò chuyện vui vẻ, cùng nhau bước vào lầu sách.
Vô số đạo lý trong sách đang chờ bọn họ đi lật xem và hái lấy.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
---------
Tại lầu trúc núi Lạc Phách, thằng bé áo xanh vừa mới uống một bữa rượu tiễn biệt với bằng hữu trong tửu lầu ở trấn nhỏ.
Cô bé váy hồng ngồi trên ghế trúc nhỏ cắn hạt dưa, phát hiện thằng bé áo xanh dường như hơi ủ rũ, bèn hỏi:
- Chưa uống thoả thích với thủy thần Ngự Giang huynh đệ kia của ngươi? Hay là tiền rượu quá đắt?
Thằng bé áo xanh ngồi xuống ghế trúc bên cạnh cô, hai tay nâng cằm:
- Chuyện giang hồ, ngươi không hiểu đâu.
Cô bé váy hồng đưa qua tay, đổ cho hắn một ít hạt dưa. Thằng bé áo xanh lại không từ chối.
Trước đó thủy thần Ngự Giang nước Hoàng Đình kia, thông qua thằng bé áo xanh, đã thuận lợi lấy được một tấm lệnh bài thái bình vô sự giá trị liên thành. Sau đó hắn xin giấy thông hành của Lễ bộ triều đình nước Hoàng Đình, rời khỏi địa bàn, đi qua biên cảnh Đại Ly, thăm viếng núi Lạc Phách.
Thằng bé áo xanh dẫn theo huynh đệ giang hồ thân thiết nhất, đã đi dạo không ít nơi. Cô bé váy hồng suy đoán, tên này chắc đã khoác lác trước mặt thủy thần kia không ít.
Thằng bé áo xanh cắn hạt dưa xong, lúc thì sầu muộn than thở, lúc thì vò đầu bứt tai. Sau đó hắn đột nhiên yên tĩnh lại, hai chân thẳng tắp, chán nản dựa vào ghế trúc, chậm rãi nói:
- Thần sông lớn vốn chia làm nhiều loại. Lúc uống rượu huynh đệ của ta nói, trên đường tới đây hắn đã nhìn thấy giang thần cấp bậc cao nhất của sông Thiết Phù, rất hâm mộ. Cho nên muốn nhờ ta nói tốt mấy câu với triều đình Đại Ly, cắt một ít nhánh sông chuyển vào địa bàn Ngự Giang của hắn.
- Vậy hắn có đưa tiền thần tiên cho ngươi lo lót quan hệ không?
- Không có.
Ánh mắt cô bé váy hồng quái lạ.
Thằng bé áo xanh trừng mắt nhìn cô một cái, nổi nóng nói:
- Không phải huynh đệ này của ta hẹp hòi, chính hắn đã nói, huynh đệ với nhau mà nói đến tiền bạc thì quá kỳ cục, ta cũng cảm thấy như vậy. Bây giờ ta chỉ băn khoăn không biết nên vào ngôi miếu nào thắp nhang mà thôi.
- Ngươi cũng biết đấy, tên Ngụy Bách kia vốn không thích ta. Lần trước ta đến tìm thì hắn vẫn luôn từ chối, không có một chút nghĩa khí và tình hữu nghị nào. Sơn thần đầu vàng trên đỉnh núi nhà chúng ta, nói chuyện lại không hữu dụng. Quận chủ Ngô Diên và huyện lệnh họ Viên, lúc trước ta cũng gặp khó khăn. Còn cái gã tên là Hứa Nhược kia, chính là kiếm khách đã tặng chúng ta mỗi người một tấm lệnh bài thái bình vô sự, ta cảm thấy có hi vọng, nhưng lại không tìm được hắn.
Cô bé váy hồng cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi:
- Cho dù tìm được miếu rồi, ngươi có tiền cung phụng không?
Thằng bé áo xanh tỏ ra uể oải:
- Hứa Nhược kia chưa chắc đã đòi tiền. Ngươi xem hắn và lão gia chúng ta quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ lại mặt dày thu tiền của ta sao? Nếu thật sự không được, ta sẽ xin thiếu trước, sau này mượn tiền của lão gia trả cho Hứa Nhược, như vậy được rồi chứ?
Cô bé váy hồng hiếm hoi tức giận nói:
- Ngươi có chuyện gì vậy? Sao cứ nhớ nhung tiền của lão gia?
Thằng bé áo xanh lầm bầm:
- Một đồng tiền làm khó kẻ anh hùng, có gì hiếm lạ, ai mà không có lúc sa sút. Hơn nữa nơi này của chúng ta không phải tên là núi Lạc Phách (chán nản) sao. Phải trách lão gia đã chọn một ngọn núi như vậy, cái tên không may mắn chút nào.
Cô bé váy hồng càng tức giận:
- Chuyện này ngươi cũng có thể trách lão gia sao? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?
Nếu đổi thành những chuyện khác, cô bé váy hồng dám nói như vậy, thằng bé áo xanh đã sớm nổi giận đùng đùng rồi. Nhưng hôm nay hắn cũng không có tâm tình để tức giận.
Ngay lúc này, Ngụy Bách một năm gần đây ít khi ghé thăm núi Lạc Phách, bỗng nhiên xuất hiện trên đường, chậm rãi đi tới.
Thằng bé áo xanh bật dậy, chạy như bay qua, bắt đầu nịnh hót:
- Ngụy đại chính thần, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà tôi làm khách như vậy. Đi đường có mệt không, có muốn ngồi ghế trúc không, tôi bóp vai đấm chân cho lão nhân gia ngài nhé?
Ngụy Bách đưa tay ấn đầu thằng bé:
- Lăn sang một bên hóng mát đi.
Thằng bé áo xanh dùng hai tay ôm lấy tay áo của Ngụy Bách, kết quả bị Ngụy Bách kéo đi về phía ao nước phía sau lầu trúc.
Cô bé váy hồng lắc đầu, đúng là mất hết mặt mũi của lão gia nhà mình.
Ngụy Bách ngồi bên cạnh ao nhỏ nước trong vắt thấy đáy, nhìn hạt sen vàng đã bắt đầu đâm chồi.
Thằng bé áo xanh ngồi ở bên cạnh:
- Ngụy lão thần tiên, tôi thương lượng với ngài một chuyện nhé?
Ngụy Bách nhìn chăm chú vào hạt giống quý giá kia, dù sao cũng là một trong số “di vật” của chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm ở thế giới này. Đây cũng là nguồn gốc mà ngai vàng nước Thần Thủy đoạn tuyệt lâu như vậy, còn vương vấn không dứt, khí số chưa tận, càng là lý do mà Ngụy Bách trông chừng giang thần Dương Hoa của sông Thiết Phù.
Là một thần linh dư nghiệt còn tồn tại của nước Thần Thủy, trong kiếp nạn năm đó, Ngụy Bách có thể thoát khỏi hiểm cảnh, kéo dài hơi tàn, cho đến khi trở thành thần Bắc Nhạc chính thức của vương triều Đại Ly, trong xa xăm tự có ý trời. Đương nhiên việc hắn ẩn nhẫn cũng rất quan trọng, người không tự cứu thì trời không cứu.
Giọng nói của Ngụy Bách lãnh đạm, một câu trực tiếp cắt đứt tâm lý may mắn của thằng bé áo xanh:
- Thủy thần Ngự Giang kia xem ngươi là kẻ ngốc, ngươi cũng muốn làm kẻ ngốc một cách vui vẻ như vậy sao?
Thằng bé áo xanh căm phẫn đứng dậy, đi ra mấy bước, thấy Ngụy Bách đang quay lưng phía mình, bèn vung tay múa chân về phía bóng lưng chướng mắt kia một hồi, sau đó vội vàng chạy ra xa.
Cuối cùng trước khi rời khỏi núi Lạc Phách, Ngụy Bách cười nói với hai đứa nhóc đang ngồi trên ghế trúc:
- Lão gia của các ngươi rất nhanh sẽ trở lại.
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Cô bé váy hồng nghe vậy rất vui mừng. Nhưng khi cô quay đầu lại phát hiện, thằng bé áo xanh vốn nên mừng rỡ cao hứng giống như cô, lúc này chẳng biết tại sao lại ngơ ngác ngồi trên ghế trúc.
Cô nhẹ giọng hỏi:
- Thế nào rồi?
Thằng bé áo xanh lẩm bẩm nói:
- Ngươi đã ngốc như vậy, kết quả ta cũng bị Ngụy Bách nói là kẻ ngốc. Ngươi nói xem lần này lão gia nhìn thấy chúng ta, liệu có thất vọng hay không.
Cô bé váy hồng thở phì phì đứng lên, không để ý tới cái gã xem lòng tốt thành lòng lang dạ thú này. Cô đi xách một thùng nước, cầm lấy khăn lau, bắt đầu lau chùi lầu trúc kỹ càng.
Thằng bé áo xanh khom lưng nâng cằm. Hắn đã từng khao khát một cảnh tượng, đó là khi thủy thần Ngự Giang huynh đệ tới núi Lạc Phách làm khách, hắn có thể ung dung ngồi một bên uống rượu, nhìn Trần Bình An và huynh đệ của mình xưng huynh gọi đệ, nâng ly cụng chén, hận vì gặp nhau quá muộn. Như vậy hắn sẽ rất tự hào.
Sau khi tiệc rượu tan đi, lúc cùng nhau trở về núi Lạc Phách, hắn có thể khoe khoang với Trần Bình An về sự tích giang hồ của mình năm xưa, nở mày nở mặt ở Ngự Giang ra sao. Nhưng bây giờ hắn phát hiện hình như hơi khó.
Thằng bé áo xanh cảm thấy mất mát, cúi đầu nhìn vỏ hạt dưa trên đất, hình như còn có mấy hạt chưa ăn. Hắn buồn chán nhặt lên, bỏ vào miệng cắn, hình như mùi vị còn ngon hơn bình thường một chút?
Cô bé váy hồng đang lau cầu thang lầu trúc, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đã nghèo đến mức này rồi sao? Chắc không phải đã tặng tất cả của cải cho thủy thần Ngự Giang huynh đệ của ngươi rồi chứ?
Tâm tình của thằng bé áo xanh đã tốt hơn không ít, trợn mắt với cô:
- Ta cũng không ngốc, chẳng lẽ không biết giữ lại một ít tiền cưới vợ sao? Ta cũng không muốn trở thành kẻ độc thân giống như lão Thôi. “Tuổi trẻ không biết tiền quý giá, đến già ngoan ngoãn làm độc thân”. Đợi sau khi lão gia của chúng ta về nhà, ta phải nói đạo lý này với hắn một chút, tránh để hắn vẫn thích làm đồng tử rải tiền...
“Bình” một tiếng, thằng bé áo xanh bay ra bên ngoài vách đá.
Cô bé váy hồng đã quen với chuyện này, cũng không lo lắng cho an nguy của hắn.
Một con rắn dài màu xanh bỗng nhiên hiện thân, cưỡi mây đạp gió, sau đó dọc theo vách núi dựng đứng bò lên, khôi phục thành hình dáng thằng bé áo xanh, nghênh ngang đi về phía lầu trúc:
- Lời thật thì khó nghe, chẳng trách từ xưa trung thần tướng hiền khó chết già...
Lại một tiếng “bình”, thằng bé áo xanh một lần nữa bay ngược ra ngoài.
Lần thứ hai trở về đỉnh núi, hắn nhìn thấy một ông lão áo nho chân trần đang đứng ở tầng hai lầu trúc, lập tức kêu lên:
- Lão Thôi, lần này ta cũng không nói gì!
Kết quả hắn lại bị đánh rơi xuống vách núi.
Cô bé váy hồng đang lau lan can tầng hai, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
Ông lão họ Thôi mỉm cười nói:
- Ngứa da thì phải bị đánh mới nhớ lâu.
Cô bé váy hồng không thể phản bác, cũng không cầu xin cho thằng bé áo xanh nữa.
Trên đường núi, thằng bé áo xanh vừa chửi đổng vừa chạy nhanh lên núi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
BÌNH LUẬN FACEBOOK